Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm đó, xế chiều thứ hai, nắng đẹp.

Lâm Dục Thư dừng xe ở cửa resort, đi vào rừng cây bao quanh khu nhà.

Resort mười mấy mẫu vuông nằm ở lưng chừng sườn núi, tiếng rừng thông xào xạc, cảnh sắc thư thái. Phía trước có một mảnh vườn khoáng đạt, nhìn xuống dưới núi, thu hết cảnh sắc thành thị và bến cảng xa xa vào trong tầm mắt.

Lâm Dục Thư nhận xe lăn từ tay người giúp việc, đẩy Thiệu Chấn Bang tiếp tục đi lên phía trước. Có lẽ là cảm nhận được bước chân khác biệt, Thiệu Chấn Bang không quay đầu lại, chỉ nhìn cảnh dưới núi mà nói: “Đến rồi à.”

Giọng nói chậm rãi, già nua lại suy yếu, không còn âm vang hữu lực như mấy năm trước. Nhuệ khí một thời đã bị bệnh tật và tuổi tác làm hao mòn đi hết.

“Cháu đến rồi, thưa ông.” Lâm Dục Thư đi mấy bước thì dừng lại, chỗ này tầm nhìn đủ tốt, nếu còn tiến lên thêm thì gió hơi lớn.

“Hai ngày trước ông xem một bộ phim tự truyện.” Thiệu Chấn Bang nói chuyện rất chậm, “Ông cũng định ra một bản tự truyện. Cháu tìm người nào hành văn không tệ tới đây, ông kể chuyện, cho người đó chỉnh lý lại. Sau đó bảo Húc sản xuất phim.”

Hiện tại Thiệu Chấn Bang đã rất ít quản đến chuyện công ty, phần lớn nguyện vọng đều giao cho Lâm Dục Thư lo liệu. Y suy nghĩ một chút, rất nhanh đã có kế hoạch của mình: “Vâng.”

“Mặt khác, ” Thiệu Chấn Bang mở miệng lần nữa, nói nhanh hơn một chút, “Chuyện thu mua lần này cháu cũng phải theo dõi kỹ giúp ông.”

“Về vụ thu mua lần này, ” Lâm Dục Thư uyển chuyển nói, “Sếp Thiệu rất có chính kiến.”

Ngụ ý rằng, Thiệu Quang Kiệt bảo thủ, không ai can thiệp được.

“Chính vì nó quá bướng nên mới phải để cháu để ý nó giúp ông.” Thiệu Chấn Bang nói nói, “Ông không muốn thấy trong nhà bất hòa, gần đây Chấn Húc đã ầm ĩ ly hôn rồi, vụ thu mua này càng không thể lại xảy ra vấn đề gì nữa.”

Thiệu Chấn Bang có ba người con, con trưởng là Thiệu Chấn Đông, là chủ tịch đương nhiệm, cũng là bố Thiệu Quang Kiệt. Con thứ gọi là Thiệu Chấn Húc, phó chủ tịch, quản lý các mảng ngoài ô tô, trọng tâm là mảng giải trí. Con út là Thiệu Văn Thiến, trước kia du học Đức rồi kết hôn với kỹ sư người Hoa bên đó dù gia đình phản đối, cuối cùng định cư ở Đức rồi sinh ra Tống Khải Minh. Mặc dù về sau bà cũng rất ít liên hệ với người trong nhà, nhưng Thiệu Chấn Bang qua mấy năm đã hết giận, đối xử với nhà này xem như không tệ.

Hai bên đàm phán thu mua đã đều là người một nhà, Thiệu Chấn Bang dĩ nhiên không muốn nhìn thấy các cháu mình xảy ra tranh chấp. Dù không tính đến quan hệ máu mủ, chỉ cần tính toán ảnh hưởng về giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh thì vụ thu mua này cũng nhất định phải thuận lợi hoàn thành.

Lâm Dục Thư nói: “Cháu sẽ sẽ bảo đảm thúc đẩy đàm phán.”

“Chỉ thúc đẩy thôi chưa đủ.” Thiệu Chấn Bang nghiêng đầu một chút, nhìn Lâm Dục Thư phía sau, “Điều kiện thu mua nhất định phải công bằng, không để phát sinh nhiêu khê gì thêm.”

