Lâm Dục Thư vịn ghế sô pha định lui về sau, lại không thể tránh thoát sự giam cầm của hắn. Lồng n.gực rắn chắc đang ở ngay trước mắt, y đè nén thôi thúc trong lòng, nhíu mày nói: “Thả tôi ra.”
“Sau này đừng bao giờ nói cậu là người của Thiệu Quang Kiệt, “Tống Khải Minh vẫn khóa chặt vòng tay sau lưng y, “Tôi sẽ tức giận.”
Lâm Dục Thư quả thực khó mà tưởng tượng nổi, h.am muốn độc chiếm của người này đối với đối tác công việc sao có thể mạnh như vậy chứ??? Xem ra hắn thật sự cực kỳ chán ghét Thiệu Quang Kiệt, không muốn nhường cho đối thủ bất cứ thứ gì.
“Biết rồi.” Lâm Dục Thư gỡ tay hắn ra, tâm bình khí hòa nói, “Vậy chúng ta tạm thời thỏa thuận bốn vấn đề.”
“Bốn?” Tống Khải Minh nhíu mày.
“Thứ tư là, không được phép đụng vào tôi.” Lâm Dục Thư chống tay lên vai Tống Khải Minh mà đẩy, “Bỏ cái tay ra.”
“Thật ra tôi có chút tò mò, ” Tống Khải Minh hơi nghiêng đầu, trên tay vẫn không nhúc nhích, “Nếu như tôi làm trái thỏa thuận thì cậu sẽ như thế nào?”
Lâm Dục Thư nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Lâm Dục Thư lúc này mới kịp hồi thần lại, nổi cơn tam bành: “Tống Khải Minh!”
Ai ngờ Tống Khải Minh như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lập tức thu tay lại, giơ lên đầu hàng: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Anh!” Địch đầu hàng quá nhanh, Lâm Dục Thư trừng mắt, lửa kẹt trong cổ họng không phun ra được, sửng sốt không biết nên làm sao.
“?” Chủ đề đổi quá nhanh, cơn tức của Lâm Dục Thư đuổi theo không kịp, y không hiểu gì nhìn Tống Khải Minh, tạm thời quên mất mình vừa bị sờ mó.
“Lần trước lái xe của cậu, tôi phát hiện khoảng cách tay lái hơi lớn.” Tống Khải Minh khoanh chân ngồi xuống, nghiêm túc nói, “Không muốn cải thiện sao?”
Tốt lắm, Lâm Dục Thư đã phát hiện, Tống Khải Minh lại nắm thóp y. Trong lúc sờ mông hắn chắc chắn đã nghĩ ra cách xin lỗi rồi, nên mới có thể ung dung vô lễ như vậy.
Tục ngữ nói quá tam ba bận, Lâm Dục Thư là người dễ lung lạc như vậy sao?
Y mím môi, lời từ chối đến bên miệng, cuối cùng y nói: “Vậy thì độ cho tử tế vào.”
Chết tiệt, thật không có chí khí!
Có lẽ vẻ mặt dữ dằn của y không tương xứng với lời nói ra miệng, Tống Khải Minh trực tiếp bật cười: “Sao lại khả ái như vậy chứ?”
Lâm Dục Thư cũng rất ghét bị Tống Khải Minh nắm thóp, nhưng y có cách nào chứ?
Vấn đề khoảng cách tay lái có thể bị ảnh hưởng do nhiều nhân tố, ngay cả xưởng độ xe nhà Lư Tử Bác cũng không thể xử lý triệt để, Lâm Dục Thư cũng chỉ có thể cố gắng thích ứng.
Nhưng bây giờ một kỹ sư ô tô tầm cỡ thế giới đề nghị giúp y độ lại, sao có thể từ chối đây? Kể cả y muốn từ chối thì xế cưng của y cũng không chịu.
“Đừng tưởng tôi không có nguyên tắc.” Lâm Dục Thư nhíu mày, cố gắng cứu lại chút “giá” cho mình, “Tôi không thèm chấp thôi.”
“Phải phải phải, cậu không thèm so đo với tôi.” Khóe miệng hắn vẫn treo ý cười, “Vậy để tôi sờ thêm một chút đi? Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Lâm Dục Thư: “?”
“Đùa tí thôi.” Tống Khải Minh xem như biết lởn vởn bên bờ vực cái chết là một trò chơi nguy hiểm, liền biết điều đứng dậy ngay, “Muộn rồi, mai gặp.”
Từ trong nhà Lâm Dục Thư đi ra, hắn đi 5 bước là về tới nhà mình. Vừa mới mở cửa, sau lưng hắn cũng có tiếng mở cửa.
“Lấy về đi.” Lâm Dục Thư nhét đĩa pizza về tay hắn, “Ngon phát gớm!”
Ném lại một câu đó, Lâm Dục Thư liền xoay người sập cửa.
