Thẩm Tư Niệm mang theo tâm trạng đứng ngồi không yên đến điểm hẹn mà Tịch Đình Kiên đã nhắn với cô.
Thời điểm cô rời khỏi nhà tầm chín giờ sáng, nhưng vì hôm nay là chủ nhật nên ngoài đường có chút ùn tắc giao thông.Cho đến khi cô đến nơi, thì đã là mười một giờ trưa.
Nơi Tịch Đình Kiên hẹn cô là ở một nhà hàng gần căn hộ của Dịch Chung Linh.Cô cũng không biết anh hẹn cô đến đây để làm gì?
Khi Thẩm Tư Niệm bước vào căn phòng VIP, cô đã nhìn thấy Tịch Đình Kiên đang ngồi cùng với một người đàn ông. Người này trông có vẻ rất tri thức, nhưng cô nhớ dường như đã gặp anh ta ở đâu đó thì phải.
Lúc này Tịch Đình Kiên đã nhìn thấy cô,anh liền lập tức đưa tay vẫy gọi cô.
"Đến rồi,sao không vào đây."
Thầm Tư Niệm bước đến.Tịch Đình Kiên không do dự mà giới thiệu ngay người đàn ông trước mặt với cô
"Đây là Tổng Biên Tập của tòà soạn lớn .Ngày mai ông ấy sẽ đích thân đến ghi hình buổi lễ cưới của anh".
"Gì cơ?" Thẩm Tư Niệm trợn mắt nhìn anh, vậy chẳng lẽ người đàn ông này đã thật sự muốn kết hôn với Chung Linh rồi sao?
Nhưng rõ ràng anh đã hứa với cô sẽ không cưới con nhỏ đó, hôn lễ ngày mai sẽ không diễn ra.
"Em suy nghĩ gì vậy? Không phải như những gì em nghĩ đâu".
Tịch Đình Kiên liếc mắt nhìn Tổng Biên Tập ra hiệu mời ông ta ra về.
Sau khi người đàn ông đó đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người. Tịch Đình Kiên liền lập tức ôm lấy Thẩm Tư Niệm ngồi lên trên đùi của anh.
Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, cất giọng nghiêm túc hỏi.
"Tư Niệm! Em có yêu anh không?"
Thẩm Tư Niệm giựt mình, vội né tránh ánh mắt của anh.
"Sao anh lại hỏi vậy?" Không biết anh tại sao lại phải hỏi cô điều này vào lúc này.
Nhìn thái độ của cô, Tịch Đình Kiên bất chợt có sự đa nghi trong lòng.Anh xoay mặt cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tại sao lại trốn tránh? Em không yêu anh sao?"
"Em..." Thầm Tư Niệm có chút sợ sệt với dáng vẻ này của anh, nhưng cô cũng không biết mình bị làm sao khi khó trả lời với anh vào lúc này như thể.
Nếu như những lần trước, cô sẽ không suy nghĩ mà trả lời với anh rằng: Cô rất là yêu anh.
Nhưng hôm nay, vì sao cô lại có một cảm giác rất kỳ lạ?
Trong đầu cô từ sáng cho đến giờ, cứ liên tục hiện lên hình bóng của Tịch Duy An.Thậm chí trong lòng cô cứ bồn chồn lo lắng, vì nghĩ khi cô không ở nhà, có khi nào lại là cơ hội để cho Tịch Duy An và Chung Linh nói chuyện với nhau không.
Lỡ như Chung Linh nói ra bí mật của cô cho Tịch Duy An biết thì làm thế nào đây? Nếu như anh ấy biết cô và Tịch Đình Kiên có mối quan hệ mờ ám thì sao?
Sắc mặt Tịch Đình Kiên trở nên u tối, anh giận dữ đưa tay bóp lấy gương mặt của cô,hơi thở nguy hiểm hỏi lại lần nữa.
"Em có yêu anh không?"
Gương mặt Thầm Tư Niệm tái xanh, run rẩy gật đầu,vội lắp bắp trả lời.
"Có....Em yêu anh".
"Vậy thì được" Tịch Đình Kiên nở một nụ cười thật đậm, rồi anh vỗ nhẹ gương mặt của cô nói tiếp "Em hãy chuẩn bị đi.... Vì ngày mai rất có thể em sẽ là cô dâu".
"Hả...." Thẩm Tư Niệm không biết mình có nghe lầm không.
Ngày mai cô sẽ trở thành cô dâu sao? Với ai chứ?
Tịch Đình Kiên nhanh chóng rót ra hai ly rượu, rồi đưa cho cô một ly và anh một ly.
Anh hớp một ngụm,sau đó cất giọng nói.
"Em nói rằng Dịch Chung Linh đã biết chuyện của anh và em, và cô ta đã uy hiếp em.... Vậy cho nên chúng ta sẽ đi trước cô ta một bước".
"Ý của anh là sao? Em vẫn chưa hiểu lắm " Thẩm Tư Niệm mân mê ly rượu trên tay nhìn anh với dáng vẻ tràn đầy nghi ngờ.
Tịch Đình Kiên bật cười lớn,sau đó đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn.