Lâm Dục Thư cuối cùng thăm dò được ý Thiệu Chấn Bang.

Nếu như lần này thu mua xong, một bên có lợi, một bên chịu thiệt, thì bên ngoài sẽ suy đoán hai anh em này bất hòa, từ đó cổ phiếu sẽ bị mọi người cân nhắc quan sát lâu hơn, cứ như vậy thì không thể đẩy được giá cổ phiếu như mong đợi nữa.

Thiệu Quang Kiệt có Vĩnh Tinh chống lưng, rõ ràng bên dễ chịu thua thiệt là Tống Khải Minh, bởi vậy ý của Thiệu Chấn Bang thực ra là ——

Muốn Lâm Dục Thư vào thời điểm hợp lý, đưa ra sự trợ giúp hợp lý cho Tống Khải Minh.

“Chờ vụ thu mua này xong xuôi, vụ ly hôn kia cũng kết thúc thuận lợi, ” Thiệu Chấn Bang lại thong dong như lúc trước, nói, “Ông liền để cháu lên CEO.”

Thời gian trở lại hiện tại.

Thiệu Quang Kiệt hỏi y cái nhìn của cụ Thiệu Chấn Bang về Tống Khải Minh, nhưng Lâm Dục Thư tất nhiên sẽ không thành thật trả lời.

“Anh biết đấy, sếp Thiệu,” y bưng chén nước lên nhấp một ngụm, “Ông cụ quan trọng nhất là gia đình hòa thuận.”

“Cho nên ông không muốn tôi khởi xướng vụ thu mua này ư?”, vẻ mặt Thiệu Quang Kiệt không có gì thay đổi, nhưng hắn đột nhiên nói nhanh hơn, ánh mắt lại giả bộ trấn định, đủ để nhìn ra hắn bồn chồn.

“Không, thu mua thì không có vấn đề gì, có thể tăng giá cổ phiếu thì là một biện pháp bổ trợ rất tốt.”

Lâm Dục Thư dùng từ “bổ trợ”, Thiệu Quang Kiệt quả nhiên hơi nhíu mày khó chịu. Thiệu Quang Kiệt đảm nhiệm vị trí CEO từ năm ngoái, vừa mới nhậm chức đã tham vọng bừng bừng muốn tạo nên thành tích. Để vực lại giá cổ phiếu vốn sụt giảm khi Thiệu Chấn Bang bị bệnh, hắn quyết định dồn lực quảng bá mạnh mẽ dòng ô tô chạy bằng năng lượng mới, đồng thời ra mắt chiếc xe điện đầu tiên của Tập đoàn Vĩnh Tinh.

Bởi vì định vị của Vĩnh Tinh là hàng xa xỉ, chiếc xe điện này dĩ nhiên giá không thấp, hơn bốn mươi vạn nhân dân tệ. Nhưng đại chúng đâu có ngu, công nghệ Vĩnh Tinh không bằng các hãng chuyên xe điện, giá lại đắt gấp hai, ba lần hãng khác. Dưới tình huống này, Thiệu Quang Kiệt đưa ra một quyết định đi vào lòng đất: hạ giá mười vạn.

Lần này thì hay rồi, ngay cả Vĩnh Tinh cũng không có lòng tin đối với sản phẩm của chính mình, giá cổ phiếu liền lần nữa sụt giảm, cho tới bây giờ vẫn chưa phục hồi. Nếu không nhờ Thiệu Chấn Đông trấn an các cổ đông, Thiệu Quang Kiệt sợ là đã sớm bị đá khỏi ghế CEO.

“Rồi sau đó?” Thiệu Quang Kiệt cố nén sự không vui giữa hai hàng lông mày.

“Ý của ông là, ” Lâm Dục Thư chậm rãi nói nói, “Hiện tại phương án thu mua đang quá sức hà khắc, tạm thời không nói đến chuyện có thành hay không, cho dù thật sự thành thì thị trường cũng sẽ không xem trọng hình thích hợp tác kiểu đó.”

