Chương 12: "Tôi thích nhìn người khác khóc hơn là nhìn người khác cười."
Chu Bùi nhìn Cao Khoát, cố gắng tìm lại dấu vết mình đã từng trân quý, tiếc thay, năm tháng tàn nhẫn, chung quy tính cách thời niên thiếu đã bị mài nhẵn các góc cạnh, người yêu từ trên thiên đường rơi xuống, trở thành một kẻ tầm thường, hơn hết còn là một nhân vật phản diện.
Không còn gì để nói với người trước mặt, bây giờ Chu Bùi chỉ hy vọng, hắn đừng tới quấy nhiễu cuộc sống của mình nữa.
"Đó là việc riêng của tôi. Tôi thích ai, yêu ai, sống ra sao, như thế nào, không liên quan gì đến anh. Cao Khoát, từ lúc anh dắt tay vợ tiến vào lễ đường, chúng ta đã là người của hai thế giới, không còn quan hệ gì cả."
Chu Bùi nói xong câu đó, cầm cốc nước giơ lên cao, Cao Khoát nhìn anh, Chu Bùi mím môi, xoay cổ tay, dòng nước xuôi theo miệng cốc đổ xuống đầu hắn, Cao Khoát nhìn anh sững sờ, chỉ nghe Chu Bùi nhẹ giọng nói: "Cốc nước này, tôi trả lại anh."
Lúc trước, khi anh ở bên cạnh Cao Khoát, bị mẹ của Cao Khoát phát hiện, mẹ của hắn tới tìm Chu Bùi, đó là một người phụ nữ lợi hại, bất động thanh sắc cũng có thể hung hăng chọc trúng điểm yếu của Chu Bùi, nhưng Chu Bùi không buông tay.
Anh muốn ở bên Cao Khoát cả đời, sao có thể đồng ý việc rời đi, cuối cùng mẹ Cao Khoát thực sự tức giận, cầm cốc nước, đổ cả cốc nước lên đầu Chu Bùi.
"Em có ý gì?"
Cao Khoát tức giận đứng lên, lau đi vệt nước trên mặt, nhìn Chu Bùi.
Chu Bùi quét nhẹ ánh mắt, anh nói: "Đi mà hỏi mẹ anh đi, trước kia bà đến tìm tôi đã nói những lời gì."
Chu Bùi nói xong, không thèm liếc mắt một cái nhìn Cao Khoát, anh cúi đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, Chu Bùi chậm rãi bước đi, anh không khóc, loại người này không đáng để anh khóc, anh cũng không hận, không ai đáng để anh hận.
Nhưng anh đói quá......
Chu Bùi ôm bụng, đi dạo dọc theo bên đường, thật sự là đói đến mức không chịu được, đành tìm một tiệm bánh mì, vào mua một cái bánh mì chà bông.
Anh ngồi ở trong quán, cắn một miếng bánh mì rồi nhìn điện thoại, đọc tin nhắn.
Vừa rồi không xem điện thoại, lúc này liền thấy Từ Dư gửi đến rất nhiều tin nhắn, anh nhìn lướt qua, khóe miệng cong lên.
"Thầy ơi, thầy về nhà chưa?"
"Em có thể ra về sớm không?"
"Em muốn về nhà với thầy."
"Thầy ơi, sao thầy không trả lời tin nhắn của em!!"
Anh thấy phía trên hộp thoại ngay lập tức hiển thị đang soạn tin nhắn, mím chặt miệng, không hiểu sao anh chỉ muốn cười.
Soạn tin nhắn một lúc lâu, lại tạm dừng một lát, Chu Bùi đợi mười mấy giây, đột nhiên điện thoại rung lên, Từ Dư trực tiếp gửi yêu cầu gọi video.
Chu Bùi không có phản ứng gì, ngậm bánh mì, trực tiếp click mở, sau khi hồi thần lại, liền nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình, anh ngây ngốc nhìn vào camera, liền nghe thấy tiếng cười của Từ Dư, đôi mắt Chu Bùi mở to tròn xoe, lông mi sợ hãi run lên, sau đó lúng ta lúng túng tắt video call, tiếp theo soạn tin nhắn: "Em làm gì vậy, đột nhiên gọi video?"
Từ Dư gửi một chuỗi "hahaha", gần như lắp đầy màn hình, Chu Bùi gửi một cái icon khinh bỉ qua.
