Hiểu Thanh Hoan

Chương 55



Giang Hiểu Hàn thầm run lên.

Tim hắn bắt đầu đập điên cuồng, điều này như một dấu hiệu, cũng như trực giác của hắn đối với việc sắp xảy đến.

Bất an cùng chờ mong tạo thành một lao tù phức tạp, bắt lấy trái tim hắn. Giang Hiểu Hàn thậm chí còn muốn ngắt lời Nhan Thanh, rồi lại không khống chế được mà muốn nghe y nói.

Nhưng bên ngoài hắn lại bình tĩnh đặt chén trà xuống một bên, hỏi lại: "Ồ?"

"Trong mơ không như hiện tại, khung cảnh là vào mùa đông, ta còn đang ở Côn Luân, thậm chí gặp được sư phụ." Y nói.

Nến trong phòng đã đốt được hơn nửa, bấc nến dài rơi vào giọt nến, ánh lửa chợt giảm độ sáng.

Giang Hiểu Hàn làm như không thấy, cũng không định kéo bấc nến ra. Ánh nến mờ mịt này lại giúp hắn thêm can đảm. Giang Hiểu Hàn duy trì tư thế ôm vai Nhan Thanh, thử thăm dò nắm lấy tay trái y, thấy y không tránh mới nhẹ giọng hỏi: "Thật sao? Ông ấy nói gì với ngươi?"

Nhan Thanh đương nhiên cảm thấy hắn đang cứng ngắc cả người. Tuy y vừa khỏi bệnh, ngũ giác không nhạy cảm như bình thường, nhưng ở khoảng cách đưa tay là chạm tới đối phương này, nhịp tim như nổi trống của Giang Hiểu Hàn vẫn đủ để khiến tai y ngứa ngáy.

Lòng Giang Hiểu Hàn rối loạn, y cũng đâu khác gì.

Nhan Thanh thậm chí không cần nghĩ cũng biết mạch môn của y dưới ngón tay Giang Hiểu Hàn lúc này đã loạn cỡ nào.

Nhưng Giang đại nhân luôn giữ được bình tĩnh, dù cho trong lòng hai người lúc này đã biết rõ tình hình của đối phương, vẫn là tỏ ra ngang nhiên bất động.

"Sư phụ ta nói, nếu như cảm thấy dưới núi vô vị, vậy thì trở lại." Nhan Thanh liếc sắc mặt hắn, nói tiếp: "Người nói, ở một mình trong núi quả thật quá mức quạnh quẽ."

Giang Hiểu Hàn nắm chặt lấy tay y, liếm môi, giả vờ trấn định: "Thế thì ___ khụ, giấc mơ này cũng không đúng lắm nhỉ."

"Ta không đi." Nhan Thanh nghiêng đầu nhìn hắn: "Bởi vì ngươi bỗng nhiên nói với ta sắp đến sinh nhật ngươi, còn bảo ta làm mì trường thọ cho ngươi."

Giọng Nhan Thanh bình thản, nói xong thì im lặng, lẳng lặng nhìn Giang Hiểu Hàn. Ánh mắt y trong suốt bình tĩnh, nhìn thẳng Giang Hiểu Hàn, không hề tránh né.

Y biết rồi, Giang Hiểu Hàn nghĩ thầm.

Nhan Thanh biết được lòng hắn rồi.

Tuy rằng Nhan Thanh chưa nói gì, Giang Hiểu Hàn cũng cảm thấy mình không để lộ sơ hở chi, nhưng hắn chắc chắn, Nhan Thanh đã biết rõ cảm xúc vượt quá giới hạn kia của hắn.

Giang Hiểu Hàn nắm tay y thêm chặt.

Giang Hiểu Hàn trầm mặc chốc lát, bỗng nở nụ cười: "Ngươi bệnh đã nhiều ngày. Hôm qua là Hạ chí, trong thôn làm lễ cầu phúc, ban đêm thả đèn trên sông, ta cũng đi."

"Từ trước đến nay ta không tin quỷ thần, thế nhưng hôm qua vẫn ước một điều." Giang Hiểu Hàn nói: "Ta ước, mong rằng trời cao trả lại ngươi cho ta."

"Có lẽ là nhờ nhiều năm qua ta tích góp đủ đức hạnh, cho nên ông trời mới nể mặt ta."

Giang Hiểu Hàn nói rồi, theo bản năng vuốt nhẹ tay Nhan Thanh.

"Ta rất vui, cũng cảm thấy nhẹ nhõm." Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Bởi vì mấy ngày nay, ta đã vô số lần nghĩ, nều như ngươi thật sự vì chuyện này mà bị thương tổn, thậm chí là không còn, ta sẽ làm sao."

Hắn hít một hơi thật sâu, tựa hồ đang làm ra một quyết định khó khăn: "Nhưng ta không dám nghĩ... Người sống trên đời, luôn có vài thứ không thể mất đi. Là người thân, sư phụ hay bè bạn, ta cho rằng mình đã không còn gì để mất. Thế nhưng mấy ngày nay ta mới phát hiện, trời cao lại ban cho ta một người."