Ốc Ốc từ trong khe cửa nhà hắn ló ra một cái đầu, nhìn cửa nhà đối diện, lại nhìn Tống Khải Minh, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Thú vị thật.” Tống Khải Minh khẽ cong khóe môi, xoa xoa đầu Ốc Ốc, “Tao tìm mẹ cho mày nhé?”
Hôm sau, Lâm Dục Thư như thường lệ đi làm. Vừa đi thang máy xuống bãi đậu xe đã thấy một bóng người quen thuộc đứng bên cạnh chiếc Civic của mình…
“Xe tôi hôm nay đi kiểm tra.” Tống Khải Minh đút hai tay trong túi quần, lười biếng chờ bên cửa xe, “Cho đi nhờ nhé.”
Lâm Dục Thư nhíu mày nhìn hắn, “Anh chỉ sợ người khác không biết chúng ta ở cùng một chỗ đúng không?”
Trong mắt Tống Khải Minh đầy ý cười: “Chúng ta ở cùng một chỗ?”
“Không phải, ý tôi là hôm qua đã thỏa thuận phải tránh tai mắt,” Lâm Dục Thư mở cửa xe Civic, “Anh có thể tự giác chút không hả?”
Tưởng rằng nói như vậy thì Tống Khải Minh sẽ không lên xe, nào ngờ Lâm Dục Thư vừa ngồi vào ghế lái, bên kia hắn cũng an vị luôn.
“Vậy cậu đỗ ở chỗ nào đồng nghiệp không thấy là được.” Giọng Tống Khải Minh tỏ vẻ rất hiển nhiên, “Tôi không tin chuyện nhỏ nhặt này cậu cũng không làm được.”
Đàn ông quả nhiên không thể bị kí.ch thích.
Lâm Dục Thư rất muốn đá hắn xuống, nhưng làm vậy quả là có vẻ như thiếu can đảm.
Y tự làm tư tưởng lại cho bản thân, lại nghe Tống Khải Minh nói: “Xe của cậu ngày mai cũng đi kiểm tra (*), cậu có thể đi nhờ tôi.”
Mỗi thứ tư, Lâm Dục Thư đều ngồi xe lửa đi làm.
Không phải y không muốn mua một chiếc xe mới cho bớt rườm rà, nhưng một tuần chỉ có một ngày đi kiểm tra, chỉ vì vậy mà mua hẳn một chiếc ô tô điện mới để đối phó thì có hơi lãng phí. Hơn nữa y thực sự không cách nào bỏ rơi chiếc Civic đã gắn bó với mình bao năm qua. Nhưng nếu như y có thể cùng Tống Khải Minh đi nhờ xe nhau thì tiện cho cả hai.
(*) Thực ra đọc QT và search google thì t cũng chưa hiểu đây là cái thủ tục gì mà hai cái xe này đều phải làm mỗi tuần một lần, nhưng có vẻ là chỉ áp dụng đối với xe bình thường thôi, còn xe điện thì không bắt buộc.
“Tôi nhắc lại lần nữa, ” Lâm Dục Thư khởi động chiếc Civic, để Tống Khải Minh lên xe, “Tới công ty là không được nói chuyện với tôi.”
Để tránh đụng phải đồng nghiệp, y không dám đậu xe ở bãi đỗ thông thường mà đi vòng lên tầng ba, nơi mà hầu như không có xe nào đỗ.
Phụ lầu ba gần như không xe, cũng không cần lo lắng bị người trông thấy.
Lâm Dục Thư khóa xe, cùng Tống Khải Minh đi về phía thang máy, tiếp tục tán gẫu: “Cố gắng lộ mặt trước công chúng càng nhiều càng tốt.”
Tống Khải Minh không đáp, nhấn nút đi lên rồi nhìn đăm đăm vào màn hình thang máy.
“Hiện tại không có ai.” Lâm Dục Thư nhìn chung quanh, “Có thể nói chuyện với tôi được rồi.”
“Vậy phải sửa lại quy định của cậu chứ.” Tống Khải Minh thản nhiên nói: “Ở công ty không được nói chuyện là cái kiểu gì?”
Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được, mặc dù Tống Khải Minh thấu hiểu được nỗi lo của y, nhưng vẫn oán hận quy định này. Rõ ràng chung quanh không có ai, có thể nói chuyện, nhưng hắn lại giả điếc.
Như một con chó đang hờn dỗi chủ nhân nó vậy.
Khi Ốc Ốc (hoặc chủ nó) phát hờn với mẹ nó
“Tôi sợ anh không tuân theo quy củ thôi.” Y nói, “Lúc nào anh chẳng thích phá lệ.”
“Tôi biết mình cần phải xuất hiện nhiều hơn.” Tống Khải Minh nói tiếp chủ đề vừa rồi, “Tôi sẽ chuẩn bị thật tốt cho buổi họp báo ra mắt S-power.”
“Bí quyết để tăng giá cổ phiếu là biết kể chuyện.” Lâm Dục Thư vừa nói xong thì cửa thang máy mở ra, y bước vào trước, “Viết xong thì đưa bản thảo cho tôi xem. “
Tống Khải Minh theo vào thang máy, đứng bên cạnh y: “Hay cậu viết giúp tôi?”
