Cuối cùng cũng phải bỏ qua chuyện về ngày 16 tháng 11.
Hành tung của người Côn Luân lúc ẩn lúc hiện, không thể dự đoán. Giang Hiểu Hàn cho người tra xét thư từ qua lại với triều đình trong mười năm trở lại đây, những thư từ này lộn xộn, nhưng đều không phải việc gì đặc biệt.
Thân phận Lục Phong thần bí, lại có khả năng câu thông âm dương, người như vậy, nếu tiến vào Kinh, lại còn có giao tình với Ninh Tông Nguyên, nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Chỉ là, Giang Hiểu Hàn tra xét một thời gian nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Cuối cùng, đành phải kết luận đây chỉ là một chuyện trùng hợp.
Thêm nữa, việc của Tạ Vĩnh Minh vẫn không có manh mối gì... Ý chỉ đã hạ, hai cha con ông cũng chỉ có thể nhận mệnh hồi Kinh, muốn giở trò gì lúc này là điều không thể. Giang Hiểu Hàn không thể làm gì khác ngoài tìm thêm cho mình càng nhiều thẻ đánh bạc, chờ đến khi Ninh Tranh bày chuyện này ra ngoài sáng, mới có thể cùng hắn đàm phán.
Ngoài ra, Giang Hiểu Hàn trước giờ theo đuổi hai chữ "đúng mực", hắn chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện quân đội, mà Tạ gia quân lại không lưu lại nhân mạch ở đây. Bình Giang phủ cách Biên thành rất xa, người Giang Hiểu Hàn phái đi tiếp ứng Tạ Dao không thể nhất thời nửa khắc truyền về tin tức tốt lành gì. Như vậy, hiện giờ chỉ có thể quan sát Hạ Lưu Vân, chờ người nhà họ Tạ đến Kinh thành rồi tính toán sau.
Cũng may, Tạ Giác được Trình công tử trông giữ rất khá, vẫn không có dị động gì, từ sáng đến tối đều hí ha hí hửng, không lo không sầu.
Bình Giang thành đã vào thu, ngày dần trở lạnh, băng trong phủ cũng dần ít đi.
Ngày mùng 8 tháng 8, gần bạch lộ, là một ngày tốt; Nhan Thanh đóng kín cửa phòng, dạy Cảnh Trạm vẽ bùa. Tuy tâm tính của Cảnh Trạm trưởng thành sớm hơn những đứa nhỏ khác một chút, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, khó tránh khỏi tâm thần không yên, bị Nhan Thanh phạt chép lại Thanh tĩnh kinh hai lần.
Cảnh Trạm mặt ủ mày chau chép sách, Nhan Thanh ngồi bên nhắm mắt tĩnh tọa.
Y dễ tĩnh tâm hơn Cảnh Trạm, giống như khói trầm hương lượn lờ, lại như năm tháng lặng lẽ trôi.
Khi chép kinh, phải viết cẩn thận, nếu như viết sai thì cần viết lại. Lần này phải tới ba canh giờ, Cảnh Trạm mới chép xong, lúc ngẩng đầu lên, trời đã tối.
___ Mà Giang Hiểu Hàn vẫn chưa về.
Tiếng hạ bút kinh động đến Nhan Thanh, y vận khí trong chốc lát, để công pháp lưu chuyển toàn thân rồi chậm rãi mở mắt ra.
"Chép xong rồi sao?" Y hỏi.
Cảnh Trạm hồi thần, xếp những tờ giấy để tán loạn trên thư án thành một tập mới cầm tới: "Vâng, đã xong rồi ạ."
Nhan Thanh nhận xấp giấy, đặt xuống bên cạnh, cũng không lật lại xem.
Bên ngoài, trời đã tối đen, đèn lồng treo ở cửa Tà Vũ lâu tỏa ra vầng sáng màu quất ấm áp, tiếng mưa tí tách truyền đến từ ngoài cửa sổ.
