Y vừa về đến nhà đã thấy Tống Khải Minh đang bưng chén nước từ trong thư phòng của ra. Hắn kinh ngạc nói: “Không phải đã bảo em ăn xong gọi anh tới đón sao?”
Lâm Dục Thư cũng là muốn để hắn đến đón, nhưng sợ lại bị chim lợn oanh tạc nên lại thôi. Sếp Tống này từ nay trở đi vẫn nên cẩn thận một chút mới thỏa đáng.
“Anh đã coi nơi này là nhà mình rồi đấy à?”
Thấy y đi vào phòng ngủ, Tống Khải Minh chậm rãi đi theo, “Đồ đạc anh hay dùng đã để cả ở bên này, sang đây bàn công việc tiện hơn.”
Lâm Dục Thư không phủ nhận, nhà mình lạnh như băng, có không khí như một cái văn phòng. Còn nhà Tống Khải Minh thường xuyên bị Ốc Ốc quậy cho ngổn ngang, nhưng lại có cảm giác sinh hoạt hơn hẳn.
Lấy ra quần áo ở nhà, y quay đầu nhìn Tống Khải Minh đang tựa vào cửa, cau mày nói: “Tôi muốn thay quần áo.”
“Em thay đi.” Tống Khải Minh uống một hớp nước, “Trên người em có chỗ nào mà anh chưa hôn qua chứ?”
Lâm Dục Thư căm tức ném một bộ đồ trong rổ quần áo bẩn vào mặt hắn, “Đi ra ngoài cho tôi!”
Chịu đựng thân mình nhức mỏi, y chật vật thay xong quần áo ở nhà, tê liệt ngã phịch xuống sofa phòng khách. Vừa bật ti vi, y vừa nói với kẻ đang lúi húi trong bếp: “Nam An sẽ không từ bỏ việc hợp tác.”
Tống Khải Minh cầm một lon bia, rồi rót một chén trà nóng, quay trở lại sofa.
“Em cùng anh ta trò chuyện những gì?”
“Chủ yếu là trưởng phòng đầu tư của BĐS Vĩnh Tinh nói.”
Kỳ thật Lâm Dục Thư cố tình mang ông này theo là hoàn toàn hợp tình lý, lại đỡ tốn nước bọt. Không cần y dặn, ông ta cũng sẽ giúp Thiệu Chấn Húc nói chuyện, y liền không cần phải ra mặt chống đối. Nhất là ông ta lại càng không sợ đắc tội Thiệu Chấn Đông, muốn nói gì thì nói, càng dễ thăm dò hơn là để y vòng vo uyển chuyển.
Tống Khải Minh lập tức nhướn mày, “Em còn biết ném đá giấu tay cơ à?”
“Chắc chắn Thiệu Chấn Húc cũng muốn trực tiếp câu thông. Xem như đôi bên cùng có lợi thôi.”
Tống Khải Minh nở nụ cười, Lâm Dục Thư liếc hắn một cái: “Vẻ mặt gì vậy?”
“Không có gì.” Hắn thu lại ý cười, uống một ngụm bia, “Anh đang nghĩ, quả nhiên anh không nhìn lầm, em chính là một con hồ ly.”
… Cái gì mà hồ ly chứ, muốn nói tâm cơ thì ai đọ được với Tống Khải Minh?
Y nhìn lướt qua bia trong tay Tống Khải Minh, nói: “Tôi muốn uống trà.”
Chén trà bày trên bàn trà, nhưng y chống đỡ thân thể kiệt sức này cả ngày nay, lúc này ngồi xuống liền không muốn nhúc nhích.
Tống Khải Minh dâng trà lên tận miệng y: “Xem ra đàn anh kia thái độ rất kiên quyết.”
“Phải. Anh ta mà xuống tay thì không đùa được đâu. Anh nghĩ ra cách gì chưa?”
“Chưa. Cuối tuần này công bố S-Power rồi anh sẽ đi tìm Thiệu Chấn Húc tâm sự.”
So với lễ ra mắt S-power, chuyện này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
“Phải rồi,” y đặt chén trà xuống, nói, “Về sau đừng đến phòng làm việc của tôi.”
Ai kêu Tống Khải Minh còn chưa dâng lên lễ vật thăng chức chứ? Tính đến lần thua thiệt tối qua, hẳn là đến giờ Tống Khải Minh thiếu y hai phần lễ vật mới đúng.
Đàn ông quả nhiên không chịu nổi khiêu khích. Y vừa dứt lời, Tống Khải Minh liền đặt bia xuống đứng lên: “Em ngồi chờ.”
Chẳng bao lâu sau, Tống Khải Minh cầm một cái ví đen quay lại nhà y.
Ném ví vào ngực y, hắn thản nhiên nói: “Cầm đi, quà mừng thăng chức đó.”
Lâm Dục Thư nhìn một chút, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Lễ vật y cũng không quan tâm đắt giá hay không, nhưng cái ví này đã bị người ta dùng rồi, chẳng lẽ Tống Khải Minh lại tặng đồ second-hand?
