Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 57



10h sáng thứ sáu, hội đồng quản trị đúng giờ tổ chức họp.

“Thế này chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”

Trước khi cuộc họp bắt đầu, Thiệu Quang Kiệt ngồi trên ghế quay xoay trái xoay phải, nói với Lâm Dục Thư. Y mở ra bản bút ký, nhàn nhạt trả lời: “Hình thức vẫn phải có.”

Thật ra rất nhiều cuộc họp hội đồng quản trị, thậm chí cuộc họp đại hội cổ đông đều là lãng phí thời gian, quyết định đã được thông qua từ trước, nhưng vẫn phải họp để cho đủ hình thức thì quyết định mới có hiệu lực.

“Cậu nói xem thằng đó tới tham gia làm gì?” Thiệu Quang Kiệt lại hất cằm về phía Tống Khải Minh, “Chưa được tham gia bao giờ nên đến xem cho biết sao?”

Tống Khải Minh nghe được Thiệu Quang Kiệt đang nói đến mình, mặt không thay đổi quét mắt nhìn hắn một cái, lại rũ mắt nhìn điện thoại di động.

Trên đó đang hiển thị biến động giá cổ phiếu của công ty theo thời gian thực.

“Được rồi, mọi người đã đến đủ, bắt đầu đi.”

Thiệu Chấn Đông ngồi đầu chiếc bàn dài, tuyên bố cuộc họp bắt đầu. Dù là chủ tịch kiêm người chủ trì, bộ dáng ông ta lại cũng như Thiệu Quang Kiệt, chỉ muốn qua loa nhanh chóng cho xong việc.

Ông ta nhìn Lâm Dục Thư, nói: “Tiểu Lâm Tổng, cậu phát biểu trước tuyên bố về tính hiệu lực đi.”

Tuyên bố này không có mấy chữ, nhưng rất hiển nhiên Thiệu Chấn Đông cũng lười đọc.

“Cuộc họp lần này căn cứ theo quy định của công ty, nhằm thông tri tới toàn thể các vị trong hội đồng quản trị, thời gian thông báo, phương thức bỏ phiếu đều tuân thủ theo quy định của công ty…”

Lâm Dục Thư đọc xong, vô thức nhìn Thiệu Chấn Đông, chờ ông ta tiếp tục chủ trì, kết quả ông ta lại nói: “Cậu tiếp tục đi.”

… Được thôi.

Lâm Dục Thư dứt khoát khép lại bản bút ký, đứng ra làm chủ trì.

Y nhìn quanh bàn, từ tốn nói: “Lần này họp nhằm bỏ phiếu việc bãi miễn chức vụ CEO của Thiệu Quang Kiệt. Bởi vì Trần Bình tiên sinh không có mặt, bây giờ chúng ta sẽ gọi điện để xác nhận với ngài ấy.”

Nói đến đây, Lâm Dục Thư lấy điện thoại ra gọi cho Trần Bình.

“Chào Trần tiên sinh, bên này đang tổ chức họp hội đồng quản trị. Hiện tại chúng tôi cần ngài xác nhận, cuộc họp lần này có phải ngài quyết định không bỏ phiếu?”

“Đúng vậy.” Trần Bình nói.

“Tôi xin xác nhận lại một lần nữa, có phải ngài không tham gia bỏ phiếu trống?”

Lâm Dục Thư nhấn mạnh ba chữ “không tham gia”, nhưng lại không khiến ai cảm thấy có gì đặc biệt.

“Tôi xác nhận.” Trần Bình lại nói một lần.

“Vâng, xin cảm ơn.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dục Thư lại nói: “Vậy bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu bỏ phiếu, ai tán thành bãi miễn CEO Thiệu Quang Kiệt thì hãy giơ tay.”

Thiệu Chấn Húc giơ tay trước tiên, sau đó là mấy người bên phe Phương Lan và 4 ghế trung lập. Tất thảy đều theo thỏa thuận trước đó, tổng cộng có 7 phiếu tán thành. Thiệu Quang Kiệt lại xoay ghế một chút, dù động tác của hắn rất nhỏ, nhưng cũng khó giấu được vẻ đắc ý.

