Hiểu Thanh Hoan

Chương 95



Tạ Vĩnh Minh để lại cho Tạ Giác một cái tư ấn bằng đồng.

"Ta từng thấy vật này, là của phụ thân." Tạ Giác cầm cái đồng ấn nho nhỏ này, không hiểu hỏi: "Thư từ qua lại đều dùng ấn này... Vì sao ông ấy lại đưa cho ngươi?"

"Là cho ngươi." Giang Hiểu Hàn từ Ngự Sử Đài trở về, chưa kịp lấy hơi đã bị Tạ Giác quấn lấy hỏi đông hỏi tây. Thừa dịp Tạ Giác bị đồng ấn thu hút sự chú ý, hắn mới tận dụng cơ hội nhấp một ngụm trà rồi mới sửa lời cậu ta: "Tạ đại tướng quân nhén vật ấy vào tay ta, dặn ta giao cho ngươi."

Giang Hiểu Hàn thuật lại lời Tạ Vĩnh Minh nói với hắn trong ngục cho Tạ Giác, một chữ cũng không thiếu, nhưng hắn lại không nhắc đến Tạ Du như phát rồ.

Tạ Giác nghĩ mãi không ra: "Chọn tự? Vào lúc này sao lại đi chọn tự?"

Năm nay cậu ta mới mười sáu tuổi, còn lâu mới cập quan. Tạ Giác nắm tư ấn trong tay, trong lòng bỗng dâng lên linh cảm xấu.

"Phụ thân ta còn nói cái gì?" Tạ Giác vội hỏi.

Giang Hiểu Hàn cầm lại tư ấn, dùng ánh nến, quan sát cẩn thận một vòng. Lúc ở trong ngục, Tạ Vĩnh Minh từng ám chỉ cái tư ấn này còn có cơ quan, cũng không thể dễ dàng nhìn ra. Giang Hiểu Hàn lần theo ký ức mới phát hiện dưới con dấu có một đường nối mắt thường khó thấy được. Trên đường nối có vết sáp, vừa nhìn còn tưởng là dấu vết do con dấu cũ mới lưu lại.

Cuối cùng, Giang Hiểu Hàn tìm thấy một cái chốt ở mặt bên, vị trí của nó rất bí mật, nếu không biết trước con dấu này còn ẩn giấu cơ quan, sợ là nhìn mấy lần cũng không tìm ra.

Tạ Giác nhìn Giang HIểu Hàn nhẹ ấn cái chốt kia, một tiếng cùm cụp vang giòng, mặt dưới con dấu mở ra.

Đồng ấn để rỗng, bên trong là một cuộn vải tơ, nhìn qua có vẻ như còn có chữ viết màu nâu.

Giang Hiểu Hàn nhìn Tạ Giác một chút, đặt đồ vào tay hắn.

"Hẳn là phụ thân ngươi muốn qua thứ này chuyển cho ngươi một vật khác." Giang Hiểu Hàn nói.

Tạ Giác ngơ ngác nhận con dấu, cậu ta nắm góc vải tơ, chần chờ, không dám mở.

Miếng vải này trắng như tuyết, chất liệu vô cùng mềm mại, có chút khác so với vải tơ dùng để viết thư bình thường. Tạ Giác quanh năm ở Kinh thành, hiểu rất rõ những thứ quý giá này, chạm qua đã biết đây là vân cẩm thượng hạng.

Vân cẩm đắt lại không dễ kiếm, chất vải mềm mại thoải mái, lót dưới khinh giáp, có thể giảm bớt khó chịu. Bệ hạ nhân hậu, vào dịp ban thưởng hàng năm, luôn cho thêm mấy thước vân cẩm.

Miếng vải trong tay Tạ Giác mềm mại, hoa văn phía trên đã có chút mờ, vừa nhìn đã biết là đồ mặc lâu năm. Tạ Giác biết rõ, thứ này tám phần mười là Tạ Vĩnh Minh tự xé áo trong của mình.

Đến tột cùng là thứ gì, có thể khiến Tạ Vĩnh Minh không để ý thể diện, xé áo truyền tin, còn phải quanh co giấu vào tư ấn, đưa cho Giang Hiểu Hàn mang về.

Có thư của Tạ Dao lúc trước, Tạ Giác không dám lập tức mở miếng vải này.

Giang Hiểu Hàn không thúc cậu ta ___ không riêng gì Tạ Giác, sau khi gặp Tạ Vĩnh Minh đêm nay, chính hắn cũng có thêm nhiều nghi hoặc. Không nói đến việc vì sao Tạ Du lại biến thành bộ dáng kia, ngay cả Tạ Vĩnh Minh cũng lộ rõ vẻ sa sút tinh thần trong lời nói. Với tính cách của người nhà họ Tạ, nếu chỉ là bị một Hoàng tử chưa đăng cơ tính kế, chắc hẳn đã không dễ kích động như vậy.

Giang Hiểu Hàn không thể yên tâm, chỉ có thể nghĩ đến việc ngày mai tiến cung gặp Vua, dùng danh nghĩa báo cáo công tác để thăm dò ý tứ của Ninh Tông Nguyên.