___ Trời mưa rồi.
"Mới nãy còn bình thường, sao chỉ chớp mắt đã mưa rồi." Cảnh Trạm không tin, bước chậm đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài một chút. Ban đầu chỉ là mưa phùn, nhưng nửa chén trà sau đã bắt đầu tầm tã, giữa mây mù còn mơ hồ nghe được tiếng sấm, mưa càng rơi càng lớn.
"Mấy ngày nay cũng không có dấu hiệu gì." Nhan Thanh ngồi khoanh chân trên dần nhỏ, nhìn ra bên ngoài qua vai Cảnh Trạm.
Theo lý thuyết, nếu mưa to như vậy, trong đêm sẽ không thể thấy trăng sao, nhưng giờ trăng vẫn lờ mờ treo trên trời, dù vì nước mưa mà có hơi mông lung vặn vẹo, nhưng người vẫn có thể nhìn được rõ ràng.
Quầng sáng vốn dịu nhẹ, nhưng viền ngoài lại có màu đỏ hồng, như là vết máu bị mưa pha loãng.
Nhan Thanh thấy vậy, khẽ nhíu mày: "... Thiên tượng khác thường."
Cảnh Trạm đi theo Nhan Thanh mấy ngày nay, mưa dầm thấm đất, cũng biết chút về thiên tượng, không khỏi hỏi: "Sư phụ, đây là dấu hiệu huyết nguyệt ạ?"
Huyết nguyệt là điềm rủi trong thiên tượng, sát khí rất nặng. Quầng sáng đỏ hiện ra như huyết quang, không chỉ là sẽ xảy ra xung đột bình thường, thậm chí có chiến sự nổi lên cũng vô cùng có khả năng.
Nhưng Nhan Thanh lại lắc đầu: "Huyết nguyệt trong đêm, toàn bộ mặt trăng sẽ có sắc đỏ, không phải chỉ có một vòng như vậy."
Cảnh Trạm chưa kịp thở phào, Nhan Thanh đã nói tiếp: "Tuy tối nay không phải huyết nguyệt, nhưng ánh trăng đã thấm máu, hẳn là có biến."
Người Côn Luân, thời không loạn lạc sẽ không ra mặt.
Mặc dù đây là lời đồn đại, nhưng từ trước đến nay, mỗi khi truyền nhân Côn Luân hiện thế, câu nói này đều ứng nghiệm. Thiên tượng dị dạng, lại đúng vào thời điểm triều đại muốn thay đổi, sợ là nhân quả quay vòng, thời kỳ an bình lại càng bị ảnh hưởng nặng nề.
Nhan Thanh gõ gõ tay lên xấp giấy, mở miệng hỏi: "Giang Hiểu Hàn còn chưa về sao?"
"Cha nuôi vẫn chưa về ạ." Cảnh Trạm đàng hoàng đáp.
Kỳ thực, hỏi cũng như không. Dù sao thì, từ trước đến giờ, việc đầu tiên Giang Hiểu Hàn làm khi về phủ lúc nào cũng là đến trước mặt Nhan Thanh đi qua đi lại mấy vòng, nói đôi câu chuyện phiếm, chứng minh mình đã làm việc nghiêm túc.
Bên ngoài mưa như trút nước, Nhan Thanh trầm mặc chốc lát mới rũ vạt áo, xuống giường, lấy một gói nhỏ từ trong tủ.
Cảnh Trạm theo sau y, nhìn y mở bao, lấy ra ba đồng xu.
Lên quẻ chia làm rất nhiều loại, mai hoa, bát quái, ngũ hành, bốc quẻ, vân vân. Quẻ lục hào tuy không quá chuẩn xác, nhưng lại tiện mang theo, chỉ cần mấy đồng tiền cũng có thể biết được đại khái, vì vậy cách này được dùng tương đối nhiều.
Kỳ thực, Nhan Thanh rất ít khi rung quẻ bói toán. Đại đa số thời gian, y không khác gì người bình thường, không như người thế ngoại. Nhưng chỉ cần y cầm lấy quẻ bói, khí tràng quanh thân bỗng chốc trở nên khác biệt.