Thế thì quá thiếu thành ý.
“Tôi có ví rồi.” Lâm Dục Thư nhíu mày, bỏ xuống bên cạnh.
“Không phải tặng em cái ví.” Tống Khải Minh ngồi xuống, lại nhét cái ví vào tay y, “Tặng cái bên trong.”
Bên trong?
Lâm Dục Thư trong lòng khẽ rục rịch, mở ví ra nhìn một chút. Bên trong có thẻ, chi phiếu, cả căn cước của Tống Khải Minh.
Cho nên quà của hắn là…
Thẻ ngân hàng?!
“Mật mã là sáu số cuối căn cước. Quà này đủ tư cách chứ?”
“Không phải chứ, anh…” Lâm Dục Thư khiếp sợ trừng lớn hai mắt, “Anh làm sao… lại đưa thẻ ngân hàng cho tôi???”
“Chẳng nhẽ không nên sao?” Tống Khải Minh hỏi lại.
Lâm Dục Thư nhìn màu thẻ là biết, tiền tiết kiệm trong này không dưới năm triệu.
“Vậy,” Lâm Dục Thư chậm lại, nói, “Chiến lược theo đuổi của anh… chính là đập tiền vào sao?”
Không thể không nói, thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa của Lâm Dục Thư.
Đời này y chỉ mê hai thứ, một là xe đua, hai là kiếm tiền, chưa từng có ai như Tống Khải Minh, hiểu rõ nên đánh vào chỗ nào của y như thế.
“Không được sao?” Tống Khải Minh nói, “Anh cho là em sẽ thích.”
Lâm Dục Thư quả thực rất thích, nhưng y đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nhíu mày hỏi: “Tôi nhắc tới Thiệu Quang Kiệt thì anh mới tức thời nghĩ đến chiêu này sao?”
“Không phải.” Tống Khải Minh dùng ngón tay trỏ gãi gãi mặt, ánh mắt lóe lên vẻ lúng túng, “Vốn là anh định chờ sau buổi công bố mới chính thức thổ lộ, dù sao bây giờ em đã thăng chức rồi, anh cũng nhất định phải cố gắng mới xứng được.”
“Xứng với tôi?” Lâm Dục Thư nghe xong liền có chút ngơ ngẩn, “Anh làm sao lại không xứng với tôi???”
“Em không dựa dẫm vào người nhà mà tự mình từng bước có được vị trí hôm nay, anh không muốn em cảm thấy năng lực của anh yếu hơn.”
Lâm Dục Thư chưa từng nghĩ trong mắt Tống Khải Minh trong mắt, y mới là bên ưu tú hơn.
Nhưng trái lại, không phải trong mắt y cũng xem đối phương là bên ưu tú hơn sao?
Y vốn luôn cảm thấy Tống Khải Minh xa không thể với. Đâu ngờ lại có ngày, Tống Khải Minh chú ý tới y, còn cảm mến y.
Nếu quay ngược thời gian về cái khoảnh khắc y ấn follow insta của Tống Khải Minh, y căn bản mơ cũng không dám mơ.
Không, ngay cả lúc gặp gỡ ở Singapore, y cũng hoàn toàn chưa từng dám nghĩ, bờ ngực nóng bỏng đó sau này còn có thể sờ tiếp…
Cảm giác này so với lúc lái SP-01 còn mộng ảo hơn.
Đối với Lâm Dục Thư mà nói, đây quả thật chính là giấc mộng biến thành hiện thực.
“Tống Khải Minh.” Lâm Dục Thư cười khẽ, nhìn hắn, “Thẻ này tôi nhận rồi, về sau anh đừng hòng đòi lại.”
Thâm hụt một con số như vậy, Tống Khải Minh lại vui vẻ cười. Hắn lấy đi chén trà, đè y lên thành sofa mà hôn: “OK, bảo bối.”
Áo mưa hôm qua mới mua, đêm nay đã xài hết.
Sau này không thể như vậy nữa, Lâm Dục Thư nghĩ thầm.
Mỗi ngày đều bị ép không còn giọt nào, sớm muộn sẽ hư thận mất.
Tống Khải Minh sảng khoái ôm y đi tắm rửa xong vẫn còn hứng thú bừng bừng nằm nghịch điện thoại.
Lâm Dục Thư ghé vào ngực hắn, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là giao diện Wechat.
“Đang làm gì đấy?” Y hỏi.
“Đổi tên.” Tống Khải Minh một tay ôm sau lưng y, một tay gõ chữ.
“Tên ai?” Lâm Dục Thư lại nhìn lướt qua, phát hiện trên màn hình là avatar của mình.
“Em.” Tống Khải Minh ấn nút xác nhận, khung chat liền hiện tên mới:
Không phải “Bảo bối”, cũng không phải “Babe”, mà là “Ốc mama”.
Lâm Dục Thư: “…”
Bầu không khí tình tứ tức thì tan vỡ. Lâm Dục Thư hai mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, gân xanh trên trán bắt đầu giật giật: “Tiếng Trung của anh thật không ra gì!”