Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 93



Chung Hi đứng bên đường nghe về chuyện của mình và Giang Khác Chi mà chính cô cũng không biết nó tồn tại.

“……Kết quả, lúc anh tắm xong bước ra, anh thấy em đang dán lên người và hôn Giang, anh ta thì cố đẩy em ra … Đương nhiên, anh biết em nhận sai người, mặc dù anh ta không nói gì nhưng anh nghĩ người ta cũng biết. Hôm sau tỉnh lại em cũng không nhớ được gì, sợ em xấu hổ nên không nói cho em biết.” Carson ở Trung Quốc ba tháng ngoài tăng cân ra nói tiếng Trung cũng sõi hơn nhiều.

Chung Hi nghe, toàn thân tràn ngập cảm giác xấu hổ. Cô cố gắng tìm kiếm chút hình ảnh về đêm hôm đó trong đầu, nhưng dù thế nào cô cũng không thể nhớ nổi cái gì.

Cô thật sự làm cái việc đáng xấu hổ như vậy với Giang Khác Chi hả…

“Còn gì nữa không?” Cô hỏi.

Carson nhìn cô một cái, tiếp tục nói “Hừm có, lúc chúng ta làm điều đó trong phòng, chắc anh ta bên ngoài cũng nghe thấy toàn bộ rồi…Trời ạ, hôm đó bạn anh nói hôm đó Giang rất muộn mới quay về. Đã mấy năm trôi qua rồi, sao anh nhớ hết được, anh còn tưởng anh ta vì chuyện này mà sẽ rất phản cảm với chúng ta. Ấy thế mà xem ra anh ta chỉ hơi lạnh lùng xíu, có vẻ cũng không để tâm chuyện này.” Carson nói một cách nhẹ nhõm.

Nhưng sự nhẹ nhõm của anh ta cũng chẳng truyền qua được cho Chung Hi, cô sững sờ đứng đó, mãi sau mới nói: “Là vậy à.”

Vài phút trôi qua, Chung Hi vẫn sững người không nói lên lời, đủ loại cảm xúc cùng suy nghĩ làm rối tung tâm trí cô. Vì sao cái gì cô cũng không biết?

Carson đã đói rồi, anh ta nói: “Được rồi, đây đều là chuyện của quá khứ rồi, không còn quan trọng nữa. Chúng ta đi ăn thôi, hai ngày nữa anh về Pháp rồi sẽ không được ăn những món ngon này nữa.” Giọng nói còn tỏ vẻ đáng thương.

Chung Hi lại lắc đầu, cô chăm chăm nhìn về hướng Giang Khác Chi đã rời đi cách đây không lâu, “Carson, em không thể đi ăn với anh.” Cô nói.

“Tại sao?” Carson hỏi, sau đó anh ta nghe thấy giọng nói điềm tĩnh nhưng lại có phần khẩn thiết của Chung Hi.

“Em còn có việc khác phải làm.” Cô nhìn về phía Carson, trong đáy lòng có một giọng nói đang thúc giục cô, lúc quay người đi cô không quên nói: “Cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện này.”

Chung Hi bước nhanh hơn, bây giờ thì mọi câu hỏi cô luôn băn khoăn đã được giải đáp.

Tại sao từ khi về nước lại gặp lại Giang Khác Chi, anh lại tránh cô như tránh tà vậy, cô cưỡng hôn anh trong tình trạng không tỉnh táo, nhưng sau đó lại tự mình quên đi mà không cho anh bất cứ lời giải thích nào.

Anh sẽ nghĩ cô thành loại người gì chứ?

Chuyện này mà xảy ra với người khác nói cô cũng không tin, cái loại cốt truyện cẩu huyết này thậm chí biên kịch hạng ba còn chướng mắt, nhưng với tư cách là nữ chính trong truyện, cô …

Cô muốn tìm Giang Khác Chi, khao khát được gặp anh thôi thúc cô tiến về phía trước

Chung Hi băng qua phố xá tấp nập, đây là trung tâm của thành phố A, xung quanh là những tòa nhà cao tầng, chỉ cần bây giờ cô sang đường, bấm thang máy là có thể gặp được anh.