Tạ Giác xoa đồng ấn trong vô thức, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Người thiếu niên này không có chủ ý, lúc thường đều dựa dẫm người khác, ỷ vào việc được cưng chiều mà có thể thoải mái khóc rống. Nhưng đến lúc thực sự gặp chuyện, lại theo bản năng mà muốn trốn tránh.

Tạ Giác hoang mang, nâng đồng ấn như nặng nghìn cần, cậu ta cắn môi do dự, cuối cùng đóng con dấu lại.

"Minh Viễn." Giọng Tạ Giác mềm nhũn, như là chịu thua mà hơi kéo dài, nghe thật đáng thương: "... Hay là ngươi xem đi."

Lời còn chưa dứt, Tạ Giác đã nhanh chóng nhét đồ vào tay Giang Hiểu Hàn, nhuư thể chỉ cần không nghe không nhìn, cậu ta sẽ không phải đối mặt với nó.

"Tạ Giác." Giang Hiểu Hàn kiên định lắc đầu, đặt lại đồ vào lòng bàn tay Tạ Giác: "Đây là đồ của Tạ gia. Ngươi có thể không xem, nhưng không thể để nó vào tay ta."

Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết, Tạ Giác còn muốn nói gì đó, lại bị Giang Hiểu Hàn ngăn lời.

Ý cười của Giang Hiểu Hàn tản đi, lãnh đãm nói: "Tạ Giác, không phải ngươi nói muốn trưởng thành sao?"

Giang đại nhân bình thường luôn dễ nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng làm mặt lạnh cũng có thể dọa người. Tạ Giác bị hắn làm sợ, rụt tay về theo bản năng, cũng nắm lại đồng ấn.

Con dấu bị nắm trong tay lâu nên nhiễm thân nhiệt của người, góc kim loại nằm trong lòng bàn tay mềm mại của thiếu niên, cộm đến phát đau.

____

Đêm khuya, ngọn đèn Giang Hiểu Hàn quên mang đi đã tiêu hao hết giọt dầu cuối cùng, trọng ngục một lần nữa chìm vào bóng tối.

Tiếng xích sắt bị kéo bỗng vang lên, tiếng kêu rên tuy đã cố đè thấp nhưng vẫn rõ ràng trong đêm đen. Tiếng hít thở đứt quãng trộn lẫn với tiếng kim loại ma sát rợn người.

Ngón tay đâm vào khe hở giữa xích sắt, mu bàn tay bỗng nổi gân xanh dữ tợn, máu tươi từ móng tay chảy dọc theo dây xích.

Một lát sau, tiếng giãy dụa cũng không còn, ẩn trong bóng tối là tiếng thở than chẳng người nghe thấy.

___ Là Tạ Vĩnh Minh.

Bóng người lờ mờ trong lao hơi run lên, có thứ gì đó rơi xuống đất, sứ vụn bắn tung, trong đó có một mảnh văn lên cổ tay Tạ Vĩnh Minh, cắt ra một vết xước nhạt trên da.

Sợi máu thấm ra, chảy theo vân da, sau đó tự ngừng lại.

Trọng ngục không còn tiếng động.

____

Tại suối nước nóng ngoài thánh, Ninh Dục đang say trong mộng đẹp. Người Ôn quý phi dạy dỗ đúng là gì cũng tốt, Ninh Dục được hầu hạ đến thoải mái toàn thân, còn nghĩ sau khi hồi Kinh có thể phong làm thiếp, nạp người vào phủ.

Sáng sớm, điền trang bỗng nhận tin gấp. Phủ vệ Ngự Sự Đài gấp rút thúc ngựa đến, vội vàng gõ cổng lớn điền trang.

Phủ vệ cầm thủ lệnh của Phạm Vinh, quỳ gối tại cửa, cất cao giọng: "Ta có đại sự cần cầu kiến Tứ điện hạ."

Ninh Dục bị người đánh thức từ trong mộng, còn chưa kịp nổi giận, đã thấy người quỳ rầm xuống trước mặt hắn: "Tứ điện hạ, trọng ngục xảy ra vấn đề rồi!"

Không biết có phải phủ vệ này bị dọa hay không, nói chuyện không rõ ràng, Ninh Dục phải mất hồi lâu mới hiểu được.

"Chết rồi?" Ninh Dục khó tin nói: "Sao tự nhiên lại chết!?"

"Là thật ạ. Tạ Vĩnh Minh dùng xích sắt ghìm chết Tạ Du, sau đó tự uống thuốc độc tự vẫn. Ngỗ tác đã kiểm tra qua, ông ta dùng hạc đỉnh hồng, lập tức chết ngay... Tạ Du càng thảm, không biết vì sao Tạ Vĩnh Minh lại ra tay nặng như vậy với con ruột của mình. Xích sắt xiết vào da thịt, cổ bị cắt đứt một nửa." Phủ vệ tựa hồ nhớ tới cảnh này, bỗng xanh xao, nín thở đến đỏ mặt, như thể một giây sau sẽ chết vì nín thở vậy: "Phạm đại nhân vội đè tin tức này xuống, sai chúng ta đi hỏi ý của Điện hạ."

