Tiểu Đồng ôm lấy eo của Uyển Chi, bé con hào hứng nói, với một đứa bé mê chơi như Tiểu Đồng thì làm sao bỏ qua cơ hội này được.
“ Đúng vậy, sắp đến sinh nhật của chú Thiên Vĩ rồi, chúng ta nên chuẩn bị một chút.”
Uyển Chi xoa xoa đầu con gái, ôn nhu nói, Thiên Vĩ giúp đỡ hai mẹ con cô rất nhiều, mỗi năm sinh nhật của anh, mẹ con cô đều góp mặt.
“ Vậy chúng ta nên chuẩn bị quà gì đây?”
Tiểu Đồng đặt tay lên trán làm ra cái dáng vẻ đắn đo suy nghĩ trông hết sức buồn cười.
Hoắc Trương đương nhiên là cảm thấy ghen tị, tiểu bảo bối hoàn toàn phất lờ anh, thật đau lòng.
Uyển Chi nhìn dáng vẻ của Tiểu Đồng rồi lại nhìn Hoắc Trương, anh ghen tị ra mặt đúng là buồn cười thật, xem ra cô phải chọc tức anh ta thêm một chút nữa.
“ Mẹ đã chuẩn bị quà rồi, một lát Tiểu Đồng cùng mẹ đi lấy nhé!”
Tiểu Đồng hào hứng gật đầu, bé con chủ động chạy đi tắm rửa chuẩn bị đi lấy quà với mẹ.
“ Anh còn ngồi đó làm gì? Không nghe thấy tôi và Tiểu Đồng sắp ra ngoài sao? Về đi cho chúng tôi còn chuẩn bị.”
Uyển Chi hất cằm nhìn Hoắc Trương, ý đuổi thể hiện rõ trong câu nói, chỉ tiếc là người đàn ông nào đó da mặt đã quá dày, vẫn ngồi lì chưa chịu đi.
“ Không sao dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, tôi đưa mẹ con em đi.”
Làm sao một chủ tịch như hắn có thể có nhiều thời gian rảnh như vậy chứ? Vì muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ con cô mà hắn hằng đêm phải thức trắng để xử lí công việc.
“ Không cần tôi có thể tự đi.”
Uyển Chi khó chịu từ chối thẳng thừng, tên này đeo bám quá dai, trong mắt người khác hắn là một người chủ tịch bận rộn, vô cùng uy nghiêm, vậy mà thực tế thì sao chứ? Hắn chẳng khác gì một tên đeo bám cả.
Có nét nào giống chủ tịch bận rộn không?
“ Tôi… Khụ Khụ…”
Hoắc Trương đột nhiên ho lên vài tiếng, Uyển Chi lo lắng chạy đến xem xét tình hình của anh nhưng đáp lại sự lo lắng của cô, tên vô lại nào đó nhanh tay ôm lấy eo cô kéo cô vào trong lòng của mình.
Biết bản thân đã bị trúng kế Uyển Chi đương nhiên rất tức giận chỉ là giờ phút này cô đã ở trong lòng hắn rồi, chạy đằng trời cũng không thoát được.
“ Bỏ ra!”
Uyển Chi vùng vẫy nhưng chẳng xi nhê, mệt quá cô chuyển sang gằn giọng nhưng có vẻ tên này không biết sợ.
“ Tôi có thể đưa mẹ con em ra ngoài chứ?”
Càng nói anh càng siết chặt tay, đương nhiên vẫn tiết chế lực không làm Uyển Chi đau.
“ Đừng có mơ!”
Uyển Chi lại lần nữa từ chối nhưng có vẻ cô đánh giá quá thấp sự chai mặt của người đàn ông nào, Hoắc Trương vẫn giữ chặt eo của Uyển Chi, chưa hề có dấu hiệu buông tay.
“ Vậy thì em cũng đừng mơ được đi.”
“ Mẹ ơi, Tiểu Đồng xong rồi ạ.”
Giọng Tiểu Đồng từ trong phòng vang ra làm Uyển Chi có chút lo sợ, lỡ đâu con bé thấy cảnh này thì còn gì là mặt mũi của cô nữa chứ?
“ Buông tay con bé sắp ra ngoài rồi.”
Uyển Chi đánh mạnh lên tay của Hoắc Trương, nhưng anh vẫn giữ nguyên trạng thái như thể chưa hề nghe cô nói gì vậy.
“ Anh!… Được rồi, cho anh theo là được chứ gì.”
Nghe xong Hoắc Trương liền hài lòng mà buông tay, đôi môi nhếch lên, xem ra Uyển Chi rất thích trò lạt mềm buộc chặt.
Bàn tay ở eo không còn nữa, Uyển Chi nhanh chóng chạy về phòng để né tránh ai đó.
Một nhà ba người họ bắt đầu xuất phát, Uyển Chi đã đặt một chiếc đồng hồ để tặng Thiên Vĩ, dạo gần đây anh khá bận rộn, nên cô muốn nhắc nhở anh phải dành thời gian chăm sóc bản thân.
Uyển Chi ngắm nhìn chiếc đồng hồ thật kỹ, cảm thấy đã hài lòng, cô nói nhân viên đóng gói rồi thanh toán.
Hoắc Trương nãy giờ vẫn ngồi gần đó ngắm nhìn Uyển Chi, nhìn cô cẩn thận lựa quà cho tình địch, cảm giác thật khó chịu nhưng chẳng thể làm gì.
Sau khi đã hoàn tất tất cả các thủ tục, Uyển Chi quay trở lại với hai cha con họ.
“ Xong rồi, về thôi.”
“ Ừm.”
Bế Tiểu Đồng trên tay, Hoắc Trương chủ động đi phía sau Uyển Chi.
Tại căn hộ riêng của Hoắc Trương, anh đang giải quyết một số công việc của The Night, dáng vẻ chăm chú này hoàn toàn trái ngược với khi ở cạnh Uyển Chi.
Điện thoại bỗng chốc rung lên, Hoắc Trương liếc nhìn cái tên hiện trên màn hình, sau đó trực tiếp nghe máy.
“ Alo?”. ngôn tình hoàn
“ Chuẩn bị xong rồi sao? Tốt lắm, hành động đi.”
Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ biết là lúc này đây Hoắc Trương vô cùng hài lòng, trên môi nở nụ cười mãn nguyện, xem ra kế hoạch của anh đang rất thành công thì phải.
Điện thoại nhanh chóng ngắt kết nối, Hoắc Trương tiếp tục xử lý công việc của mình.