Dù đã qua lâu rồi nhưng cô vẫn nên cho anh một lời giải thích, đúng không? Có thể Carson đã xin lỗi cô vào thời điểm đó, nhưng cái đó không tính.

Cô kiên nhẫn nhìn đèn đỏ đếm ngược, ngay khi đèn xanh vừa bật sáng, một nhóm học sinh tiểu học được cô giáo tổ chức dàn hàng ngang sang đường, người đi bộ tự động nhường đường cho các em.



Chung Hi trong lúc đợi họ liền nhìn về phía tòa nhà bên kia.

Bây giờ là giữa ban ngày, trong muôn vàn căn phòng sáng đèn. Người cô cần tìm, rốt cuộc đang ở trong căn phòng nào đây?

Khi bọn trẻ đã đi hết, Chung Hi chạy băng qua đường, người qua lại bên cạnh, cô càng lúc càng đến gần tòa nhà.

Cô thở hổn hển chạy vào tòa nhà, gặp mấy người có quen biết nhưng không kịp chào hỏi đã bước vào trong thang máy.

Con số phía trên thang máy càng lúc càng gần đến tầng của Giang Khác Chi, trong lòng cô cũng theo đó mà thấp thỏm không yên.

Sau khi đứng ở cửa công ty của Giang Khác Chi, quầy lễ tân rất nhanh đã nhìn thấy cô liền đến đón tiếp.

Tim của Chung Hi đập nhanh, vội vàng hỏi: “Giám đốc Giang của các cô có ở đây không?” Cô sợ rằng sau một giây nữa, cô sẽ mất hết can đảm.

Lễ tân nói: “Có phải là giám đốc Giang Khác Chi không? Anh ấy hình như vẫn chưa về, cô có hẹn trước không? Cô có thể gọi cho anh ấy nếu cô có số của anh ấy?”

Chung Hi nhìn đối phương, miệng cô mấp máy, nửa ngày không nói ra lời. Cô nhìn thấy sự luống cuống của chính mình trong mắt của đối phương.

Cúi đầu, cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm số của Giang Khác Chi, Chung Hi nhìn chằm chằm vào dãy số, cô biết chỉ cần cô ấn vào, rất nhanh liền có thể gặp được anh. Sau khi gặp được anh, cô. có thể nói cho anh biết, cô biết tất cả rồi, nói cái gì cũng được, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không sao, chẳng phải mục đích cô đến đây là để gặp được anh sao?

Chỉ cần cô thực hiện bước này.

Nhưng ngón tay của cô làm thế nào cũng không ấn được, sự xúc động nhất thời này dường như đã dần nguội lạnh, biết Giang Khác Chi không ở đây, cô thất vọng nhưng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Chung Hi nghĩ, bây giờ gặp Giang Khác Chi mình sẽ nói cái gì nhỉ? Xin lỗi vì mấy năm trước lúc uống rượu say đã nhận nhầm người còn hôn anh? Đúng là hoang đường.Hay là nói xin lỗi vì trong quá khứ đã ân ái với người đàn ông khác ở trước mặt anh?

Chung Hi cảm thấy việc làm thứ hai của mình không phải sai, khi đó hai người còn chưa quen nhau nữa.

Vậy chẳng lẽ, cô đến đây để nói với anh rằng cô biết lí do vì sao anh để ý Carlos rồi sao?

Một giọng nói vang lên trong đầu cô, thức tỉnh ý nghĩ thực sự của Chung Hi khi đến gặp anh.

Cô muốn hỏi, tại sao anh lại muốn chia tay với cô?

Quan trọng hơn là đã ba tháng rồi mà anh chẳng đến tìm cô.

Cách đây không lâu, bọn họ còn giống như bạn bè bình thường, thản nhiên tán gẫu trong quán cà phê góc phố, cảnh tượng đó khiến cô có chút chua xót.