Mỹ cơ ngủ bên người hắn bị tiếng động đánh thức, đúng lúc nghe được đoạn này, sợ đến thốt lên, trắng cả mặt, vội dựa vào người Ninh Dục.

Ninh Dục mất kiên nhẫn đẩy nàng ra, vòng qua bức bình phong đi ra ngoài.

Tạ Vĩnh Minh chết trong ngục, lại là tự sát.

Đường đường là Nhất phẩm Hộ quốc công, dù cho trên người có gánh tội kháng chỉ bất tuân, chỉ cần chưa qua thẩm tra, nếu không có thánh chỉ giải quyết, vậy thì thân phận vẫn quý trọng như xưa. Ninh Dục vừa giận vừa sợ. Hắn biết rõ, không có gợi ý của hắn, Phạm Vinh sẽ không dám tra tấn Tạ Vĩnh minh. Nhưng Tạ Vĩnh Minh chết kỳ quái như vậy, nếu hắn không đưa ra biện pháp ứng phó, đợi đến khi tin tức bị truyền ra, e rằng sẽ bị Ninh Tranh nắm được nhược điểm.

Lão Thư Xuyên mồm chỉ biết nhắc tôn ti kia, còn có Giang Hiểu Hàn ___

Ninh Dục bỗng cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: "Trước khi Tạ Vĩnh Minh tự sát, có dấu hiệu hay điều gì khác thường sao?"

Phạm Vinh hiển nhiên đã cố ý dặn qua vấn đề này, phủ vệ nhanh chóng đáp: "Ngoài việc Tả tướng đại nhân cầm thủ dụ của Điện hạ đến gặp Tạ Vĩnh Minh thì không còn việc gì khác."

Quả nhiên, Ninh Dục nghiến răng, thầm mắng mình thất sách ___ Hắn vốn tưởng, Giang Hiểu Hàn và Tạ gia dù gì cũng là bạn cũ, vì Tạ Lưu Y, hắn sẽ thử bảo mạng cho Tạ Vĩnh Minh, ai ngờ Giang đại nhân lại ra tay àn độc như vậy, như thể cá mập ngửi thấy mùi máu, thật sự dám xuống tay với Tạ gia.

Ninh Dục cảm thấy như tự mình khiến bản thân bị tính kế, hỏa khí không phát được, lại không muốn thất thố trước mặt thuộc hạ, miễn cưỡng giữ tư thái, phất phất tay: "Ra ngoài chuẩn bị xe, để ta về thành."

Mỹ cơ nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, lúc này mới thấp thỏm khoác sa y xuống giường. Nàng vừa khiến Ninh Dục bực mình cho nên không dám làm bừa, ngoan ngoãn hầu hạ Ninh Dục mặc quần áo, rửa mặt.

Ninh Dục nghĩ thế nào cũng không thông, Giang Hiểu Hàn vì sao lại phải ra tay với Tạ gia. Giang Hiểu Hàn là văn thần, Tạ gia là võ tướng, dù cho đến tân triều ngày sau, Tạ Vĩnh Minh cũng sẽ không cản đường Giang Hiểu hàn, hắn tội gì phải hạ độc thủ như vậy. Trừ phi...

Sắc mặt Ninh Dục bỗng trở nên hết sức khó coi ____ trừ phi Giang Hiểu Hàn đã chọn Ninh Tranh làm chủ.

Ninh Dục càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Lúc trước, Giang Hiểu Hàn dừng chân tại Bình Giang phủ, loại trừ Ôn Túy, lại giết Hạ Lưu Vân, e rằng vì muốn mưu cầu đường lui cho mình ___ Đại quan thân cận nhất bên người hắn và Ninh Tranh đều không còn, Giang Hiểu Hàn có muốn về phe ai, cũng chỉ còn lại một mình hắn... Cũng như Ôn Túy đối với hắn, Hạ Lưu Vân đối với Ninh Tranh mà nói, tuy là trọng thần, nhưng tính ra thì, mất một Hạ Lưu Vân cũng không đáng là gì. Bảy, tám Hạ Lưu Vân cũng không có tác dụng bằng một Giang Hiểu Hàn.

Tranh chấp ngôi vị đến bước này, Giang Hiểu Hàn chính là quả cân thừa ra trên cán cân cân bằng. Vì lẽ đó, cho dù việc của Tạ Vĩnh Minh có phải hảo ý Giang Hiểu Hàn bày cho Ninh Tranh hay không, Ninh Dục cũng không thể mạo hiểm.

Hắn tựa hồ hạ quyết tâm, mở miệng kêu: "Tôn Liệt."

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một hộ vệ mặt mày đôn hậu bước vào, mắt nhìn thẳng, hành lễ: "Điện hạ."

Ninh Dục đã chỉnh lý được mạch suy nghĩ, sắc mặt như thường, phân phó: "Đi, mời Giang đại nhân đến Vương phủ."

____

Hal: Ủa???? Sao tự dưng Giang đại nhân lại gánh quả nồi to đùng vậy huhu ;(((((