Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 30



“Anh nghĩ nhiều quá rồi.” Lâm Dục Thư đột nhiên cực kỳ gượng gạo, bởi vì Tống Khải Minh lại phát hiện ra một bí mật nhỏ của y. Y nâng chén trà lên uống, lại phát hiện bên trong đã sớm hết trà… đành lúng túng đặt xuống.

Lâm Dục Thư: “…” Lộ tẩy.

Y uể oải thở dài một hơi, “Trước đó cùng nhau tham gia thi một cuộc thi về đầu tư, tôi cảm thấy anh ta rất có đầu óc, cũng rất đáng tin cậy.”

Hồi tưởng lại mới thấy, hồi đó sau khi đoạt giải, Lâm Dục Thư phi cực kỳ đắc ý, tự thấy mình siêu việt, muốn cái gì cũng dễ như trở bàn tay. Nguyên nhân hồi đó y dám đi thổ lộ cũng một phần là vì cái ý nghĩ “Việc học đã quá ok rồi, cũng đã đến lúc nên nói chuyện yêu đương”, kết quả y liền gặp phải cú đả kích thê thảm nhất cuộc đời. Quả nhiên sống không thể quá đắc ý.

“Cũng không hẳn.” Lâm Dục Thư nói, “Cảm xúc cũng tương đối quan trọng.”

“Tất nhiên rồi.” Tống Khải Minh lại đột nhiên hỏi, “Anh ta cao bao nhiêu?”

“Hả?” Lâm Dục Thư ngẩn người, “Không biết.”

“Anh ta thường xuyên tập thể hình sao?”

“… Chắc vậy.”

“Vì sao anh ta lại cảm thấy cậu không xứng?”

“Hôm nay anh hỏi nhiều vậy.” Lâm Dục Thư nhíu mày, “Anh là MC chương trình ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ đấy à?”

“Nhưng cậu đã nói,” Tống Khải Minh có chút nhíu mày, giọng điệu không vui vẻ lắm, “Cậu cố gắng cày cấy đều là vì anh ta.” (*)

” ‘Anh ta’ ở đây ý nói tới một nhóm người, là tất cả những ai xem thường tôi.” Lâm Dục Thư cũng không biết mình vì sao phải mắc mệt như thế để giải thích cho người này nghe, “Tôi muốn chứng minh bản thân cũng không phải chỉ là để cho anh ta xem, mà là cho tất cả những kẻ như vậy xem.”

Quả nhiên nói đi nói lại một hồi, tóm lại hắn vẫn để ý chuyện này.

Chuyện này Lâm Dục Thư thậm chí còn chưa từng nói với Lâm Dĩ Tắc, bởi vì tình tiết “bị từ chối tỏ tình liền quyết chí tự cường” nghe có vẻ quá kém tắm! Nhưng có lẽ đằng nào Tống Khải Minh cũng đã biết bí mật nhỏ của y nên những việc này nói ra cũng không sao.

“Vậy đối với cậu mà nói anh ta vẫn rất đặc biệt sao?”

Câu hỏi lia lịa tung ra, như thế tiến công dồn dập. Mới đầu Lâm Dục Thư cũng không nghĩ phải phòng ngự, nhưng bây giờ quả thật là có chút chống đỡ không nổi. Y bắt đầu dựng lên tấm khiên phòng vệ, hỏi lại: “Anh rất để ý thái độ của tôi đối với anh ta sao?”

Tống Khải Minh nhìn đi nơi khác, không lập tức trả lời.

Một giây sau, hắn lại lần nữa nhìn y, tìm từ chuẩn xác mới định trả lời, nhưng Lâm Dục Thư không cho hắn cơ hội mở miệng, lại hỏi: “Hôm nay anh khác thường như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ăn dấm?”

Lời này nói ra có ý vị trêu chọc, để xua tan không khí căng thẳng vừa rồi.

“Tôi ăn dấm?” Tống Khải Minh nhướn mày, khó chịu nói, “Anh ta thì có tư cách gì mà đòi khiến tôi ăn dấm?”

“Rồi rồi,” Lâm Dục Thư cảm thấy phản ứng của hắn có chút mắc cười, thuận miệng phụ họa, “Biết anh không thiếu người theo đuổi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của y đột nhiên rung. Người giữ cửa gửi tới tin tức, nói Phương Lan vừa xuống lầu, đang chờ xe ở cửa chính.

Cùng lúc đó, Tống Khải Minh cũng ting ting nhận được khoản tiền nhà hàng hoàn lại cho bữa ăn này.

Lâm Dục Thư đột nhiên nảy số, Đỗ Vũ Phi miễn phí bữa ăn này cho bọn họ thì cũng là trả lại tiền cho Tống Khải Minh, Vì sao đột nhiên lại biến thành y phải đi mời lại một bữa???

