Hiểu Thanh Hoan

Chương 41



Khi Nhan Thanh nhanh chóng chạy ra, Giang Ảnh còn đang ở hậu viện. Y cũng không còn sức để chào hỏi, có chút mất tập trung mà đi về chẩn đường trong thôn.

Cậu nhóc đứng trên băng ghế phía sau thư án, như không hề chớp mắt mà trông khoảng đất nhỏ này, mà cô bé con đi cùng nhóc đã gục xuống bàn thiếp đi.

Cháo trong nồi đã được phân phát hết, chỉ còn dư lại một tầng cháo mỏng, thìa mộc bị tùy ý quăng trong nồi, còn dính chút cháo sền sệt trên chuôi thìa, xem ra đã trải qua một hồi hỗn loạn.

Cậu nhóc thấy y trở về thì vui mừng đứng thẳng người, chờ mong nhìn về phía y.

"Tiên sinh, trong lúc này không có ai đến xin khám bệnh." Đôi mắt nhóc sáng lấp lánh, mang theo chút hăng hái muốn tranh công.

Đáng tiếc, Nhan Thanh lại có chút không thạo về phương diện này.

Y thoáng nhìn quanh một vòng, thấy không rối loạn gì bèn trịnh trọng đàng hoàng nói với cậu bé: "Cảm ơn."

Cảm xúc trong mắt cậu bé hạ xuống trong nháy mắt. Nhóc ta nhảy xuống khỏi băng ghế, cô bé bị động tác này đánh thức, dụi mắt đứng lên, theo thói quen níu lấy ống tay áo cậu bé.

Nhan Thanh suy nghĩ một lát, nói: "Hôm nay hai con đã giúp ta rất nhiều, có thể đi tìm người của Thần Vệ doanh, bảo họ là ta cho phép, cứ xin hai khối đường hay chút gạo làm thù lao."

Cậu bé quýnh lên: "Không, con không cần thù lao đâu ạ."

Nhóc cắn răng, hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Nhan Thanh, nói từng chữ: "Để bọn con đi theo ngài đi, van xin ngài."

Nhan Thanh cuối cùng cũng bắt đầu cẩn thận đánh giá cậu bé này.

Y phục cậu nhóc rách rưới, vá chằng vá đụp, trên vạt áo dính đầy vết bụi bẩn, tựa hồ là lưu lại sau khi nước bẩn khô đi. Nhóc giấu tay trong tay áo, nhưng Nhan Thanh mắt tinh, sớm thấy trên cổ tay cậu bé có vết trói, vết trói xanh tím, đã dần nhạt đi. Cô bé bên cạnh có chút gọn gàng hơn, chỉ là vẫn có thể nhìn ra dấu vết sinh hoạt khắc khổ.

Có lẽ là do sinh sống khắc khổ, cậu bé vô cùng nhỏ gầy, nhưng đường nét khuôn mặt không tồi, không khó nhìn ra vẻ đẹp đẽ ngày sau. Nếu chỉ vậy cũng thôi, nhưng cậu nhóc thực sự có một đôi mắt đẹp đẽ mà thuần khiết, là một đôi mắt trong vắt. Ngoài ra, sự can đảm và bình tĩnh của cậu bé quả thực vượt xa trẻ con cùng lứa, đúng là khiến Nhan Thanh có mấy phần lau mắt mà nhìn.

Cậu nhóc bị quan sát, lộ ra chút khó khăn, nhưng vẫn nỗ lực không né tránh, ưỡn ngực đón nhận ánh mắt của Nhan Thanh, làm ra một bộ đường hoàng ngay thẳng.

Nhan Thanh đến thôn Lưu gia chỉ để trị bệnh cứu người, không muốn tìm hiểu về việc tư của thôn dân. Thế nhưng, lúc này bỗng có hai đứa nhỏ cầu xin y, Nhan Thanh không khỏi muốn hỏi chuyện.

"Cơm áo của thôn Lưu gia hiện nay đều đã được Quan gia lo. Nếu các con muốn sống, có thể tự đi tìm người lớn trong thôn; còn nếu muốn giúp ta, vậy cũng có thể đi tìm người của Thần Vệ doanh." Nhan Thanh hỏi: "Vì sao lại phải theo ta?" 

Cậu bé cắn môi, lau lau mồ hôi trên tay vào vạt áo trong vô thức.

Nhan Thanh thấy thế cũng không ép, nhấc chân muốn bước vào phòng. Mỗi người có một số mệnh, ngoài chuyện trời đất sống chết, Nhan Thanh từ trước đến giờ đều không có kiên nhẫn quản chuyện không liên quan đến mình.

Cậu bé thấy y phải đi, bước lên vài bước, kéo cô bé cùng quỳ gối trước y.

"Tiên sinh!"

Cô bé hồ như bị việc này dọa sợ, nức nở vài tiếng, trong mắt óng ánh nước mắt.

Hôm nay trái có người quỳ mà phải cũng có người quỳ rồi lại ấp úng không nói rõ, ngay cả Nhan Thanh cũng có chút bực mình.

"Đứng lên." Nhan Thanh nói.

"Con chỉ muốn đi theo tiên sinh kiếm cơm ăn, nuôi sống muội muội con. Tiên sinh có lẽ không biết, cha con mắc bệnh, đã qua đời. Con cùng muội muội không có chỗ nương tựa trong thôn, thực không tranh nổi với người bên ngoài, dù cho ngày ngày có cháo cơm cũng không cách nào no bụng." Cậu nhóc không dám quá mức trái ý y, chỉ có thể đứng lên cắn răng nói: "Nếu tiên sinh thu nhận con, để con làm sai vặt cũng được, giặt quần áo, nấu nước, con đều có thể làm. Hoặc tiên sinh cũng có thể bán con đi, chỉ cần giúp con tìm cho muội muội một gia đình tốt, con cũng cam tâm tình nguyện."