“Sao tôi phải viết cho anh?” Lâm Dục Thư nhấn số tầng, “Đó là việc của anh.”
“Nhưng tiếng Trung của tôi không tốt.” Tống Khải Minh bĩu môi, “Tôi ghét viết lách.”
“Đó cũng là việc của anh.” Dù sao Lâm Dục Thư cũng là quản lý, sao lại đi làm việc vặt cho người khác?” “Viết xong tôi sẽ xem cho.”
“Oh.” Tống Khải Minh uể oải nói.
“Sau buổi họp báo, giá cổ phiếu của công ty chắc sẽ tăng nhẹ.” Lâm Dục Thư nói tiếp, “Tôi ước tính có thể tăng hơn 2%.”
“Nếu không tăng thì sao?” Tống Khải Minh hỏi.
Thực ra Lâm Dục Thư cũng không chắc lắm, y chỉ phán đoán như vậy bởi thị trường hẳn là sẽ lạc quan khi Tống Khải Minh trợ lực cho Vĩnh Tinh.
Thang máy vừa đến tầng B1, rất nhiều gương mặt quen thuộc bước vào, Lâm Dục Thư không trả lời nữa. Nhưng những gương mặt quen thuộc đối với y lại hoàn toàn là xa lạ đối với Tống Khải Minh.
“Để cho chắc, cậu cứ giúp tôi viết —— “
Tống Khải Minh chưa nói xong đã khựng lại, bởi vì Lâm Dục Thư nhanh mắt nhìn thấy Chiêm Đình đi vào, lập tức hung hăng bấm một cái lên lưng hắn.
Cơ bắp săn chắc, chạm vào thích tay y như lúc sờ lên cơ ngực vậy…
Tống Khải Minh mất hứng nhíu mày, nhưng Lâm Dục Thư cũng không buồn quản. Y chào hỏi Chiêm Đình,
Chiêm Đình cũng chào y rồi lại kỳ quái hỏi, “Hôm nay anh đỗ xe dưới lầu sao?”
“Đúng.” Lâm Dục Thư nói, “Dưới lầu rộng rãi.”
Chiêm Đình không nói gì thêm. Cô hiển nhiên đã thấy Tống Khải Minh. Thân là nhân viên của văn phòng điều hành, chuyên phục vụ gia đình nhà họ Thiệu, cô theo thói quen đề phòng Tống Khải Minh.
Thang máy không ngừng đi lên, người ra người vào, đến tầng của văn phòng điều hành, trong thang máy chỉ còn ba người họ. Lâm Dục Thư và Chiêm Đình ra khỏi thang máy, vừa nói vừa cười tán gẫu.
Đang đi thì điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Dục Thư lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Tống Khải Minh: Cậu bấm tôi đau quá
Tống Khải Minh: Ốc Ốc nhíu mày. jpg
Người này lấy đâu ra lắm meme của Ốc Ốc như vậy?
Lâm Dục Thư vừa tán gẫu với Chiêm Đình vừa cấp tốc nhắn tin.
Lâm Dục Thư: Ngoan ngoãn đi làm đi
Buổi chiều, Lâm Dục Thư định đến Greenwood Capital, nhưng buổi trưa vẫn đúng giờ đến nhà ăn của công ty như thường lệ. Y tới khá sớm, phòng ăn không đông, không cần xếp hàng.
Vài đồng nghiệp quen mặt chào hỏi, nhưng không ai ngồi cùng y. Đây là chuyện bình thường, dù sao Lâm Dục Thư là tai mắt thân cận với ông chủ, chẳng nhân viên bình thường nào lại muốn sán vào.
Nhưng không phải cứ đến đây ăn thì ắt sẽ là một “nhân viên bình thường”.
Lâm Dục Thư vừa ngồi xuống một bàn trống, Tống Khải Minh liền xuất hiện, không bao lâu sau —— cũng cầm khay đồ ăn ngồi xuống đối diện. Là gương mặt mới hot nhất công ty, Tống Khải Minh đi đâu là sự chú ý theo tới đó. Không ít ánh mắt dò xét liền chú ý tới bên này. Lâm Dục Thư không hiểu gì nhìn Tống Khải Minh, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn: Làm trò gì vậy? Không phải muốn tránh tai mắt sao?
Tống Khải Minh làm ngơ, dán mắt vào màn hình điện thoại.
Một giây sau, điện thoại Lâm Dục Thư bắt đầu rung liên hồi.
Tống Khải Minh: Tôi không nói chuyện với cậu
Tống Khải Minh: Không làm trái quy định
Lâm Dục Thư đau đầu gõ chữ.
Lâm Dục Thư: Như này thì khác gì nói chuyện chứ?
Tống Khải Minh: Ốc Ốc chạy xịt khói. jpg
Lâm Dục Thư: “...”
Rốt cuộc y đã hiểu con chó nhà Tống Khải Minh vì sao lại láo lếu như vậy.