Hiểu Thanh Hoan

Chương 37



Tư lao ở Ôn phủ tuy không máu tanh khủng bố như ngục tù bình thường, thế nhưng, bởi được xây dưới lòng đất nên không khỏi âm lãnh ẩm ướt. Hơn nữa, lại dùng gạch xanh để khiến lao ngục thêm kiên cố, cho nên càng là u ám không thấy ánh mặt trời.

Ôn Túy ở tại phòng giam tốt nhất trong số này.

Trong phòng có rải cỏ khô, thậm chí còn có đệm chăn mới mẻ. Ôn Túy chỉ trong trạng thái hoảng loạn tầm hai ngày đầu, sau cũng dần bình tĩnh lại. Ông ta nghĩ thầm, dù sao hiện tại cũng là hai vị Hoàng tử quản lý chuyện trong Kinh, ông ta là nhà ngoại của Tứ điện hạ, nếu ông ta xảy ra chuyện, danh tiếng của Ninh Dục ngày sau cũng bị ảnh hưởng, có khi lại khiến mấy lão cứng đầu trong Kinh thất vọng vì hắn. Chỉ bằng việc Ninh Dục không muốn danh tiếng bị ảnh hưởng, hẳn sẽ không muốn việc cỏn con này bị khơi ra như vậy.

Huống hồ, suy cho cùng thì việc này từ đầu đến đuôi đều là để giúp đỡ hắn. Nếu Giang Hiểu Hàn thực sự điều tra rõ, dù cho Ninh Dục có là Hoàng tử cao quý đến đâu, cũng chỉ có thể đi trên tử lộ.

Nghĩ rõ ràng điểm này, Ôn Túy không sốt ruột nữa, ăn say ngủ kĩ trong lao, một lòng chờ Tứ điện hạ cứu ông ta ra ngoài, cũng chờ Giang Hiểu Hàn kính trà nhận lỗi với ông ta.

Tư lao không liên hệ được với bên ngoài, nguồn sáng duy nhất cũng là hai ngọn đèn đặt trong tù, phần lớn diện tích nhà giam đều nằm trong bóng tối, khiến người không rõ hiện tại là ngày hay đêm.

Ngoài Ôn Túy, còn có vài thân tín linh tinh của ông ta bị nhốt tại đây. Vào ngày Giang Hiểu Hàn xử lý Ôn Túy, còn soát một vòng quanh viện, không ngờ còn có thể gặp được một gương mặt quen thuộc. Chưởng quỹ từng tấn công hắn ở bến tàu, lúc này đang mặc đồ của phòng thu chi, thích ứng thân phận rất tốt.

Lúc vị "chưởng quỹ" này bị phát hiện cũng không giả bộ bị thọt chân nữa, ánh mắt nham hiểm nhìn Giang Hiểu Hàn chằm chằm, như là muốn dùng ánh mắt để khoét xuống một khối thịt trên người hắn. Giang Hiểu Hàn không khách khí với hắn, ném luôn người vào tư lao.

Để tránh hiềm nghi, Thần Vệ doanh thường sẽ không tiến vào nhà giam mà chỉ trông coi bên ngoài. Vì vậy, Ôn Túy cũng chỉ có thể dựa vào số lần đưa cơm để suy tính thời gian.

Buổi tối ngày thứ tư, Ôn Túy đang dựa vào vách tường, ngán ngẩm cân nhắc về đường thoát ngày sau. Lần này gây ồn ào lớn như vậy, dù cho được Ninh Dục bảo vệ, ông ta cũng không thể làm tiếp chức Bình Giang phủ doãn được nữa. Cách tốt nhất là đến một nơi thật xa, đợi đến khi Ninh Dục thành công lại về Kinh, làm một ngoại thích chân chính, ai còn dám ho he gì.