"Dư Dư, nghĩ xong chưa, lát nữa đi đâu chơi?"
Học được một tuần lễ, Lý Nhiên cảm thấy như đầu của mình sắp nổ tung rồi, nghĩ đến việc thứ sáu có thể đi chơi vui vẻ, quay người lại định hỏi ý kiến của Từ Dư, liền thấy hắn đang cầm điện thoại, cười ngây ngô với màn hình.
Lý Nhiên chớp chớp mắt, bất động thanh sắc quay người đi, biết rằng những hoạt động giải trí tối hôm nay, sợ là Từ Dư sẽ không tham gia.
Quả nhiên, chuông tan học vang lên, Từ Dư liền vẫy tay với bọn họ, "Chúng mày đi chơi đi, tao còn có việc."
Mấy nam sinh khác ở bên cạnh ồn ào, "Từ Dư, có chuyện gì với mày vậy? Hôm sinh nhật mày chơi được một nửa rồi bỏ đi, mấy ngày nghỉ lễ cũng chẳng thấy mặt mày."
Từ Dư lười biếng dựa vào ghế, cậu nói: "Tao đi yêu đương, cẩu độc thân tụi bây tự mình đi chơi đi."
Lời này của Từ Dư quả thực khiến cho công chúng phẫn nộ, Lý Nhiên động thủ trước tiên, kẹp lấy cổ Từ Dư, dùng sức lung lay vài cái, Từ Dư cười lớn, tâm tình quả thực rất tốt.
Sau khi Lý Nhiên và những người khác rời đi, Từ Dư thu dọn cặp sách của mình, xem xét thời gian, cậu nghĩ một lát, lấy toàn bộ bài kiểm tra nhăn nhúm nhét trong ngăn bàn ra, ném vào trong cặp.
Mang theo một cặp bài kiểm tra, lưng Từ Dư chùng xuống, bước ra khỏi trường học, đi ngang qua thùng rác, Từ Dư dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là thở dài, cậu nghĩ, cho thầy Chu một chút mặt mũi, làm thì cũng đã làm rồi, còn có thể khiến anh vui vẻ, nên không ném đi.
Từ Dư bắt taxi đi đến chỗ ở của Chu Bùi, Chu Bùi còn chưa về nhà, Từ Dư đi từ trong thang máy ra, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa nhà thầy Chu.
Người đàn ông dựa lên bức tường trước cửa nhà Chu Bùi, nghe thấy tiếng thang máy mở ra, liền nhìn về phía bên này, cùng Từ Dư bốn mắt nhìn nhau, hắn hơi sửng sốt, sau đó lại nhíu mày, "Là cậu?"
Từ Dư nhướng mày nhìn hắn ta, cậu hẳn là nhìn thấy hắn, nhưng cố tình làm bộ không thấy, chỉ là quét mắt nhìn một cái, giống như nhìn mảnh vụn ở trên hành lang, tầm mắt liền rời khỏi, đi lướt qua người hắn.
Cao Khoát nhíu mày, hắn tiến lên một bước, chắn trước mặt Từ Dư, thấp giọng nói: "Cậu không nhìn thấy tôi sao?"
Từ Dư đứng lại, không kiên nhẫn mà nhìn hắn, "Có việc gì sao?"
Cao Khoát mím môi, nhìn nét mặt của cậu thanh niên ở trước mặt, trong lòng có chút phiền muộn, hắn nhìn Từ Dư hỏi: "Chu Bùi còn cho cậu tới nhà em ấy?"
Từ Dư rũ mắt xuống, không nói gì, Cao Khoát nhìn khuôn mặt Từ Dư, rồi đảo mắt, đột nhiên cười nói: "Tôi biết tâm lý của những đứa học sinh như cậu, có phải là cậu cảm thấy thầy Chu rất đáng yêu, không giống với những người đàn ông có tuổi khác, liền muốn chơi thử, tôi nói cho cậu biết, Chu Bùi không phải là loại người chịu chơi, cậu đây là đang làm hại em ấy, em ấy......"
Từ Dư đánh gãy lời hắn, cậu hỏi: "Anh có tư cách gì mà nói những lời này?"