Hai người chạy thật nhanh nhưng vừa tới cửa khách sạn thì xe của Phương Lan cũng vừa đúng lúc xuất hiện.

“Tổng giám đốc Phương.” Lâm Dục Thư vội vã hô lên, “Có thể cho tôi mấy phút chứ?”

Tống Khải Minh không tiện ra mặt trong vụ này nên đã né đi đường khác.

“Quản lý Lâm?” Phương Lan hơi kinh ngạc nhìn y, trên mặt vẫn còn ửng hồng men say, có lẽ một phần vì tâm trạng đang tốt nên bà ta không lập tức gây khó dễ mà chỉ nói, “Lên xe đi đã.”

Bước lên chiếc Rolls-Royce, Lâm Dục Thư không hề mảy may cảm nhận được chuyển động hay gia tốc của chiếc xe – nó lướt đi êm ái tuyệt đối, khiến y cảm giác như đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong một phòng họp cao cấp.

“Gần đây hình như cậu vẫn luôn tìm tôi.” Phương Lan không kiêng kỵ gì mà nói thẳng, “Có chuyện gì mà không thể nói với luật sư?”

“Luật sư khả năng không làm chủ được.” Lâm Dục Thư ngay thẳng nói, “Tôi muốn bàn về mấy mảnh đất chưa kịp khai phá.”

Khó khăn lắm đối phương mới chịu tiếp chuyện, nếu còn vòng vo tam quốc uốc sẽ chỉ khiến bà ta càng thêm mất kiên nhẫn.

“Đất đó làm sao?” Phương Lan hỏi, “Ông ta hối hận?”

“Sếp Thiệu không có dị nghị gì.” Lâm Dục Thư nói nói, “Chỉ là mấy miếng đất này hiện đang bị thế chấp, nếu như muốn giải trừ thế chấp thì sếp Thiệu phải xuất ra một số tiền lớn, cái này với hắn mà nói có chút mất sức. Hơn nữa nếu tin này lan ra thì sẽ rất bất lợi về giá cổ phiếu, Bất động sản Phương Thiên đang nắm giữ nhiều cổ phiếu như vậy, đối với bà mà nói cũng sẽ là một tổn thất lớn.”

Lâm Dục Thư vẫn là cố gắng thuyết phục từ góc độ lợi ích, chỉ hi vọng sau một thời gian dài tranh chấp ly hôn như vậy, Phương Lan đã bình tĩnh lại để suy xét thiệt hơn.

Phương Lan thong dong nói: “Chẳng phải đó chính là mục đích của tôi sao?”

Lâm Dục Thư trong lòng trầm xuống, biết con đường này lại không đi được.

“Ông ta đã muốn nhận đứa con riêng về thì cũng được thôi, miễn là ông ta chịu đổ máu. Chẳng phải ông ta chỉ là muốn được chia thêm tài sản thừa kế sao? Vậy tôi càng muốn nhìn xem, giá cổ phiếu bị ảnh hưởng như thế thì bố sẽ đánh giá ông ta thế nào.”

“Bố” mà Phương Lan nhắc tới hiển nhiên là chỉ Thiệu Chấn Bang.

“Vậy là bà thật sự không quan tâm đến tổn thất.”

Y đột nhiên nghĩ ra, nếu như Phương Lan đợi đến khi Thiệu Chấn Bang mất mới ly hôn, bà ta lúc đó sẽ được chia thêm càng nhiều tài sản. Nhưng bà ta lại không thể chờ một phút một giây nào, điều đó nói lên rằng bà ta vô cùng chán ghét sự tồn tại của Vũ Tu.

“Chưa chắc cụ Thiệu sẽ nhận đứa cháu này.” Lâm Dục Thư quyết định đổi hướng, “Bà vẫn còn gọi cụ Thiệu là bố thì chắc vẫn còn chút tình cảm chứ.”

“Giờ có nhận hay không thì quan hệ gì tới tôi?” Phương Lan lập tức phản bác, không chút nào lung lay, “Cậu cũng biết tình hình cụ hiện tại như thế nào rồi đấy. Đến lúc cụ đi rồi thì không phải là Thiệu Chấn Húc thích nhận ai thì nhận sao?”

Quả nhiên nói giúp cũng vô ích…    

Có lẽ là càng nói càng điên tiết, Phương Lan kích động nói: “Lưu Luyến muốn làm minh tinh, Thiệu Chấn Húc đã làm gì? Ngay cả phim cũng không cho nó diễn. Vì cái gì cho Vũ Tu diễn? Tài nguyên tốt không phải Thiệu Chấn Húc đều ngầm đưa cho thằng đó sao. Là con trai liền tốt vậy sao?”

