Hiểu Thanh Hoan

Chương 107



Giang Mặc đứng ngoài cổng chủ viện bồi hồi nửa canh giờ.

Tựa hồ tất cả mọi người đều biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có một mình cậu ta là chẳng hay biết gì. Sau khi trở về từ phủ của Ninh Hoài Cẩn, Nhan Thanh liền nhốt mình trong viện, ngoài cho gọi hạ nhân đun nước tắm rửa thì không có dặn dò gì khác.

Giang Mặc luôn có một loại dự cảm xấu, cậu ta muốn giúp Giang Hiểu Hàn chăm sóc Nhan Thanh, nhưng nhìn dáng vẻ của vị nửa chủ nhân này, có thể thấy trong lòng y đã có tính toán từ trước rồi đến đây.

Giang Mặc không có võ công, cũng không thể tránh rét, rõ là đã mặc áo lót bông dày nhưng cậu ta vẫn lạnh đông cả người. Giang Mặc dậm chân ngoài cửa, đi qua đi lại mấy vòng mới thấn Nhan Thanh mở cửa bước ra.

Nhan Thanh đã thay một bộ y phục khác.

Y mặc trường sam thêu văn mây, thắt lưng màu bạc, bên eo treo ngọc bội Côn Luân, đã mở cơ quan, hai chữ Côn Luân lộ rõ giữa ngọc bội. Không biết Xích Tiêu kiếm đã đi nơi nào mà không ở bên người y. Có vẻ là vì vừa tắm xong nên tóc y còn hơi ẩm, dùng ngân quan buộc cao lên, dây mũ xanh theo sườn mặt buông xuống trước ngực.

Giang Mặc nhìn mà sững sờ.

Từ khi biết Nhan Thanh đến nay, cậu ta chưa bao giờ thấy y ăn mặc tôn quý như thế này.

Nhan Thah nhìn thẳng, tựa như chưa thấy Giang Mặc đứng bên mà đi lướt qua cậu ta. Lòng Giang Mặc run lên, theo trực giác cảm thấy có gì đó không ổn.

Y không chỉ tắm rửa qua, tựa hồ còn đốt hương, lúc đi qua Giang Mặc, bên người y còn mang chút đàn hương.

"... Công tử dừng chân." Giang Mặc bỗng gọi y lại, cậu ta chỉ cảm thấy nếu lúc này không nói gì, e rằng sẽ phải hối hận.

Nhan Thanh dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn đối phương. Bước đi của y rất vững vàng, gần như không tạo thành tiếng động nào, dây mũ không hề nhúc nhích, ngọc bội vẫn chỉnh tề nằm bên hông áo, nửa phần tiếng vang cũng không có.

"... Công tử muốn đi đâu vậy ạ?" Giang Mặc cố khiến cho giọng mình bình tĩnh, nhưng tiếng nói run rẩy đã tuyên cáo sự thất bại của cậu ta.

Nhan Thanh lãnh đạm đáp: "Gặp vua."

Bàn về khả năng đối mặt với Nhan Thanh, Giang Mặc còn không bằng Giang Ảnh. Giang Ảnh còn dám từ chối Nhan Thanh, Giang Mặc ngay cả cản cũng không dám trắng trợn làm.

"Công tử." Giang Mặc dè dặt nói: "Ngài đã bàn bạc qua với công tử nhà ta sao? Thuộc hạ cảm thấy, chuyện trong Kinh vẫn nên để ___"

"Giang Mặc." Nhan Thanh ngắt lời: "Ngươi có biết Giang Hiểu Hàn trải qua những tháng ngày thế nào trong ngục không?"

"Phạm Vinh lấy việc công trả thù riêng, gia hình với huynh ấy." Nhan Thanh tựa hồ nhớ tới tình cảnh khi mình gặp lại Giang Hiểu Hàn trong ngục, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt, ánh mắt phủ bởi một tầng băng sương: "Trong ngục mịt mù tăm tối, âm u lạnh lẽo. Huynh ấy phải ở đó mười ngày nửa tháng, liệu còn giữ được mạng không?"

Nhan Thanh nói đến đây đã hết lời, y tránh khỏi Giang Mặc, nhấc chân muốn đi ra ngoài.