“Vậy được rồi.” Lúc này, Thiệu Chấn Đông lấy lại quyền chủ trì, “Kết quả như tất cả mọi người đã thấy, chỉ có 7 người tán thành, không đạt tới tỷ lệ 2/3, vậy tôi tuyên bố…”

“Khoan đã!”

Lâm Dục Thư đột nhiên mở miệng cắt lời ông ta.

Tất cả mọi người đều nhìn y, có người kinh ngạc, có người hiếu kì.

“Tiểu Lâm Tổng, có gì không đúng sao?” Thiệu Chấn Đông hỏi, trên mặt còn treo nụ cười hòa ái, hiển nhiên ông ta vẫn chưa ý thức được có vấn đề gì.

“Bởi vì Trần tiên sinh lựa chọn không tham dự, cho nên tổng số phiếu được tính chỉ còn 10 người. 7 phiếu tán thành, đã đủ tỷ lệ 2/3, bởi vậy quyết định này được chấp thuận.”

Trong phòng họp im phăng phắc. Phương Lan cười khẽ một tiếng, như thể đang thưởng thức một gánh xiếc hay. Còn Thiệu Chấn Húc bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gù: “Ra là thế.”

“Chấp thuận cái gì?” Thiệu Quang Kiệt không dựa vào lưng ghế nữa, nhíu mày ngồi thẳng dậy, “Bác Trần của tôi chỉ từ bỏ quyền biểu quyết, sao lại sao không tính vào mẫu số?”

“Từ bỏ quyền biểu quyết thì được tính vào tổng số phiếu, nhưng không tham gia thì không được tính.” Lâm Dục Thư nói, “Từ bỏ quyền là có quyền bỏ phiếu nhưng không cho ý kiến cụ thể, còn không tham gia tức là vắng mặt, sẽ không được tính vào tổng số phiếu. Vừa rồi tôi đã xác nhận lần nữa với Trần tiên sinh, ngài ấy lựa chọn không tham gia chứ không phải là từ bỏ quyền biểu quyết. Trước đó tôi cũng đã xin phép cụ Thiệu, cụ cũng muốn để Trần tiên sinh vắng mặt.”

Thật ra Thiệu Chấn Bang cũng không “muốn” như thế nào, mà chỉ là thuận theo Lâm Dục Thư đưa đẩy, không nhúng tay mà thôi. Rất nhiều người không hiểu rõ từ bỏ quyền biểu quyết khác gì so với vắng mặt. Lâm Dục Thư lợi dụng chính điểm này để đặt cược.

Nếu như Thiệu Chấn Bang biết được mưu kế của y, nhất định sẽ yêu cầu Trần Bình đổi từ vắng mặt thành từ bỏ quyền biểu quyết. Kết quả là Lâm Dục Thư chơi chữ, không có ai phát giác ra, từ đó thành công sửa lại tỉ lệ tán thành lên 2/3.

Nếu tử số đã không thể nào tăng, vậy thì giảm mẫu số là được.

“Lâm Dục Thư, cậu đang bẫy chúng tôi sao?” Biểu cảm hòa ái trên mặt Thiệu Chấn Đông biến mất sạch sẽ, bắt đầu nổi trận lôi đình, “Cậu tưởng rằng chơi cái trò mèo này là có thể bãi miễn Quang Kiệt sao? Tôi tuyên bố lần bỏ phiếu này vô hiệu!”

Lâm Dục Thư lần đầu tiên thấy Thiệu Chấn Đông hung hãn quát lớn như vậy, từ đáy lòng ít nhiều có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ông ta. Lúc này Tống Khải Minh mở miệng: “Bác cả à, vừa rồi Tiểu Lâm Tổng đã đọc tuyên bố hiệu lực rồi, lần họp này tất cả đều hợp cách, đâu phải bác thích nói vô hiệu thì là vô hiệu.”

“Đúng vậy.” Thiệu Chấn Húc cũng phụ họa, “Hội đồng quản trị là trò đùa của anh sao? Mọi người đến chơi cùng, thua rồi lại không tính à? Thua là thua, lớn tướng như thế còn khóc lóc om sòm sao?”

