Trên đường về nhà, Lâm Dục Thư không nói một lời. Dù Tống Khải Minh bắt chuyện thế nào y cũng chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không còn tâm tình làm việc, y về thẳng nhà.
Gần đây cùng Tống Khải Minh quấn lấy nhau, Lâm Dục Thư gần như không còn không gian riêng. Hiện tại khó có dịp một mình ở nhà, y liền đốt một chút trầm, bắt đầu thiền, không ngờ những chấp niệm trước kia đối với việc thăng chức đều biến mất không còn, trong lòng y thật sự tĩnh lại.
“Bảo bối?”
Bất tri bất giác đã tới giờ tan tầm, Tống Khải Minh cũng về đến nhà. Trước mắt hắn hẳn là có rất nhiều chuyện phải xử lý, Lâm Dục Thư cũng không ngờ hắn về sớm như vậy.
“Em đi nấu cơm.” Lâm Dục Thư đứng dậy, đi vào bếp.
“Em có ổn không?” Tống Khải Minh đi theo, “Sao lại không để ý đến anh?”
WeChat có hơn mười mấy tin nhắn chưa đọc. Lâm Dục Thư biết hơn phân nửa là của Tống Khải Minh. So với lúc nãy, y đã bình tĩnh hơn hẳn, nói: “Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng không tốt lắm.”
Nói xong, y mở tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, nhưng vẫn không nhìn Tống Khải Minh.
“Sao anh cảm giác bây giờ tâm trạng em cũng không tốt lắm?” Tống Khải Minh kè kè đi theo sau, Lâm Dục Thư đi đến đâu, hắn liền bám đuôi theo đến đó, “Chuyện chức vị của em anh sẽ nghĩ cách, ông ngoại chỉ là đang nổi giận th——”
“Chuyện chức vị,” Lâm Dục Thư buông nguyên liệu nấu ăn xuống, chống tay lên mặt bếp, cắt lời, “Em không để ý.”
Kỳ thật Civic cũng không phải chiếc xe duy nhất của Lâm Dục Thư. Chiếc đầu tiên của y là Mazda, cũng là một dòng có tiếng trong giới JDM, nhưng hồi đó mua Mazda chỉ là bởi vì chưa đủ tiền mua loại tốt hơn.
Về sau lãnh thưởng cuối năm, mua được chiếc Ferrari mơ ước đã lâu, nhưng khi thực sự có được rồi thì y lại không để ý lắm, chưa bao lâu đã đổi sang Civic. Chức vị CEO kia đối với y cũng chỉ như vậy.
Khi chưa có được thì chấp niệm, làm gì cũng nghĩ đến thăng chức. Nhưng khi thăng chức rồi, y lại có thể dễ dàng buông xuống, bởi vì tâm thái đã thay đổi – chức vị này với y mà nói cũng không còn quan trọng như vậy.
“Thật không?” Tống Khải Minh không hoang mang hỏi, “Bảo bối, anh hy vọng em nói thật ra.”
“Vậy vì sao em không vui?” Tống Khải Minh xoay Lâm Dục Thư lại, để y dựa vào kệ bếp, “Anh thật sự không nghĩ ra được, em nói đi mà, vợ.”
Tống Khải Minh làm nũng, đáng thương vô cùng.
Lâm Dục Thư dời mắt đi một cái, chậm rãi nói: “Giờ mọi người đều biết chuyện của chúng ta rồi.”
“Em để ý chuyện này?” Tống Khải Minh có chút kinh ngạc nhướn mày.
“Phải. Không bao lâu nữa anh hai cũng sẽ biết.” y nhíu mày nói, “Em không thích như vậy.”
“Vì sao chứ?” Tống Khải Minh lui một bước nhỏ, để càng nhìn rõ vẻ mặt y, “Ở bên anh làm em thấy rất mất mặt sao?”
“Anh biết là không phải thế.” Y nhíu mày càng sâu.
“Vậy sao phải lo lắng?” Tống Khải Minh cũng nhíu mày, “Nếu em sợ có ảnh hưởng gì không tốt ở công ty thì anh còn hiểu được. Nhưng vì sao không muốn cho anh trai em biết?”
“Không phải không cho anh hai biết, mà là em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Lâm Dục Thư nói, “Em cũng chỉ có một người thân là anh hai, nếu ảnh không chấp nhận nổi thì làm sao bây giờ?”
“Em cứ giấu giếm tiếp thì ảnh sẽ chấp nhận được sao?”
“Nhưng giờ giấu cũng không được.”
Giọng điệu hai người càng lúc càng không vui. Tống Khải Minh hiển nhiên cũng có chút tức giận.
Nhưng sau một hồi căng thẳng, vẫn là Lâm Dục Thư mềm giọng xuống trước: “Trong nước không giống ở nước ngoài, em thật sự thực sợ hãi.”
Có lẽ là cảm nhận được y yếu thế, Tống Khải Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Trong nước cũng không đáng sợ như em nghĩ đâu. Em xem anh đã sớm come out, không phải vẫn bình thường sao?”
Lâm Dục Thư mím môi không nói.
“Hay là vậy đi.” Tống Khải Minh gãi ót, “Dù sao em cũng bị giáng chức, đừng đi làm vội. Cuối tuần dành ra chút thời gian.”