Thật ra Thiệu Chấn Bang không nói như vậy, đây là suy nghĩ của Lâm Dục Thư. Nếu phải so sánh Lâm Dục Thư với một con vật, y rất giống cáo, một con cáo biết mượn oai hùm. Dù sao Thiệu Chấn Bang cũng để y can thiệp, y liền không ngại giở chút thủ đoạn để dễ bề xuôi việc.

“Tại sao không?” Thiệu Quang Kiệt hỏi, “Chỉ vì tôi muốn gạt Tống Khải Minh ra sao?”

“Sếp Thiệu, ” Lâm Dục Thư hạ giọng, tận tình khuyên bảo, “Tống Khải Minh là linh hồn của S-power. Anh chỉ mua nhà xưởng thì khác gì mua một cái vỏ rỗng. Thị trường vốn sẽ chịu bỏ tiền ra chỉ vì ta có thêm một cái vỏ rỗng sao?”

Thiệu Quang Kiệt chắp tay, mười ngón đan xen, hai ngón cái xoay tới xoay lui, nghiêm túc suy nghĩ lời y nói.

“Phải thừa nhận,” Lâm Dục Thư nói thêm, “Tống Khải Minh rất có tài trong lĩnh vực nâng cấp xe hơi. Có hắn ta trong đội ngũ, báo cáo tài chính quý 4 hẳn sẽ rất tốt. Với tư cách là CEO, đây cũng là một mặt phản ánh năng lực của anh phải không?”

Câu nói này dường như đâm trúng tim đen của Thiệu Quang Kiệt. Hắn khựng lại, nhìn Lâm Dục Thư: “Cho nên Lâm quản lý có đề nghị gì?”

“Cổ phần có thể không để cho Tống Khải Minh, nhưng chúng ta thuê hắn làm kỹ sư tổng phụ trách R&D để phát triển sản phẩm, cho hắn mức lương kếch xù. Dù hắn sẽ không chịu, chí ít phương án này xem như rất có thành ý, sau có thể thương lượng tiếp.”

Lâm Dục Thư không đứng về phe nào, chỉ xuất phát từ góc độ cân nhắc sự phát triển của công ty. Cũng vì thế mà y vừa khách quan lại vừa có sức thuyết phục.

“Được thôi.” Thiệu Quang Kiệt nói, “Tôi sẽ báo bên pháp chế xem lại.”

Giải quyết xong nan đề, hành trình tiếp theo liền thư thái hơn rất nhiều.

Tới gần tám giờ tối, Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt đi vào trường đua F1. Lúc này tất cả xe đua đang khởi động để chuẩn bị, bốn phía vang dội những tiếng động cơ gầm rú.

Soát vé xong ở khu khán đài A, hai người lục tục đi vào chỗ ngồi.

Trung ngồi không đánh số nên có thể tùy ý chọn vị trí, Thiệu Quang Kiệt đi phía trước, Lâm Dục Thư đi phía sau. Hai người chú ý những bậc thang dưới chân, đang bước lên phía hàng ghế trên cao thì Lâm Dục Thư đột nhiên nghe được một giọng nói rất quen: “Anh họ?”

Xung quanh toàn là người nước ngoài, chỉ cần có một câu nói tiếng Trung Quốc vang lên, họ lập tức chú ý tới ngay.

Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt không hẹn mà cùng quay đầu lại xem, sau đó liền thấy Tống Khải Minh đã yên vị ở hàng ghế trước.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo phông Red Bull, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh lam, có thể thấy hắn cổ vũ cho đội Red Bull.

Mặc dù hắn gọi Thiệu Quang Kiệt, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Lâm Dục Thư, vừa có vẻ bất ngờ lại vừa như đang dò xét.

Xong rồi!

Lâm Dục Thư quả thực muốn chui luôn xuống đất.

Rất hiển nhiên Tống Khải Minh nhớ kỹ y là người đã tạt bia vào mình tối hôm qua, đồng thời còn cực kỳ tò mò Vì sao y lại đi cùng với Thiệu Quang Kiệt tới đây.

Nếu không thì chắc hẳn đã chẳng chủ động gọi “anh họ” một tiếng thân thiết như vậy.