Nhan Thanh nhướn mày.

Chuyện của Bích Đào ở Tây viện ban nãy, hiện nay lại có việc này, Nhan Thanh không khỏi cảm thấy mọi chuyện quá mức trùng hợp. Y theo Giang Hiểu Hàn ở Bình Giang phủ một thời gian, đương nhiên biết nước lần này so với y tưởng tượng càng thêm sâu.

Nhan Thanh mặt không đổi sắc, chỉ dừng bước, lãnh đạm hỏi: "Tuy rằng cháo cơm mỗi ngày có định mức nhưng vẫn đủ no. Vì sao người ngoài lại muốn cướp đồ của các con?"

Có lẽ vì ở cùng Giang Hiểu Hàn một thời gian, khi hỏi ra lời này, Nhan Thanh cũng mang chút vẻ hờ hững như người kia.

Cậu bé hiển nhiên bị dọa, nhóc ta lấy lại bình tĩnh mới tiếp tục mở miệng. Cậu nhóc nói rất chậm, lại rất cẩn thận: "Các vị tiên sinh không ở trong thôn nên hẳn là không biết. Ở đông thôn, bọn con phải nộp gạo lên cho trưởng thôn, sau đó sẽ được phân lại. Nếu muốn lấy lại phần mình, phải đưa ra hai miếng đồng."

"Đây là đạo lý gì? Đến cùng là kẻ nào dám phân phát tài sản của Quan gia như vậy? Các ngươi không ai phản kháng sao?"

Cũng không phải Nhan Thanh kiến thức nông cạn, mà là y chưa từng gặp phải việc như thế. Y biết lòng người là thứ không thể nào đoán trước, nhưng tại thời kỳ nguy nan này, nếu như người người đều vì bản thân, có khi lại đạt được cân bằng, hẳn sẽ không xuất hiện tình trạng này.

"Trong những thôn lớn gần Bình Giang phủ đều có đại nhân được phái tới từ trong thành, hiện vẫn ở lại những thôn đó, bọn con phải nộp địa tô." Cậu nhóc tiếp tục: "Bọn họ là lão gia trong thành, vì vậy nên không ai dám phản kháng. Những ngày này, trong thôn nổ ra ôn dịch, bọn họ cũng sợ nhiễm bệnh, vì vậy không cướp thuốc. Thế nhưng cơm cháo đều phải nộp. Trong thôn có mấy người trẻ trung khỏe mạnh bị bọn họ gọi đi, không trả tiền vẫn có cơm ăn, có khi còn được tiền đồng. Có bọn họ ở đó, ai không nộp thuế thóc sẽ bị cướp, cho nên không người nào dám phản kháng."

Nhan Thanh đã hiểu. 

Người ở tây thôn bị bệnh, vì sống sót nên đương nhiên phải tranh đoạt thuốc, làm việc thiệt người lợi mình. Mà người đông thôn cũng không tốt đẹp gì, muốn giữ mạng mình, cũng vì tham tài mà đi cướp thóc gạo.

Nhan Thanh lạnh giọng hừ một tiếng. Một thôn nhỏ mà phức tạp hơn y tưởng tượng. Lục Phong cho y xuống núi chiêm ngưỡng bách thái thế gian, quả thật là không sai.

Cậu bé thấy y không nói lời nào, mím môi: "Con và tiểu muội còn quá nhỏ, không tranh nổi bọn họ, trong tay cũng không có tiền bạc. Nếu như không tìm được chỗ dựa, sẽ phải chết đói ở nơi này."

"Thần Vệ doanh là người của Quan gia, Trang Dịch lại đến thôn này trước, vì sao con phải tìm đến ta?" Nhan Thanh dừng một chút, lại nói: "Nói thật."

Cậu bé ngẩn ra, lời đến bên miệng lại nuốt về. Nhóc nhìn sắc mặt Nhan Thanh, bèn nói thật: "Mặc dù Thần Vệ doanh là Quan gia, nhưng ngày sau cũng phải đi, bọn họ sẽ không dắt hai đứa bé theo mình. Mà tiên sinh dù lạnh lùng, thế nhưng có bản lĩnh. Con cùng tiểu muội đã mất cha mẹ, nếu ở lại trong thôn, sau khi ôn dịch kết thúc, sẽ lại rơi xuống hoàn cảnh như lúc trước."

Cậu bé không lớn là bao, đầu óc lại vô cùng nhanh nhạy, người cũng hoạt bát, chưa nói hết, Nhan Thanh đã hiểu. Vừa hỏi vừa đáp như vậy, trong lòng Nhan Thanh đã có dự định: "Năm nay con bao nhiêu tuổi?"

"Bảy tuổi ạ." Cậu bé đáp: "Tiểu muội bốn tuổi."

"Ta không cần sai vặt, cũng không cần người hầu hạ." Nhan Thanh phủi tay áo: "Nếu con thật sự muốn giúp đỡ, ta sẽ dạy con cách phân biệt các loại thuốc... Con có thể dẫn theo muội muội ở tại chẩn đường."

Dù sao vẫn còn là một đứa nhỏ, dù cho có chút trưởng thành, cũng không đến độ có thể giấu hết buồn vui, nghe vậy liền muốn rập đầu cảm ơn y. Nhưng đầu gối còn chưa cong đã bị một luồng sức mạnh giữ lại.

Nhan Thanh dùng bao kiếm cản người, thu tay về, đi tới bên người cậu bé, lãnh đạm nói: "Nếu như không học được cách đứng lên nói chuyện, ngày mai không cần phải tới."

Cậu nhóc sững sờ, lập tức cúi đầu, chần chờ đáp một tiếng vâng.