Nhưng Ôn Túy chưa kịp nằm xong giấc mộng đẹp này, địa lao vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia vừa nhẹ nhàng vừa vững vàng, vừa nghe đã biết là từ con nhà võ. Ôn Túy cả kinh, chỉ lo là Giang Hiểu Hàn ghi hận chuyện ông ta đuổi giết hắn, muốn thừa cơ hội này để lẳng lặng kết liễu ông ta.

Ông ta vội lùi người lại, cách cửa lao thêm xa. Ngẫm nghĩ xem có nên kêu gào để người của Thần Vệ doanh bên ngoài nghe thấy hay không.

Nhưng ngoài dự liệu của Ôn Túy, người đến đây là kẻ mà ông ta không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Nếu Giang Hiểu Hàn ở đây, sợ là cũng phải giật mình. Đó rõ ràng là "chưởng quỹ bến tàu" bị hắn giam tại một phòng khác trong ngục.

"Ôn đại nhân."

"Tống Thiên." Ôn Túy vui mừng, lảo đảo tiến lên trước, nắm chặt cửa ngục lạnh lẽo: "Bên ngoài có tin tức gì rồi? Tống Vinh dặn ngươi cái gì, có phải là sẽ cứu ta ra ngoài không?"

Người đàn ông trung niên tên Tống Thiên không để ý ông ta, chỉ cúi đầu cầm khóa lớn. Ôn Túy thấy trong tay hắn ta lóe lên hàn quang, chỉ vài động tác đã mở được khóa cửa.

Ôn Túy không khỏi mừng rỡ như điên: "Thế này là Điện hạ trong kinh đã có lệnh rồi sao?"

Dây khóa nặng nề rơi xuống mặt đất, Tống Thiên thu châm lại, nhưng không mở cửa thả Ôn Túy ra mà tự mình đi vào trong lao, thậm chí còn đóng cửa lại.

"Ôn đại nhân." Tống Thiên nhẹ giọng: "Tại hạ tới để đưa ngài đi."

Vẻ hung ác nham hiểm trên người Tống Thiên nhạt đi không ít, nhưng lại mang theo ý cười khiến người ta sởn tóc gáy.

Hắn ta vung vung tay, từng bước chầm chậm tiếp cận Ôn Túy. Cố hết sức để kéo dài việc này, hắn ta hưởng thụ nhìn ánh mắt hoảng sợ của Ôn Túy, tựa hồ là đang thưởng thức cơ hội khó có này.

Lời này chẳng khác nào sấm đánh bên tai Ôn Túy. Ông ta chưa kịp mừng rỡ xong đã bị kinh sợ bao phủ, theo bản năng mà lùi về sau hai bước, quơ quơ hai tay về trước, như thế làm vậy là có thể ngăn không cho Tống Thiên đến gần ông ta.

"Ngươi nói vớ vẩn!" Sắc mặt Ôn Túy trắng bệch, ngực phập phồng lên xuống: "Có phải là ý của Tống Vĩnh Tư không? Lão già này thế mà dám tự ý làm việc."

"Ôn đại nhân." Tống Thiên ngắt lời ông ta, hơi khom lưng, nhìn vào con ngươi vì sợ hãi mà co lại của Ôn Túy, tâm tình tốt nói: "Là Tứ điện hạ muốn mạng của ngài."

"Không... Không thể!" Ôn Túy gào lên, như là con gà trống bị siết cổ: "Đang trong thời điểm tranh chấp! Nếu không còn nhà ngoại, khác nào bị ép nhượng bộ, sao hắn có thể tự chặt tay của mình như vậy!"

Tống Thiên như nghe thấy một chuyện buồn cười, hắn cười vang lên, cười không ngừng, khiến cho Ôn Túy lộ ra vẻ tức giận, lúc này mới lau nước mắt vì cười mà ra: "Ôn đại nhân à, sao ngài có thể ngây thơ như vậy?"

"Một người cậu chết đi cùng một ngoại thích chỉ có thể gặp rắc rối, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Điện hạ chẳng lẽ không biết?"