Cao Khoát bị một cậu nhóc nhỏ hơn mười tuổi chống đối, nhíu mày tức giận, liền nghe thấy Từ Dư thong thả ung dung nói: "Cao Khoát, con trai của ông chủ công ty thiết bị Cao Điền, ba tháng trước kết hôn, hiện tại vợ đang mang thai, gia đình vô cùng hạnh phúc, đây quả thực là một cuộc sống tuyệt vời theo khuôn mẫu, anh nói xem, nếu người khác biết, Cao Khoát anh đã qua lại với một người đàn ông hơn mười năm, để xem cuộc sống của anh có còn tốt đẹp như vậy không."
Cao Khoát chấn động, hắn không dám tin mà nhìn Từ Dư, chỉ thấy trên khuôn mặt thiếu niên lộ ra nụ cười nham hiểm, cậu nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Tôi thích nhìn người khác khóc hơn là nhìn người khác cười."
"Cậu......"
Cao Khoát vốn tưởng rằng đây chỉ là một cậu học sinh bình thường, lại không ngờ cậu đã điều tra lai lịch của mình kỹ lưỡng đến như vậy, hắn có chút luống cuống.
Vào ngay lúc này, cửa thang máy mở ra, Chu Bùi xách theo một cái túi mua sắm bước ra, anh vừa nhìn thấy Cao Khoát, sắc mặt liền thay đổi, đồ vật trong tay cũng vứt xuống đất, anh chạy đến bên cạnh Từ Dư, một phen tách Cao Khoát ra, anh kéo cánh tay Từ Dư, "Em không sao chứ?"
Từ Dư lắc đầu, khóe mắt rũ xuống, nhìn có chút ủy khuất.
Chu Bùi thấy thế, một hơi liền lên tới cổ họng, anh chắn ở trước người Từ Dư, mắt nhìn thẳng Cao Khoát, "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh còn đến đây làm gì?"
Cao Khoát nhìn dáng vẻ bênh vực người kia của Chu Bùi, lại thấy nam sinh phía sau Chu Bùi nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt khiêu khích, bất chợt tức giận đến mất kiểm soát, buột miệng nói: "Căn nhà này là do anh mua."
Kỳ thật, khi nói ra câu đó, hắn liền thấy hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.
Chu Bùi ổn định lại tinh thần, anh nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn Cao Khoát một cái, anh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lẽ ra tôi nên sớm biết."
"Anh không có ý này......"
Cao Khoát nâng tay lên, trên mặt lộ vẻ bối rối, nhưng chưa nói được câu nào, Từ Dư đứng phía sau Chu Bùi lập tức đẩy hắn ra, Từ Dư ôm lấy bả vai Chu Bùi.
Cậu nghiêng đầu, cau mày nhìn hắn, khóe mắt mang theo tia lạnh lẽo, nhìn về phía Cao Khoát, quát: "Câm miệng."
Cao Khoát dại ra, bị một cậu nhóc đột ngột quát vào mặt làm cho ngậm miệng, hắn thối lui sang một bên, không nói tiếng nào, đại khái là chột dạ, mắt nhìn thấy cánh cửa khép lại, thở dài một hơi, từ từ xoay người rời đi.
Nhập một chuỗi mật mã thôi, nhưng sai đến hai lần, Từ Dư sốt ruột, đến lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng nhập đúng, cậu dùng chân đá văng cửa, ôm bả vai Chu Bùi, mang anh vào nhà.
Chu Bùi không nói một lời, Từ Dư kéo anh ngồi lên sô pha, Chu Bùi ngẩng đầu nhìn cậu, rồi nói một câu, "Đêm nay anh sẽ dọn đi."
Từ Dư nhìn thầy Chu như vậy, trong lòng không biết vì sao cũng trở nên khó chịu theo, cậu nâng tay lên, chạm vào mặt Chu Bùi, cậu quỳ gối ở trước người Chu Bùi, ngẩng đầu nhìn Chu Bùi, nói: "Thầy dọn đến nhà em đi, em sống có một mình."
Từ Dư dừng lại một chút, rồi nói thêm một câu, "Em sẽ che chở cho thầy."
Vừa rồi Chu Bùi vẫn còn cố kìm chế, mà sau khi Từ Dư nói ra những lời này, anh hoàn toàn không kìm nổi nữa.
Anh ghé đầu vào vai Từ Dư, bật khóc nức nở.
Từ Dư nửa ngồi xổm, ôm Chu Bùi, lòng bàn tay đặt lên lưng anh, từng chút từng chút một mà vỗ về.
"Thầy ơi, thầy cứ khóc đi, không sao cả, em sẽ ở bên cạnh thầy."