Mấy vị thuộc phe trung lập cũng bắt đầu khe khẽ xì xào, mấy câu như là “mất hết mặt mũi”…

Thiệu Chấn Đông biết mình không có lý, buồn bực nói: “Các người đừng đắc ý quá sớm! Bây giờ tôi sẽ đi tìm cụ Thiệu!”

Thiệu Quang Kiệt còn đang chờ bố mình bênh vực. Thấy Thiệu Chấn Đông bỏ đi, hắn mới ý thức được rằng mình thật sự đã mất ghế.

Thiệu Quang Kiệt mất trọng tâm ngã ngửa ra sau, va đổ hai cái ghế, lại lập tức đứng dậy muốn đánh trả, nhưng mọi người đã nhào lên ngăn lại.

“Có gì thì nói chuyện tử tế, đừng động thủ!”

“Đều là người một nhà, làm cái gì vậy hả!”

Ở đây toàn các trưởng bối, hai hậu bối ẩu đả thật không hay. Cuối cùng Thiệu Quang Kiệt bị kéo ra khỏi phòng họp.

Phương Lan kẹp cái catap đi tới trước mặt Tống Khải Minh: “Không ngừo các cậu có thể thành công, chúc mừng nhé, tôi đánh giá cậu rất cao.”

Những người khác cũng xúm lại, nói: “Chúc mừng, về sau ô tô Vĩnh Tinh phát triển thế nào phải trông vào cậu rồi đó.”

Thiệu Chấn Húc cũng tới vỗ vai hắn: “Thằng cháu khá đấy, còn có thể nghĩ ra thủ đoạn này, chọc cho Thiệu Chấn Đông phen này tức chết.”

Thật ra âm mưu là do Lâm Dục Thư nghĩ ra, nhưng y cũng không cần tranh công. Tống Khải Minh lần lượt cảm ơn từng người. Chờ bọn họ tản đi hết, chỉ còn lại hai người, Lâm Dục Thư ném điện thoại tới trên mặt bàn, cả người nhẹ nhõm đổ phịch ra ghế, “Thành công rồi.”

« Tống Khải Minh sắp thay thế Thiệu Quang Kiệt, trở thành CEO ô tô Vĩnh Tinh »

Lâm Dục Thư đã liên hệ báo chí lập tức tung ra tin này. Hội đồng quản trị đã chiêu cáo kết quả ra ngoài, thị trường phản ứng cũng rất trực tiếp: giá cổ phiếu Vĩnh Tinh trực tiếp tăng vọt.

Thời khắc Thiệu Chấn Đông nói sẽ đi tìm cụ Thiệu, chuyện này đã không còn đường cứu chuộc. Với phản ứng mãnh liệt này của thị trường, việc Tống Khải Minh đảm nhiệm chức vụ CEO liền như ván đã đóng thuyền, kể cả Thiệu Chấn Bang cũng hết cách.

—— trừ phi ông cụ muốn để giá cổ phiếu Vĩnh Tinh sụt giảm và biến nhà họ Thiệu thành trò cười cho thiên hạ.

“Nghỉ ngơi?”

“Ban đêm. Chia phòng ngủ.”

Tống Khải Minh nghe thủng, rõ ràng vừa mới nói “giúp một chuyện lớn như vậy”, lúc này lập tức bắt đầu cò kè mặc cả: “Một ngày.”

Lâm Dục Thư: “Một tuần.”

Tống Khải Minh: “Ba ngày.”

Lâm Dục Thư: “Một tuần.”

Tống Khải Minh: “Năm ngày.”

Lâm Dục Thư ngóc đầu dậy, nhíu mày: “Anh còn như vậy nữa em sẽ tăng lên thành hai tuần đấy.”

“Hai tuần không được đâu, em muốn giết chồng sao?” Tống Khải Minh thỏa hiệp, “Thôi thì một tuần vậy.”

Mỏi mệt dần dần tan đi, cảm giác thành tựu dần dần chiếm lấy toàn thân y. Tự tay nâng người mình xem trọng lên một tầm cao mới, cảm giác này thật sự là không dễ mô tả.

Mặc dù đã muộn, nhưng Lâm Dục Thư vẫn nói từ đáy lòng: “Chúc mừng anh, bảo bối.”
— QUẢNG CÁO —