Không lâu sau, Lâm Dục Thư xuống xe ở nơi giao lộ đã nói. Thiệu Quang Kiệt đậu xe ven đường, xoay đầu lại nói với y: “Những gì vừa rồi tôi nói cậu cũng suy nghĩ thật kỹ đi, hiện tại chọn lại còn kịp.”
Thái độ của hắn đã bình tĩnh lại như trước, làm bộ như vừa rồi chưa từng có lúc nào cuồng vọng phách lối.
“Được, sếp Thiệu.” Nói đoạn, y liền ra phía sau lấy vali.
Thiệu Quang Kiệt vừa mới nguội bớt cơn điên, lúc này lại nổi trận lôi đình, nhìn theo bóng lưng Tống Khải Minh mà hét: “Con mẹ nó chính mày mới là học sinh tiểu học đấy?!”
—— chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng…
Mới vừa rồi châm chọc như thế, lúc này chính Tống Khải Minh quay đầu liền kéo Lâm Dục Thư đi mất.
Hai người đi bộ chừng mười phút là về tới khu nhà.
Thiệu Quang Kiệt không đi theo, nhưng Lâm Dục Thư cũng không quan tâm.
Trong khu nhà treo đầy đèn lồng đỏ chót, cổng chính treo câu đối “Cung chúc tân xuân vui vẻ”.
Chỉ hơn mười ngày nữa là đến tết. Nhưng cuộc họp cổ đông đã tới gần, Lâm Dục Thư cũng không có tâm tư mừng năm mới.
“Em đang lo lắng sao?” Trên con đường bốn bề vắng lặng, Tống Khải Minh nắm lấy tay y.
Tháng giêng trời lạnh, nhưng lòng bàn tay hắn rất ấm áp, xua tan hết sự giá rét.
“Thiệu Quang Kiệt quả thật có chút tự mãn.” Lâm Dục Thư nói.
“Chuyện hắn nói anh họ Tống câu sao?”
“Ừm.”
Mấu chốt của kế hoạch là ông cụ phải không nhúng tay vào, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại nhắc nhở hai người hắn là cháu đích tôn, còn Tống Khải Minh chỉ là cháu ngoại.
“Hiện tại còn có đường lui.” Tống Khải Minh nói, “Mai anh sẽ tới resort một chuyến xem ông ngoại thái độ thế nào.”
“Em cũng phải sắp xếp thời gian đi một chuyến.” Lâm Dục Thư nói, “Chuyện thành hay bại, quan trọng là khúc này.”
Biết trong hành lang sáng sủa lại có camera giám sát, hai người tạm thời buông tay nhau ra.
“Nghỉ lễ có sắp xếp gì không?” Tống Khải Minh chạm vào sau lưng y, theo y vào thang máy.
“Tạm thời chưa có. Về nhà ăn tết thôi.”
Nhà Lâm Dục Thư ăn tết không giống bận rộn như nhà khác, phần lớn thời gian đều không ra ngoài. Huống hồ y vốn không thích tham gia náo nhiệt, cho dù có thời gian cũng không muốn đi du lịch.
“Vậy… có muốn đi Đức với anh không?”
“Đức?” Lâm Dục Thư kinh ngạc.
“Ừm, bố anh cũng muốn gặp em.”
Lâm Dục Thư mới chỉ thấy mẹ Tống Khải Minh trong lúc video call. Không ngờ bố hắn cũng biết đến sự tồn tại của y.
Bố Tống ở Đức là một kỹ sư công trình, chưa từng lộ mặt trước báo chí, thậm chí là trong insta của Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư dĩ nhiên không ngại gặp người nhà của Tống Khải Minh. Chỉ là vào lúc sắp sửa họp cổ đông mà Tống Khải Minh vẫn còn tâm tình nghĩ đến chuyện hẹn gặp phụ huynh, xem ra đầu óc sếp Tống chủ yếu vẫn là mải yêu đương.