"Nhan công tử ___ Công tử!" Giang Mặc quỳ mạnh xuống trước mặt y, buồn thảm khuyên can: "Công tử nhà ta coi ngài là người trên đầu quả tim, ta cũng sẽ xem ngài là chủ nhân của mình. Ngài nghe ta khuyên một câu, công tử nhà ta sẽ không đặt bản thân vào hiểm địa, nhất định ngài ấy còn lưu lại hậu chiêu... Ngài ấy, lúc trước, ngài ấy còn chuẩn bị đến Côn Luân tìm ngài sau khi mọi việc kết thúc, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngài chờ một chút, chỉ một chút nữa thôi."

Nhan Thanh trầm mặc lắc đầu.

"Công tử!" Cậu ta dùng đầu gối đi lên vài bước, ngăn trước mặt y: "Ngài nghe ta nói, công tử nhà ta đập nồi dìm thuyền lần này chính là hy vọng ngài không cần dính phải ao nước đục này. Ngài ấy sẽ không mong ngài vì ngài ấy mà hi sinh tự do của chính mình. Ngài chờ thêm một chút, có được hay không?"

"Biện pháp huynh ấy nghĩ ra cũng chỉ có thể là chờ mọi việc lắng xuống rồi thay xà đổi cột." Nhan Thanh nhẹ giọng: "Nhưng sau đó thì sao? Huynh ấy phải mai danh ẩn tích, thân phận, tên, hết thảy đều không tồn tại. Thậm chí, tại sử sách ngày sau, may thì sẽ xóa bỏ cuộc đời huynh ấy, còn không thì sẽ để lại vài nét bút, nói huynh ấy là kẻ quyền thần, gây họa cho quốc gia."

Giang Mặc sững sờ nhìn y, không biết y muốn nói gì.

Nhan Thanh dừng một chút, kiên định lắc đầu: "Như vậy không được. Huynh ấy không muốn ta vì huynh ấy mà hi sinh, ta sao có thể bằng lòng nhìn huynh ấy vì ta mà từ bỏ mọi thứ. Nếu như huynh ấy hi vọng mai sau có thể mai danh ẩn tích, tiêu dao một đời, đó là chuyện khác. Nhưng chí ít, ta hi vọng huynh ấy có thể có cơ hội lựa chọn, chứ không phải chỉ có thể đi lên con đường này."

"Huống hồ, tên huynh ấy đẹp như vậy, không nên để người đời quên lãng."

Dường như để ứng với lời nói của Nhan Thanh, có lẽ chuyện thế gian chính là vô thường như vậy. Y vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng khua chiêng gõ trống.

Giọng nói cao vút của nội thị quả là rất nổi bật, thanh âm kia cố gắng kéo dài, nghe kĩ còn có thể phát hiện đối phương không đủ hơi, trong giọng đã nhiễm vẻ già nua. Giang Mặc đã quá quen thuộc với giọng nói này, là nội thị đứng đầu bên cạnh Ninh Tông Nguyên.

___ Là tới truyền chỉ.

Trước khi gặp vua, Nhan Thanh kỳ thực từng suy nghĩ, không biết vị Vĩnh An đế này đến tột cùng lafdangj nhân vật gì. Ông ta có thể đặt triều đình vào lòng bàn tay mà đùa bỡn, cũng có thể khiến Lục Phong nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.

Nhưng khi gặp được Ninh Tông Nguyên, mọi suy nghĩ của Nhan Thanh đều biến mất.

Nội viện hoàng cung vàng son lộng lẫy, Nhan Thanh nhìn qua, chỉ cảm thấy đây là những kim ngân ngọc trụ lạnh băng, tách biệt người bên trong ra khỏi thế giới bên ngoài. Người ngồi trong ngợp trong vàng son, quyền thế ngập trời, cho nên không cần để ý tới bên ngoài rốt cục là sáng hay tối.

Tử thần điện vẫn như xưa, chỉ là cửa sổ trong nội điện được treo vải mỏng, dù trời sáng nhưng vẫn có vẻ u ám nặng nề. Nhan Thanh được nội thị dẫn đến phòng ngủ, thỉnh thoảng lại gặp phải thái y đi qua, đều lén lút đánh giá y vài lần.