Giang Hiểu Hàn mím môi, dường như hắn đang nhớ lại những ngày đêm chìm trong lo lắng trước đây. Trong mấy ngày này, hắn thậm chí còn không dám chợp mắt, chỉ lo sau tỉnh lại, Nhan Thanh đã mất. Có đôi lần mệt quá mà thiếp đi cũng là vùi thân trong ác mộng. Trong mộng, hắn đứng giữa đường đất lầy lội trong thôn, cửa tây viện mở lớn trước mặt, bên trong có mấy thanh niên vác giá gỗ phủ vải trắng đi ra, vẻ mặt cứng ngắc vô cảm. Khi đi tới chỗ hắn, vải trắng bị gió thổi lật lên, bên dưới chính là khuôn mặt Nhan Thanh.

Cơn ác mộng này khiến hắn choàng tỉnh ba, bốn lần, mỗi lần đều đầm đìa mồ hôi, nhất định phải kiểm tra mạch môn của Nhan Thanh, xác nhận mấy lần y còn sống, hắn mới có thể bình tĩnh lại. 

Khi ấy, mặc dù người khác cảm thấy hắn bình tĩnh khắc chế, có thất thố cũng chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng trên thực tế, những hổ thẹn cùng hối hận kia giờ khắc nào cũng từng bước xâm chiếm lý trí hắn, khiến hắn trở nên càng cố chấp bất an.

Hôm qua, khi cắt máu làm thuốc, sợi tơ lý trí của hắn đã không còn vững vàng, nếu Nhan Thanh vẫn không tỉnh, thật không biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì.

Nhan Thanh thấy hắn bỗng trở nên trầm mặc, có chút lo lắng liếc nhìn. Vừa nhìn đã thấy vấn đề, lúc này rõ ràng đã qua đầu hạ, nhưng trên trán Giang Hiểu Hàn vẫn thấm mồ hôi lạnh.

Nhưng Nhan Thanh cũng không ngắt lời hắn, y luôn cảm thấy, những lời Giang Hiểu Hàn muốn nói không chỉ dừng lại ở đây.

"Lúc ước nguyện,ta từng nói, chỉ cần trời cao trả ngươi lại, ta không còn ước mong gì khác." Giang Hiểu Hàn lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía y: "Nhưng giờ ngươi tỉnh lại, ta mới phát hiện, mình còn một nguyện vọng nữa."

"Ta hi vọng trời cao có thể giao ngươi cho ta."

Câu này của hắn kỳ quái, nhưng Nhan Thanh nghe hiểu.

Hắn đang thỉnh cầu Nhan Thanh, dù cho có biết được suy nghĩ xấu xa, vượt quá giới hạn của hắn, cũng có thể vẫn đối xử với hắn như trước đây.

Nhưng Giang Hiểu Hàn tự nhận bản thân trước giờ chưa từng gặp may. Nhiều năm như vậy, tất thảy ý nguyện của hắn đều dựa vào tranh cướp, mưu toan mà đoạt được. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhường quyền chủ động cho người khác, yên lặng chờ Nhan Thanh đưa ra phán xét cho hắn.

Có điều, Giang Hiểu Hàn cho rằng mình đã biết kết quả. Nhan Thanh là một người thuần khiết sáng ngời cỡ nào cơ chứ. Tính tình y đạm bạc, thân phận cũng cao quý, tuy chỉ là một thường dân, nhưng cất bước trong thế gian cũng không cần cúi đầu trước ai.

Phẩm cách y như mặt trời sao trăng, trong mắt lại là non nước rộng khắp, nào đến phiên một người phàm phu tục tử như Giang Hiểu Hàn mơ tưởng đến.

Lao tù trong lòng Giang Hiểu Hàn bỗng mọc bụi gai, theo những lời bộc bạch của hắn, dần siết chặt lại, đâm mạnh lên máu thịt hắn. Giang Hiểu Hàn không thể không nặng nề hít sâu mới có thể miễn cưỡng cảm giác đè nén trong lòng.

"Tim ngươi đập rất nhanh." Nhan Thanh bỗng nói. "Ngươi đang sợ sao?"

Phản ứng này của y lại nằm ngoài dự đoán của Giang Hiểu Hàn. Y vừa mở miệng, Giang Hiểu Hàn đã thấy hồi hộp, ai ngờ lại nghe được một câu không đến nơi đến chốn như thế, tim hắn hận không thể từ trong lồng ngực nhảy ra.

Giang Hiểu Hàn cười khổ.

"Trong mơ, ta suýt chút nữa đã quên ngươi. Chẳng qua sau đó lại cảm thấy ta dường như đã quên chuyện gì, một chuyện rất quan trọng, vì vậy ta đã suy nghĩ rất lâu. Sau đó ta phát hiện ra ngọc bội của ngươi treo bên người, mới nhớ ra sắp đến sinh nhật ngươi rồi."