Từ khi bái sư tới nay, dù Cảnh Trạm đã được nghe qua thuật xem quẻ, nhưng vẫn chưa từng thấy y bói toán lần nào, cho nên không khỏi ngạc nhiên: "Sư phụ muốn lên quẻ sao ạ?"
Nhan Thanh gật đầu.
Cảnh Trạm nhanh trí, vội lấy một tờ giấy mới trên thư án, lại nhúng mực cho bút rồi đưa đồ đến tay Nhan Thanh.
Quẻ lục hào, mỗi quẻ ba đồng tiền, cùng lắc sáu lần, xem quẻ sáu lần để tổng hợp được kết quả chính xác.
Án thư bằng gỗ lim cao tới vai Cảnh Trạm, dài cỡ một người. Tiểu Cảnh Trạm ghé bên mép bàn hồi lâu cũng không nhìn ra kết quả, chỉ thấy được sắc mặt Nhan Thanh càng thêm khó coi.
Cảnh Trạm thấy y không lên tiếng, không khỏi vội hỏi: "Sư phụ, sao vậy ạ?"
Nhan Thanh trầm giọng đáp: "Quẻ càn dưới nước, quẻ khảm ngoài sáng, có hiện tượng ly tán."
Cảnh Trạm đã không còn là một đứa bé bình thường ở thôn Lưu gia, như Nhan Thanh từng nói, cậu bé có duyên với Côn Luân, chỉ cần học một chút những thứ này đã hiểu ngay.
Cảnh Trạm ngẫm một chút liền hiểu được ý của quẻ này ___ không phải là dấu hiệu may mắn.
Cảnh Trạm lại hỏi: "Sư phủ hỏi chuyện gì vậy ạ?"
Nhan Thanh trầm giọng: "Việc trong Kinh."
Y còn chưa dứt lời, một tia chớp đã lóe lên, bỗng chốc chiếu sáng cả nửa bầu trời đêm, cũng chiếu lên vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh trạm.
Không biết từ bao giờ, Côn Luân đã có quy định ba không.
Một không nghịch thiên mệnh, hai không quản nhân quả duyên phận, ba không tính chuyện của Đế vương.
Lần này, quẻ của Nhan Thanh không hỏi chuyện của Ninh Tông Nguyên mà chỉ hỏi về tình hình trong Kinh. Thế nhưng, quẻ càn chỉ bậc quân chủ, bị đặt dưới sóng lớn, liền ứng với bốn chữ nghiêng ngả trôi dạt.
____ Ninh Tông Nguyên hẳn lâm vào tình thế không quá tốt, Nhan Thanh nghĩ.
Theo tiếng sấm rền trời, mưa càng lúc càng lớn, đèn lồng trong sân bị nước mưa dập tắt, toàn bộ trạch viện bị phủ dưới bóng tối nặng nề, có vẻ vô cùng ngột ngạt.
Nhan Thanh im lặng thu đồ, lại đốt tờ giấy ghi chép quẻ rồi rũ tay áo, làm dáng phải ra ngoài.
Cảnh Trạm đi theo vài bước, vội hỏi: "Bên ngoài trời mưa to như vậy, sư phụ muốn đi đâu?"
"Cha nuôi của con giờ này còn chưa về, sợ là bị chuyện gì giữ chân." Nói rồi, Nhan Thanh chỉnh lại y phục, cầm lấy cây dù gác bên cạnh cửa: "Gần đây Giang Mặc lại ra ngoài làm việc, bên huynh ấy không có ai. Trời mưa như vậy, ta đi rồi đón huynh ấy về."
Mà lúc này, Giang Hiểu Hàn quả thật bị người giữ chân.
Phủ nha Bình Giang có một vị khách không mời mà đến ___ Hạ Lưu Vân.
Theo lý mà nói, để tránh việc để đảng của mình gặp nguy hiểm, nếu không nhận được chỉ thị, những vị quan to quản lý một phương này sẽ không tự ý rời khỏi đất của mình.