Không biết là vì danh tiếng của Côn Luân hay vì cái gì khác, Ninh Tông Nguyên trước giờ kiêu ngạo, cuối cùng lại phá lệ với Nhan Thanh. Ông ta thậm chí còn không chuẩn bị tốt hình tượng đã vội vàng muốn gặp y.

Nhan Thanh không rõ quy củ khi gặp via, y đứng cách giường vài bước, bình tĩnh nhìn về phía lão nhân đã gần như gỗ mục trên giường nhỏ kia.

Giang Hiểu Hàn không nói bừa.

Nhan Thanh nhìn Ninh Tông Nguyên, nghĩ, ông ta quả thực không còn sống được bao lâu nữa.

Trong phòng âm u, trong một nháy mắt, không biết Ninh Tông Nguyên nhìn y thành người nào, ông ta theo bản năng vịn vào trụ giường, để mình có thể dựng người dậy. Hai mắt vốn vẩn đục bỗng có ánh sáng, tựa như hồi quang phản chiếu, đưa tay về phía Nhan Thanh.

"Bệ hạ." Nhan Thanh nói.

Giọng của y rõ ràng, không tự ti cũng không kiêu ngạo, dù có đứng trước mặt thiên tử chí tôn thì cũng không có ý định uốn gối khom lưng.

Một tiếng này của y tựa hồ đánh thức Ninh Tông Nguyên, ánh mắt đối phương hoảng hốt, mới như che giấu mà thả tay xuống, nắm lấy áo ngủ bằng gấm của mình.

"Ngươi..." Ninh Tông Nguyên ngắc ngứ một hồi, tựa hồ cũng không biết mình muốn nói gì. Ông ta như nóng lòng tìm kiếm một an ủi, vội vã cởi chuỗi hạt trên cổ tay ra, nắm trong tay.

Theo lý mà nói, người tới gặp vua không thể nhìn thẳng quân nhan, ngoài việc phòng khả năng bị ám sát, cũng còn vì không được bất kính.

Nhưng tình cảnh lúc này lại vừa vặn ngược lại. Ninh Tông Nguyên làm Hoàng đế hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên phải tránh ánh mắt người khác. Ông ta lấy lại bình tĩnh, dường như vẫn chưa hề tuyệt vọng, lần chuỗi hạt ba vòng, Ninh Tông Nguyên mới một lần nữa nhìn về phía Nhan Thanh.

"Lục Phong là gì của ngươi?" Ninh Tông Nguyên hỏi.

Như Nhan Thanh từng nói, người khác thần linh, sở dĩ là bởi con người không thể điều khiển được trái tim của mình. Dù lòng dạ có sâu thế nào, cũng sẽ có nơi đau đớn thầm kín. Đối với Ninh Tông Nguyên mà nói, đáng nhẽ Nhan Thanh đến tột cùng là ai, đến Kinh thành làm gì, tương lai có thể làm gì cho ông ta và Ninh Diễn, mới là điều quan trọng.

Nhưng Ninh Tông Nguyên tựa hồ không quan tâm đến những thứ này. Trong nháy mắt ấy, giữa ông ta và Lục Phong lộ ra độ hiểu ngầm khiến người kinh ngạc.

___ Bọn họ tựa hồ cùng đặt đối phương ở một vị trí vô cùng đặc biệt.

Nhan Thanh liếc nhìn, phát hiện tay đối phương đã siết chặt chuỗi hạt, đối ngón tay có vân trắng.

___ Ông ta đang căng thẳng.

"Là sư phụ ta." Nhan Thanh nói.

Ngón tay trỏ của Ninh Tông Nguyên hơi run, vẻ mặt ông ta cứng ngắc, lại hỏi thêm một câu: "Không phải cha ngươi?"

Lần thứ hai, ánh mắt Nhan Thanh hơi trầm xuống.

Ninh Tông Nguyên quá để ý tới Lục Phong, thậm chí ngông ngại để lộ suy nghĩ của mình, cũng không quan tâm liệu mình có mất lợi thế khi đàm phán hay không.