Tống Thiên nói rồi, lại bước lên trước một bước. Cỏ khô vang lên tiếng, Ôn Túy trợn tròn mắt, muốn rách cả mi mà nhìn Sát thần trước mặt.

Không thể nào, ông ta nghĩ. Ông ta cẩn trọng, cung cúc tận tụy nhiều năm như vậy, một lòng giúp Ninh Dục đi lên vị trí cao, vì sao lại rơi xuống kết cục này?

Sau lưng ông ta là tường ngục lát đá xanh lạnh lẽo. Tống Thiên ung dung bước tới, châm sáng lóa trong tay.

"Tuy Tống đại nhân vô cùng tiếc hận, nhưng vẫn cảm thấy, dùng một Ôn đại nhân đổi lấy một Giang Hiểu Hàn cũng là việc mua bán có lợi." Tống Thiên cười: "Cũng coi là đại nhân vì điện hạ mà tận tâm một lần cuối cùng."

Ôn Túy đã hiểu.

Ninh Dục muốn dùng ông ta để lấy lòng Giang Hiểu Hàn. Nếu như Giang Hiểu Hàn nhận lời, vậy ấy là chuyện mừng, quân thần ngầm hiểu ý cùng kết thân. Còn nếu Giang Hiểu Hàn không nhận cành ô-liu này, Ninh Dục cũng có thể lợi dụng việc ông ta chết đột suất để đòi chút lợi ích từ Giang Hiểu Hàn.

Hai đường đều đi, quả là kế làm ít mà hiệu quả thì nhiều.

"Kỳ thực Điện hạ cũng đã cho ngài cơ hội." Tống Thiên giả vờ tiếc hận thở dài: "Đáng tiếc đại nhân ngài lại không dùng được."

"Khi đại nhân bị vùi trong khó khăn, không phải ta đã đường xá xa xôi từ Giang Ninh phủ đến đây giúp đại nhân sao?" Tống Thiên cười đến thoải mái, lại lộ ra chút dữ tợn: "Đáng tiếc, Ôn đại nhân tự mình không làm tốt, còn tự giao mình vào tay Giang Hiểu Hàn, còn trách ai được."

"Rõ ràng là ngươi ___"

"Ta dù gì cũng chỉ là một thanh đao. Ta làm gì, đều là theo ý muốn của người cầm đao." Tống Thiên nói: "Huống hồ, đại nhân ngài quá mức ăn thua, nếu cứ để ngài đi khắp nơi, sợ rằng sẽ trở thành mầm họa của Tứ điện hạ."

Ôn Túy không nói gì nữa, lòng ông ta lạnh lẽo, ý muốn tranh luận cũng không còn.

Tường xanh dày nặng ngăn cách tất cả âm thanh trong lao. Khi ông ta xây dựng ngục tù này, vì sợ bị bên ngoài biết được chuyện xấu trong nhà, mới chọn những khối đá cứng rắn nhất. Không ngờ quay đầu lại, cũng là tường chặn đường sống của chính mình.

Ôn Túy nhìn Ninh Dục lớn lên từ nhỏ, nhưng chính bởi vậy mà ông ta mới càng tuyệt vọng. Ông ta biết, Tống Thiên nói đúng, nếu như có thể dùng ông ta để đổi lấy Giang Hiểu Hàn, Ninh Dục sợ là đến nhíu mày cũng không làm.

Giang Hiểu Hàn muốn xử lý ông ta, nhưng Ninh Dục là thật sự muốn giết ông ta.

Ôn Túy nhìn hơi lạnh dần áp sát, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ánh nến khẽ rung, trong nhà giam bỗng truyền đến một tiếng phá gió, tựa như một tiếng thở gấp. Có tiếng bước chân vang lên trong màn đêm, thong thả tiến ra ngoài, như một ác quỷ gọi hồn đoạt mệnh.