Mọi thứ đều đổi thay theo thời gian rỗi sao? Chung Hi đột nhiên cảm thấy, quãng đường cô đi tìm Giang Khác Chi như màn độc tấu vậy.

Cô muốn tìm anh không? Nếu vậy, tại sao không chủ động gọi điện cho anh lúc ở trên đường?

Cô lại nao núng, cô chẳng thể chủ động sau khi anh nói hai chữ “chia tay”.

Thời còn đi học Chung Hi có một vài người bạn rất thân, mỗi khi có mâu thuẫn với bạn bè, cô sẽ không bao giờ chủ động cúi đầu dù cho có nhớ đối phương đến mấy. Tuy nhiên, lúc đối phương vừa quay lại tìm cô, cô sẽ không giấu giếm niềm vui của mình mà hòa giải với người đó rồi bù đắp và đối xử tốt hơn gấp bội.Vậy nên dù có thể nào đi chăng nữa, lòng tự tôn không cho phép cô cúi đầu trước bất kỳ ai. Bởi Chun Hi cho rằng mình còn chẳng dám chắc người kia liệu còn muốn tiếp tục thân thiết với cô nữa hay không?

Mặc dù tình yêu và tình bạn hoàn toàn khác nhau, nhưng Chung Hi biết bản chất mình là người như vậy.

Lễ tân thấy cô không nói gì, liền nói: “Nếu cô có việc gấp, có thể ngồi trên ghế ở đó chờ một lát. Giám đốc Giang có cuộc họp sau nửa tiếng nữa, có thể sẽ lập tức quay về để chuẩn bị.”

Chung Hi vẫy tay với lễ tân, nói: “Thôi bỏ đi, hình như cũng không có gì cần nói nữa, không quấy rầy công việc của cô nữa.”

Lúc cô rời đi, cảnh tượng Giang Khác Chi lái xe trong đêm tuyết đi tìm cô hiện ra trước mắt. Chung Hi cảm thấy mình thật vô dụng. Ngay cả khi hai người yêu nhau con còn chẳng làm được gì cho anh.

Thấy rõ cô vừa ích kỷ, tự cao như vậy sao anh còn yêu cô? Chung Hi không hiểu.

Hình như cuối cùng Giang Khác Chi đã nhìn thấu bản chất xấu xí nên mới chia tay với cô.



Trở lại văn phòng của mình, tâm trạng của Chung Hi có chút trầm xuống, mấy người bên ngoài văn phòng tụ tập lại không biết đang thảo luận cái gì, vẻ mặt trông rất vui vẻ.

Nhìn thấy Chung Hi xuất hiện, bọn họ vui vẻ nói với cô: “Giám đốc Chung, chị có đọc vụ con trai thứ hai của công ty bất động sản gì đó chưa? Sáng nay tên đó bị đưa đi điều tra rồi, hình như là vì đưa hối lộ, còn lên báo mới nữa, ồn ào này rất lớn.”

Vốn Chung Hi không có hứng thú gì, chỉ cảm thấy người đàn ông bỉ ổi đó rơi vào kết cục này là xứng đáng.

Cô tự nhiên nhớ mấy tháng trước Lư Thiến nói với cô Giang Khác Nhĩ đã đánh Chu Khải, lúc đó Chung Hi tự tin khẳng định nói đó là không thể nào, nhưng bây giờ cô thấy mình đã có chút tin rồi.

Buổi chiều lại có một cuộc họp, họp xong Chung Hi ở lại trong văn phòng một mình, thẳng cho đến khi sắp tan làm, cô mới gọi Lư Thiến vào văn phòng.

“Dạo này công ty đang xem xét chọn một người vào vị trí CEO của chi nhánh châu Âu, em biết rồi đấy.” Chung Hi nói.

Lư Thiến không hiểu nên gật đầu, cô ấy nghe nói đã xác định người đi rồi.

“Cấp trên đã có quyết định”, Chung Hi nhìn cô ấy nói, “Người đó là chị.”

“Chị sẽ đến Paris.”