"Không phải." Nhan Thanh đương nhiên sẽ không bỉ ổi đến độ dùng việc này làm khó Ninh Tông Nguyên, nói thật với ông ta: "Ta là cô nhi được người dẫn về núi, sư phụ ta cả đời này chưa từng có hôn phối, vẫn luôn một mình."

Ánh mắt Ninh Tông Nguyên như tỏa sáng, môi run rẩy, tựa hồ muốn cười to, rồi lại nhịn được, khiến gò mà của ông ta run lên, cười so với khóc còn khó coi hơn. Đáng tiếc, cười còn chưa nổi đã hết hơi, tự khiến bản thân ho sặc lên. Lão nội thị nãy giờ giả câm giả điếc đứng bên bây giờ mới như tượng đất biến về hình người, đi tới vuốt lưng Ninh Tông Nguyên.

Ninh Tông Nguyên cũng không cảm kích, đẩy nội thị kia ra, mắt không rời Nhan Thanh. Trong mắt ông ta như có một loại tự đắc mà cố chấp, tựa như nhìn một người khác qua bóng hình Nhan Thanh.

"Ngươi..." Ninh Tông Nguyên thở hổn hển: "Rất giống ông ấy."

Nhan Thanh bình tĩnh nhìn ông ta.

Đúng là rất giống, Ninh Tông Nguyên nghĩ. Ông ta bỗng cảm thấy buồn cười, gần như một loại khoái ý vặn vẹo. Đã nhiều năm trôi qua, dường như cuối cùng ông ta vẫn là người thắng.

"Ngươi tới làm gì?" Ninh Tông Nguyên hỏi. Thực ra, ông ta muốn hỏi xem liệu có phải Lục Phong sai y tới, nhưng lại cảm thấy như vậy quá lộ liễu. Ông ta nuốt câu hỏi kia xuống, nhưng không kiểm soát được ánh mắt của chính mình. Ninh Tông Nguyên khẩn thiết chờ đợi mà nhìn Nhan Thanh, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này, ông ta mong muốn được nghe thấy một điều như vậy.

"Ta đến để thương lượng một giao dịch cùng Bệ hạ." Nhan Thanh nói: "Liên quan đến ngai vàng, liên quan đến ta."

Nhan Thanh một chữ cũng không nhắc đến Lục Phong, Ninh Tông Nguyên không biết mình cảm thấy hụt hẫng, hay là cảm thấy "vốn nên là vậy" nhiều hơn.

Ninh Tông Nguyên dựa vào gối một lần nữa, tựa như khi không nhắc tới Lục Phong, ông ta liền có thể tỉnh táo làm một Đế vương.

"Giao dịch gì?" Ninh Tông Nguyên coi Nhan Thanh là một tiểu bối không hiểu chuyện, tự cho là rộng lượng, nói: "Trẫm là Thiên tử, ngươi cảm thấy trẫm muốn thứ gì?"

"Đại sở thiên thu muôn đời, Ninh gia thịnh thế giang sơn." Nhan Thanh nói: "Không biết Bệ hạ có hứng thú không?"

Nhan Thanh vứt luôn câu "không nên đáp ứng điều kiện gì của ngài ấy" mà Giang Hiểu Hàn dặn y ra sau đầu, vừa gặp đã đưa ra điều kiện. Nếu Giang đại nhân mà biết được chuyện này, sợ là sẽ lập tức vượt ngục đánh ngất người, đuổi y về Côn Luân.

Đáng tiếc, phong thủy luân chuyển, Giang đại nhân chỉ có thể bị ép nếm mùi vị khi bị đuổi về hậu phương.

"Ồ?" Ninh Tông Nguyên tìm tòi nghiên cứu mà nhìn y: "... Vậy ngươi muốn gì?"

"Dùng năng lực của Côn Luân, bảo đảm ba đời giang sơn cho Ninh gia." Nhan Thanh dừng một chút, mới kiên định nói: "Đổi một Giang Hiểu Hàn."

___

Hal: Tác giả bảo ba đứa nhỏ không có tuyến tình cảm gì, là bạn thôi nhé. (CP của bé Diễn là với anh Hoài Cẩn =))))