Hạ Lưu Vân mặc một thân áo vải đi đêm, khoác áo choàng, đội mũ trùm che hơn nửa khuôn mặt, trông rất điệu thấp. Ông ta chỉ dẫn theo một tùy tùng có khuôn mặt phổ thông, nếu không phải nhìn thấy sợi Phật châu, Giang Hiểu Hàn còn cho rằng mình nhận lầm người.
Nhưng theo một cách nói khác, Hạ Lưu Vân dám một mình tới Bình Giang gặp Giang Hiểu Hàn, có thể thấy ông ta cũng không có gì sợ hãi.
"Giang đại nhân." Hạ Lưu Vân cởi mũ trùm, lộ ra nụ cười hòa ái: "Đã lâu không gặp."
Tùy tùng thị vệ tại chính đường đều đã bị Giang Hiểu Hàn mượn cớ điều đi, bây giờ chỉ còn sót lại ba người bọn họ.
Giang Hiểu Hàn ngồi ngay ngắn trong chính đường, bên ngoài không yên, cuồng phong thổi vào cửa, ánh nên bên cửa sổ dãy dụa chốc lát rồi cũng lẳng lặng bị dập tắt.
Qua một chốc, Giang Hiểu Hàn mới mở miệng: "Trời mưa gió thế này, Hạ đại nhân không ở An Khánh phủ yên giấc, sao lại đến đại giới Bình Giang của ta thế này?"
Hạ Lưu Vân nghe vậy bèn cười: "Đại nhân ở Bình Giang đã lâu liền cảm thấy mình thực sự là người Bình Giang sao? Chỉ là một tòa thành, đại nhân lại ở hết mấy tháng, cũng không thấy chán?"
Không như Ôn Túy, Hạ Lưu Vân không phải kẻ khờ chỉ biết dựa vào người khác mà leo lên.
Giang Hiểu Hàn đăm chiêu, ồ một tiếng mới nói tiếp: "Nói như vậy, Hạ đại nhân tới đây là muốn mời ta tìm thú vui?"
"Giang đại nhân kinh tài tuyệt diễm, khiến cho Thánh thượng sủng tín nhiều năm, không cần ở đây nghe ta nói khéo." Hạ Lưu Vân nói: "Người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, hạ quan là thay Tam điện hạ đi chuyến này."
Giang Hiểu Hàn chậm rãi siết chiết phiến trong tay, Ninh Tranh còn dễ bị kích động hơn so với tưởng tượng của hắn ___ Hoặc là nói, người nọ đã thu được đủ lợi thế trong tay, mới dám trắng trợn như vậy mà lôi kéo hắn.
Hắn vẫn chưa mở thư Ninh Dục tự tay viết, còn đặt trong thư phòng, vậy mà người của Ninh Tranh đã đến rồi. Giang Hiểu Hàn không khỏi cười gằn trong lòng, nghĩ thầm, mình chẳng khác gì bánh bao.
Chuyện của Tạ Vĩnh Minh vừa xảy ra, Hạ Lưu Vân đã tới Bình Giang thành. Tính toán lộ trình, sợ là Biên thành vừa xảy ra biến cố, ông ta đã xuất phát.
___ Đây là Ninh Tranh đang thể hiện cho hắn xem.
Mấy năm nay, tuy Giang Hiểu Hàn không có vẻ gì là quá thân thiết với Tạ gia, nhưng người có tâm đều có thể tra ra quan hệ giữa hắn và Tạ Lưu Y. Chỉ là, Ninh Tranh muốn dùng Tạ gia áp chế hắn, đây quả thực là một nước cờ vô cùng ngu xuẩn.
Nhưng dù Giang Hiểu Hàn có thầm mắng Ninh Tranh thế nào, bây giờ hắn cũng chỉ có thể cắn răng làm bộ khiêm tốn, ngồi đây nghe Hạ Lưu Vân nói nhăng nói cuội.
___ Dù sao thì Tạ Vĩnh Minh cũng đang ở trong tay bọn họ.