Lưu Luyến là con gái út của hai người, Lâm Dục Thư biết Thiệu Chấn Húc không chịu để cô bé này tiến ngành giải trí thực ra là vì ông ta hiểu rõ giới đó bẩn thỉu như thế nào.

Nhưng những chuyện như vậy Lâm Dục Thư cũng không tiện nói, bởi vì trong mắt Phương Lan, có bối cảnh như vậy để chống lưng thì con bà ta ắt không ai dám bắt nạt.

Phương Lan như máy hát bắt đầu bật, bắt đầu kể lể tội trạng của Thiệu Chấn Húc.

Lâm Dục Thư phân tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã bắt đầu tí tách rơi.

Hình như dự báo thời tiết đã nói, đang có một đợt khí lạnh tràn đến, khởi đầu cho mùa đông năm nay.

Hôm nay lại là một ngày hè oi bức đến mức khác thường…

“Cậu cảm thấy có ai đời lại làm như vậy sao? Quản lý Lâm.” Câu hỏi của Phương Lan kéo Lâm Dục Thư về với hiện tại.

“Vâng.” Lâm Dục Thư phụ họa.

“Cho nên đất đai này kia là ý của ông ta, hay là ý của cậu?”

Lâm Dục Thư không trả lời thẳng: “Sếp Thiệu Đổng giao chuyện này cho tôi. Tôi cũng chỉ muốn thử một lần.”

“Vậy cậu về nói cho ông ta,” Phương Lan ngầm hiểu đây là ý Thiệu Hòa Húc, “Không có cửa đâu.”

Nói lợi ích hay tình cảm đều bị chặn họng, Lâm Dục Thư triệt để hết cách.

Xe đến một giao lộ, Phương Lan nói: “Để tôi thả cậu ở đây nhé, chào quản lý Lâm.”

Mưa càng lúc càng lớn, Phương Lan cũng không bỏ qua lễ nghĩa, nói: “Cậu mang ô theo. Hôm nào kêu người đưa tới công ty tôi là được.”

Trên cửa xe Rolls-Royce có sẵn một chiếc ô, nhìn loại vải này thì ước chừng giá cũng phải mấy vạn.

Bình thường ô này phải là do tài xế hoặc người canh cửa tới bung ra cho vị sếp trên xe, chứ không ai bước xuống rồi tự mình bung ô.

Lâm Dục Thư hiển nhiên không có số làm sếp, y nói “Cảm ơn tổng giám đốc Phương” rồi mở cửa xe, bung ô đi xuống.

Một cơn gió lạnh đột nhiên quét tới, Lâm Dục Thư rùng mình.

Y chỉ mặc một bộ quần áo dài mỏng, cổ áo lẫn tay áo đều bị gió lùa. Đã vậy cơn gió này còn mang theo tuyết, chỉ một cái ô căn bản không thể chống đỡ được.

“Anh đang ở đâu?” Lâm Dục Thư một tay giơ ô, một tay cầm di động, rụt rụt bả vai gọi điện.

“Đang chờ đèn đỏ.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Tống Khải Minh, “Tôi thấy cậu rồi, tới ngay đây.”

Lâm Dục Thư ngẩng lên, lập tức thấy chiếc đèn tròn lớn khác thường của cỗ GTR kia.

Tống Khải Minh đỗ lại, y vội thu ô chui vào xe, vai và ống quần đã ướt nhẹp.

“Bên ngoài rất lạnh.” Y vừa nói vừa rùng mình.

Tống Khải Minh cởi áo khoác ném tới cho y, “Mặc cái này vào.”

Áo khoác mang theo hơi ấm và khí tức đặc trưng của Tống Khải Minh, tức thì khiến Lâm Dục Thư giật mình. Y nhìn người kia mặc áo cộc tay, hỏi: “Anh không lạnh sao?”

“Tôi không dính mưa, không lạnh.”

Vải vóc ướt sũng dán sát vào trên da, khiến Lâm Dục Thư cảm giác cực kì khó chịu. Y đắp áo khoác của Tống Khải Minh lên người, nhỏ giọng nói “Cảm ơn”.

Cơ thể rất nhanh đã ấm áp trở lại, Lâm Dục Thư chưa bao giờ biết một cái áo khoác lại có thể ấm như vậy.

“Về sau ra ngoài chúng ta sẽ xem dự báo thời tiết.” Tống Khải Minh nhìn con đường phía trước, nói, “Đỡ phải rơi vào tình cảnh này, dễ cảm mạo.”

Lâm Dục Thư gật đầu: “Ừm.”

Sau đó ý còn nói: “Dính chút mưa cũng không đến nỗi cảm m —— hắt xì!”

Y vuốt vuốt chóp mũi, chắc không đến nỗi cảm thật chứ?