"Quả thật em nhát gan hơn anh tưởng.Chỉ mới bị Chung Linh hù doạ một chút mà em tin rằng cô ta có ảnh nóng của chúng ta sao? Vậy anh hỏi em, đã từng nhìn thấy những tấm ảnh đó chưa?"
Nghe câu nói của anh xong, Thầm Tư Niệm bất ngờ nghiên đầu suy nghĩ.
Anh nói cũng đúng, thật sự là cô chỉ mới nghe Chung Linh nói có bằng chứng, anh và cô đã lên giường cùng nhau.Nhưng đến tận bây giờ,cô vẫn chưa tận mắt nhìn thấy.
Rốt cuộc Chung Linh đang nắm giữ thứ gì quan trọng ?
"Không lẽ cô ta nói dối sao anh?" Thẩm Tư Niệm nhìn Tịch Đình Kiên căng thẳng hỏi.
Tịch Đình Kiên khẽ lắc đầu.
"Anh cũng không rõ cô ta đang có thứ gì.Nhưng em yên tâm anh có thứ này, có thể chống lại cô ta".
Ngay sau đó, Tịch Đình Kiên mở điện thoại của mình,rồi đưa đến trước mặt cô.
"Em hãy nhìn xem,anh đã có thứ gì đầy này!"
Thẩm Tư Niệm nhìn vào màn hình điện thoại, một giây sau cô liền đưa tay ôm lấy miệng, hai mắt trợn lên, gương mặt hoàn toàn kinh hoàng.
Cô ngầng đầu nhìn anh, hỏi ngay.
"Anh...Sao anh lại có những tấm ảnh này?"
"Không những ảnh mà anh còn có video.Em nghĩ xem, nếu như anh tung cái này cho phóng viên thì sao?"
Tham Tu Niem sung ngudi.
Khi Tịch Đình Kiên còn đang nghĩ cô sẽ ủng hộ anh việc này, nhưng nào ngờ Thẩm Tư Niệm đã vội vàng lắc đầu.
"Không được! Anh không được đưa cái này cho phóng viên."
"Tại sao?" Tịch Đình Kiên nhíu chặt mày lại.
Thẩm Tư Niệm nhìn anh,trong đầu đều có vô vàn câu hỏi dành cho anh và hôn lễ được diễn ra vào ngày mai của anh và Chung Linh.Cô không hiểu người đàn ông này đang định làm gì,nhưng với việc làm mà anh đang định làm, chắc chắn anh sẽ không đạt được kết quả như anh mong muốn. Thậm chí còn giúp cho đối phương.
Tịch Đình Kiền ôm lẩy cô, đặt một nụ hôn lên má cô, rồi nói.
"Anh đầu có hỏi ý kiến của em, chỉ là anh muốn thông báo cho em biết thôi...! Một khi anh đã muốn thì không có ai có thể ngăn cản anh".
Thẩm Tư Niệm cảm thấy run rẩy trước câu nói của anh.Vậy thì đúng rồi,cô chợt nhớ đến người đàn ông lúc nãy,nếu như người đàn ông lúc đúng thật là Tổng Biên Tập. Thì mọi chuyện sẽ xảy ra đúng như ý muốn của anh.
Nhưng cô không hiểu, tại sao anh lại lập kế hoạch này làm gì? Xét về tình hình, cô thấy không có lợi cho cô và cho cả anh.
Nhưng mà chuyện làm cho cô cảm thấy kỳ lạ ở đây, đó chính là những tấm ảnh này. Rốt cuộc là ai đã cung cấp cho anh.Làm cách nào mà anh có được?
*****
Đêm tối,Chung Linh được bà nội gọi vào phòng của bà.Ngoài cô ra, thì còn có Triệu Duy Ngọc và Tịch Duy An cũng có mặt trong phòng.
Mục đích bà nội kêu cô vào phòng,chính là để đưa cho cô một chiếc vòng ngọc gia bảo của Nhà Họ Tịch.Bà cũng chính tay đeo cho cô trước mặt Tịch Duy An và Triệu Duy Ngọc.
Chung Linh nhìn chiếc vòng vài giây,sau đó ngẩng đầu lên nhìn bà nội với gương mặt khó hiểu. Sau đó cất giọng hỏi.
"Tại sao vẫn còn gọi ta là bà nội.Ngày mai chẳng phải người cháu lấy là con trai của ta sao?"
"Dạ... cháu..." Chung Linh ấp úng, mắt hướng về Tịch Duy An đang mang dáng vẻ bình thản nhìn cô.
"Chiếc vòng này là món quà rất giá trị của nhà họ Tịch, đứa con dâu nào được gả vào đây cũng có một chiếc. Từ trước đến giờ, chỉ có Duy Ngọc là có...Nhưng hôm nay,ta sẽ trao cho vợ của Đình Kiên".
Bà nội nói xong, cầm lấy chiếc còn lại giơ lên về hướng của Tịch Duy An.
"Duy An! Cháu đừng phân bì, vợ của cháu cũng có một chiếc.Khi nào cháu kết hôn với Tư Niệm,bà sẽ đưa cho con bé".