“Vậy em phải nói thế nào với anh hai đấy? Cuối năm đi Đức du lịch, nghe chẳng giống kiểu bình thường của em.”
“Vì sao không thể nói thẳng?” Tống Khải Minh khó hiểu, “Anh ấy còn chưa biết chuyện của chúng ta sao?”
“Còn là sao?” Lâm Dục Thư nhịn không được nhắc nhở, “Chúng ta mới ở bên nhau chưa được một tháng.”
“Nhưng chúng ta đã ở bên nhau rồi mà.” Tống Khải Minh khẽ nhíu mày, “Chuyện này chẳng lẽ không phải nên nói cho người nhà sao?”
Rốt cuộc là lớn lên ở Tây khác hẳn lớn lên ở Trung Quốc, hai người luôn không đồng quan điểm về mặt tiến trình… Ví như về chuyện hẹn hò trước đó cũng thế.
“Tống Khải Minh.” Lâm Dục Thư nghiêm mặt nói, “Anh biết em rất truyền thống, chuyện thế này phải cho em thời gian.”
Tống Khải Minh không phải khó câu thông, chỉ cần Lâm Dục Thư nói đạo lý, hắn sẽ hiểu. Nhưng không vui tóm lại vẫn là không vui vẻ, tóm lại vẫn cần được dỗ dành cho cẩn thận.
“Được thôi.” Hắn nói, “Em gọi anh một tiếng bảo bối, thì anh bỏ qua chuyện này.”
Thang máy đến tầng của bọn họ, Lâm Dục Thư kéo vali ra ngoài, “Không gọi, quá buồn nôn.”
“Không phải chứ,” Tống Khải Minh lập tức đi theo ra ngoài, “Rõ ràng em cũng từng gọi rồi, sao bây giờ lại kêu buồn nôn?”
Trong cửa phòng vang lên tiếng gào thét của Ốc Ốc, hiển nhiên là đã nghe ra tiếng của bọn họ.
Những ngày này đều phải nhờ tòa nhà chăm sóc nó, chắc hẳn trong tiếng tru gào của nó phần lớn là đang mắng chửi th.ô tục.
Lâm Dục Thư mở cửa phòng hắn ra, bóng dáng to đùng của nó liền lập tức vọt tới, vây quanh y xun xoe điên rồ.
Y ngồi xổm xuống, xoa đầu Ốc Ốc đầu: “Bảo bối, có nhớ tao không hả?”
Ốc Ốc: “Gâu gâu!”
Tống Khải Minh: “?”
“Rốt cục ai mới là chồng em!???”
——————–
Giải thích của tác giả:
1. Cổ đông là cái gì?
Chỉ cần có được cổ phần thì sẽ là cổ đông, dù chỉ 1%.
2. Ghế ở đây là gì?
Công ty có rất nhiều cổ đông, không thể nào hễ họp liền tập hợp đủ hết, cho nên cổ đông sẽ bỏ phiếu tuyển ra một số người đại diện để có mặt xử lý sự vụ ngày thường.
Số ghế của những người đại diện này thường là số lẻ, sẽ không tùy tiện tăng giảm.
3. Vì sao có ghế cho người ngoài gia tộc?
Một công ty khi niêm yết cổ phiếu ra thị trường sẽ trải qua nhiều vòng gọi vốn, qua mỗi vòng sẽ có vốn từ bên ngoài thị trường rót vào, do đó sẽ thiết lập thêm ghế cho người bên ngoài.
(cũng có thể không thiết lập, còn có rất nhiều tình huống khác)
4. CEO là gì?
Là người làm thuê ở cấp bậc cao nhất, CEO có lúc chính là một trong số cổ đông hoặc một trong số các ghế của hội đồng quản trị, cũng có lúc chỉ là thuê từ bên ngoài về làm cho công ty.
5. Khi nào sẽ họp cổ đông, khi nào sẽ họp hội đồng quản trị?
Việc trọng đại mới họp cổ đông, việc bình thường thì chỉ họp hội đồng quản trị.