“Khải Minh?” Thiệu Quang Kiệt cũng nói bằng một giọng khá thân mật, rồi đi thẳng tới bên cạnh Tống Khải Minh mà ngồi xuống, “Sao chú lại ở đây?”

Còn sao nữa, dĩ nhiên là đến xem đua xe.

Lâm Dục Thư thầm nghĩ, cũng đi tới ngồi cạnh Thiệu Quang Kiệt.

Phàm là dân ghiền xe lâu năm thì ắt đều sẽ ưu tiên chọn khu vực khán đài A để tiện quan sát những chiếc xe đọ sức ở khoảng cách gần. Lâm Dục Thư lần nữa sơ sẩy quên mất Tống Khải Minh cũng ghiền xe, y căn bản không tính đến chuyện khả năng cao hôm nay sẽ còn tái ngộ tại cùng một khán đài.

“Đến xem đua xe.” Tống Khải Minh như có như không nghiêng mắt nhìn Lâm Dục Thư một chút, hỏi Thiệu Quang Kiệt, “Anh cũng vậy sao?”

“Đúng, không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Thiệu Quang Kiệt cười.

Lâm Dục Thư biết Thiệu Quang Kiệt rất bất ngờ, nhưng có lẽ trong mắt Tống Khải Minh thì Thiệu Quang Kiệt chỉ đang diễn trò.

Thân là tội đồ, giờ Lâm Dục Thư cũng không tiện giải thích, chỉ có thể yên lặng uống bia, chuyên tâm nhìn các xe khởi động bằng vẻ vô tư nhất có thể, để cho Thiệu Quang Kiệt ngu ngơ vô tội tiếp tục gánh trò.

Hai người hàn huyên chuyện trong nhà, nhưng đều ăn ý không nhắc tới chuyện thu mua.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Thiệu Quang Kiệt đột nhiên đổ chuông. Hắn gật đầu rồi đi ra chỗ khác bắt máy.

“Bức tường” chắn ở giữa này bỗng nhiên biến mất khiến cho ánh mắt sáng rực của Tống Khải Minh rơi thẳng lên mặt Lâm Dục Thư, hiển nhiên là đang chờ y giải thích.



Lý do này rất thuyết phục, Tống Khải Minh không nói thêm gì nữa, quay đầu đi nhìn về phía đường đua.

Nhưng chưa được bao lâu hắn lại lần nữa nhìn y, hỏi: “Cậu và Thiệu Quang Kiệt có quan hệ gì?”

Lúc nãy gọi anh họ, bây giờ hắn đã gọi cả họ cả tên, giả vờ cũng lười.

Lâm Dục Thư xưa nay không phải loại người ai hỏi gì cũng đáp.

“Tôi làm cho Vĩnh Tinh.” Y nói.

Trả lời như không.

Dân làm ăn ai cũng đều quen với kiểu giao tiếp này, như người bình thường thì sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng Tống Khải Minh hiển nhiên không hiểu “phong tục”, nhướn mày, hỏi: “Cho nên?”

Lại còn có cho nên.

Lâm Dục Thư nhẫn nại nói: “Anh Thiệu là sếp của tôi.”

Câu này cũng trả lời như không, đã làm cho Vĩnh Tinh thì dĩ nhiên phải gọi CEO là sếp.

Kỳ thật Lâm Dục Thư cũng không phải người khó nói chuyện, chẳng qua trên thương trường anh lừa tôi gạt, khi đã quen làm gì hay nói gì cũng phải giữ lại ba phần bí mật, cho nên đối với Tống Khải Minh y cũng chỉ trả lời cho có lệ.

Nhưng Tống Khải Minh dường như hiểu lầm rằng y đang trốn tránh.

Kê hai tay ra sau gáy, hắn nghiền ngẫm nói, “Cậu là tình nhân của Thiệu Quang Kiệt.”

Ngữ điệu này chắc chắn như đinh đóng cột.

Một mình đi với Thiệu Quang Kiệt xem đua xe,… Nếu để người khác suy đoán, dù là ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Lâm Dục Thư nhất thời á khẩu, lời này đến bên miệng lại bị y nuốt xuống kịp thời:

Chính ông cụ nhà anh nhắn tôi giúp đỡ cái thằng cháu ngoại khốn kiếp này đó.