Gương mặt Chung Linh nghe xong bất chợt sượng ngắt.Đã vậy cô còn nghe thêm giọng nói khiêu khích của anh.
"Cái vòng của bà xã cháu đẹp hơn chiếc vòng của thím nhiều đó chứ! Không biết cô ấy đeo lên có xinh đẹp như thím Chung Linh không?"
Dứt lời,anh tiến lại lấy chiếc vòng trên tay của bà nội.
Một giây sau,anh nâng tay còn lại của Chung Linh lên, rồi trực tiếp đeo thằng vào tay cô
Chung Linh sững sờ ngước mắt lên nhìn anh.Lúc này vì hành động của anh mà cô hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng khác lạ của bà nội và mẹ của anh, họ cũng đã mỉm cười nhìn hai người.
Tịch Duy An nhếch môi cười nhẹ.
"Cháu thấy thím đeo chiếc vòng của vợ cháu đẹp hơn đấy,hay là đổi được không?"
Câu nói của anh khiến cô chợt lặng thinh, nói đúng hơn cô chẳng biết phải phản ứng bằng cách nào.Nhưng quả thật trái tim của cô giờ nó đập nhanh đến khủng khiếp, niềm hạnh phúc đang len lỏi vào trong lòng cô.
-"Khụ"
Bà nội lập tức ho lên một tiếng,sau đó lên giọng răng đe anh.
"Duy An! Chiếc vòng gia bảo không phải muốn đổi là đổi. Cháu đã lớn, đã làm cha rồi, đừng đùa giỡn chọc ghẹo
thim cua chau nนa…Con xem di,thim cua chau do mat roi kia".
Chung Linh giật mình, vội vàng rút tay mình lại.
Nhưng Tịch Duy An vẫn chưa chịu buông ta.Anh đưa hai tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, rồi cất tiếng.
"Nếu đổi vòng không được thì đổi vợ được không? Để thím trở thành vợ của cháu một lần nữa".
Nghe xong, Chung Linh sững người.
Một lát sau, cô kiểm chế tâm trạng của mình lại.Cắn chặt môi, đưa tay đẩy anh ra,hốc mắt bất chợt ửng đỏ.
"Tôi muốn về phòng".
Ngay sau đó, cô liền tháo chiếc vòng mà anh đã đeo cho cô.Nhưng vì có lẽ nội tâm trong lòng đang làm cho cô rất bối rối,thay vì cô tháo chiếc vòng mà anh đã đeo cho cô, thì cô lại đi tháo chiếc vòng mà bà nội đã đeo cho cô.Tức chiếc vòng mang thân phận là vợ của Tịch Đình Kiên mới được đeo.
Sau đó cô đặt lên tay của anh, rồi lập tức đi thẳng ra khỏi phòng.
Sau khi Chung Linh đi rồi, Triệu Duy Ngọc mới trừng mắt nhìn Tịch Duy An.
"Con khong se Chung Linh se rdi bo con lan nua sao? Dia gion bao nhieu du roi, thi me can la con dau ch
không phải em dâu....Mau đuổi theo, xin lỗi con bé đi".
Tịch Duy An bật cười, anh đưa chiếc vòng về phía hai người.
"Cô ấy đã có sự lựa chọn rồi mà.Nhìn chiếc vòng này cũng đủ hiểu cô ấy chọn ai".
Gương mặt bà nội và Triệu Duy Ngọc bừng sáng, nụ cười càng lúc càng đậm khi nhìn thấy chiếc vòng.
Chung Linh vừa về phòng, cô đã nhanh chóng mở trong ngăn kéo lấy ra một chai lọ thủy tinh nhỏ và bên trong chứa một loại rượu mà khi cô uống vào có thể giúp tâm trạng cô bớt đi phần căng thẳng.
Cô ngửa đầu ra liền uống hết một lần.Cũng ngay lúc này Tịch Duy An đuổi theo cô, mở cửa ra nhìn thấy vậy thì vội vàng chạy đến, cướp lấy chai rượu từ tay cô.
"Uống cái gì thế?" Tịch Duy An quát lên.
Chung Linh trừng mắt nhìn anh.
"Liên quan đến anh sao... Tại sao vào phòng tôi mà không gõ cửa?"
"Phòng của em sao? Nên nhớ đây là nhà của anh" Tịch Duy An giơ chai rượu lên, hỏi lại lần nữa " Nói mau, đây là gì? Em đừng nói đầy là nước ép trái cầy".
Giờ đây Chung Linh rất ghét bộ mặt giả tạo của anh, cô không thèm trả lời anh mà quay đầu đi vào phòng tắm.
Tịch Duy An tức điên với dáng vẻ này của cô, đang định đuổi theo thì lại nhận được một cuộc điện thoại.
Anh nghe máy trong tâm trạng bức bối.Nhưng khi nghe xong,anh lại thu ánh mắt lại.
Một giây sau, không nói gì liền rời khỏi phòng.
Khi Chung Linh bước ra không thấy anh đâu, nỗi buổn trong lòng lại bất chợt hiện lại, rồi sau đó ngã xuống dướ đất. Những giọt nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.