Giang Hiểu Hàn: "Ngươi ___"

"Trước đây ta chưa từng có cảm giác như vậy. Dù có ở trong núi cùng sư phụ, nhưng phần lớn thời gian chúng ta đều không ở cùng nhau. Người thường xuống núi, một lần đi chính là nửa năm, ta cũng chưa từng nhớ nhung người." Nhan Thanh nói: "Thế nhưng với ngươi lại khác. Vào những lúc bận rộn lại nhận được thư của ngươi gửi từ Bình Giang, tuy ta không nói ra, nhưng trong lòng thực sự vui mừng."

Nhan Thanh khác với Giang Hiểu Hàn, nói ra những câu như vậy cũng không có vẻ gì là khó khăn, tựa hồ chỉ là nói ra suy nghĩ của mình như bình thường mà thôi.

"Mặc dù ta không thường nhớ tới ngươi, nhưng vẫn sẽ có những khoảnh khắc như vậy. Hơn nữa mỗi khi nhớ tới, mọi thứ xung quanh đều không còn quan trọng nữa." Nhan Thanh nhìn hắn: "Ta không biết đó là loại tâm tình gì, nhưng ta cho rằng, ngươi có thể hiểu."

Hắn đương nhiên hiểu. Giang Hiểu Hàn cơ hồ mừng như điên, nhưng hắn lại không khỏi cho rằng đây chỉ là một hồi mộng đẹp, là ma chướng do ngày đêm mong nhớ Nhan Thanh sinh ra.

Thấy hắn mãi không trả lời, Nhan Thanh không khỏi nhíu mày: "Sao hả?"

Giọng điệu có chút uể oải, âm cuối hơi cao, lại có tám phần như Giang Hiểu Hàn.

"Đương nhiên ta cũng như vậy!" Giang Hiểu Hàn chợt hoàn hồn, như là sợ y đổi ý, nắm lấy tay y, khẳng định đáp: "A Thanh, trong lòng ta có ngươi."

Dù đã nói đến đây, hắn cũng vẫn không quá chắc chắn ý tứ của Nhan Thanh. Hắn vừa cảm thấy Nhan Thanh không phải không có ý đối với hắn, lại vừa lo bản thân mình hiểu lầm y.

Nhan Thanh khẽ nhíu mày, lặp lại: "Lòng ngươi có ta?"

Giang Hiểu Hàn nghe vậy, tâm chợt nguội hơn nửa.

Nhưng sau đó Nhan Thanh lại giãn mày, còn lộ ra chút khó hiểu: "... Lòng ta chưa từng có ai, không rõ ràng lắm."

Giang Hiểu Hàn: "..."

Bây giờ hắn đã hiểu cảm giác tim muốn nhảy ra bên ngoài là gì. Nhan Thanh chỉ nói hai câu, tâm tình hắn đã lên voi xuống chó như vậy, tự dọa mình toát cả mồ hôi.

Giang Hiểu Hàn coi như cũng hiểu. Nhan Thanh lớn lên ở Côn Luân từ nhỏ, chưa từng xuống núi, e rằng ngoài Lục Phong ra thì chưa từng tiếp xúc với ai. Mặc dù tầm mắt rộng khắp, thế nhưng về mặt tình cảm lại hết sức đơn thuần.

"Nhưng có lẽ là vậy đi." Nhan Thanh bỗng nói.

Giang Hiểu Hàn theo tiếng nhìn về phía y. Vì để tiện giúp y uống nước, Giang Hiểu Hàn để Nhan Thanh dựa vào lòng mình, y đang gối trên vai hắn, cho nên vừa quay đầu nhìn, khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc.

Đây là một cự ly vô cùng thân mật, nhưng dù là Giang Hiểu Hàn hay Nhan Thanh cũng không định lùi lại.

Bấc đèn rốt cục rũ xuống hết, nguồn sáng duy nhất không còn tồn tại, Giang Hiểu Hàn ẩn mình trong tối, chỉ lộ ra đường nét mơ hồ.

Nhan Thanh bình tĩnh ngắm nhìn hắn một lúc, cũng không biết mấy ngày nay, có phải hắn vẫn luôn canh giữ bên giường như thế này không.

Cách trời sáng còn rất lâu, trong phòng tối om, ánh trăng bị ngăn cản ngoài lưới cửa. Giang Hiểu Hàn vuốt ve tay Nhan Thanh, ngập ngừng kề tay y lên mặt mình.

Cảm giác ấm áp và mạch đập lan truyền qua da thịt, như là giúp hắn xác nhận, những điều này không phải ảo giác.

Nhan Thanh bỗng ngẩng đầu, nhẹ chạm lên bờ môi mỏng của Giang Hiểu Hàn.

Giang Hiểu Hàn bỗng sửng sốt.

Mùi thơm quen thuộc của bách tử nhân, Nhan Thanh nhẹ liếm môi đối phương, vui vẻ nhận lấy mùi hương này.

___

Hal: Chúc mừng Giang đại nhân thoát phận độc thân lần đầu sau 27 năm.