Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 76



Lâm Dục Thư thu lại di động: “Không nói nữa, muốn nói gì thì tìm anh tôi mà nói.”

“Vậy em thấy sao?”

Lâm Dục Thư không trả lời, ôm Ốc Ốc lên, bỏ lại một câu “Hôm nay anh ngủ bên này”, sau đó liền đi khỏi nhà mình.

Thật ra Tống Khải Minh đã đủ thẳng thắn thành khẩn, nhưng Lâm Dục Thư vẫn cứ sinh ra tâm lý phản nghịch.

Trước khi ngủ, y nằm trên giường Tống Khải Minh nhìn lên trần nhà, cố gắng bình tĩnh lại mà cân nhắc chuyện thu mua. Nhưng y vẫn không cách nào giữ mình khách quan được.

Bạn trai y sao lại thâm hiểm như vậy chứ?

Thật là không để cho người ta an tâm nổi!

Di động đột nhiên rung. Tống Khải Minh nhắn tới.

Tống Khải Minh: selfie.jpg

Tống Khải Minh: Bảo bối, anh lạnh quá

Lâm Dục Thư dịch tới gần Ốc Ốc, chụp một bức ảnh y ôm Ốc Ốc ngủ, nhắn đi.

Lâm Dục Thư: tôi không lạnh chút nào

Di động đột nhiên điên cuồng rung rung rung.

Tống Khải Minh: con chó láo lếu này sao dám leo lên giường!

Tống Khải Minh: Đó là địa bàn của tao!

Tống Khải Minh: Sao em lại như vậy chứ Lâm Dục Thư!

Lâm Dục Thư bật chế độ yên lặng, rốt cuộc xung quanh yên tĩnh hẳn.

Nhưng chưa đầy một phút sau, bên ngoài liền vang lên tiếng khoá cửa tít tít mở. Trong ổ chăn lại có thêm một con chó bự.

“Em không thể đối xử với anh như vậy.” Tống Khải Minh ôm eo y, “Có câu thẳng thắn sẽ được khoan hồng, sao anh thẳng thắn lại bị nghiêm phạt chứ?”

“Đừng sán vào tôi.” Lâm Dục Thư cau mày xê dịch ra phía trước, liền vô tình đè lên móng vuốt của Ốc Ốc.

Đang ngủ ngon bị quấy rầy, Ốc Ốc ngóc đầu lên. Thấy Tống Khải Minh, nó liền dí một chân lên mặt bố nó, như đang tỏ ý: Để yên cho mẹ con tôi ngủ.

“?”Tống Khải Minh đờ ra, tức khắc nổi đóa ngồi phắt dậy, “Lâu rồi tao không trị mày đúng không?”

Ốc Ốc vèo một cái chạy ra ngoài, một người một chó đuổi nhau trong phòng khách ầm ầm. Lâm Dục Thư bị ồn ào đến đau cả đầu, nhịn không được hét: “Tống Khải Minh, rốt cuộc có ngủ hay không hả?”

Bên ngoài tức khắc yên tĩnh, Tống Khải Minh ngoan ngoãn về vị trí: “Ngủ.”

Sáng hôm sau, Lâm Dục Thư vừa đến văn phòng ngồi chưa bao lâu, trợ lý đã gõ cửa: “Chủ tịch Lâm cho gọi, nói là tổng giám đốc Tống của Vĩnh Tinh tới.”

…… Tên này có thể nhanh nhảu hơn nữa được không hả?

Lâm Dục Thư nói “Đã biết”, chậm rì rì nhấp một ngụm trà mới đi tới chỗ anh y.

“Không mấy người có thể chuốc anh say nằm như chú, tửu lượng khá thật đó.”

Hai người này anh anh chú chú tán gẫu trên sô pha, còn ngồi cùng một bên, trông giống như tiếp bạn hơn là tiếp khách.

“Anh.” Lâm Dục Thư ngồi xuống đối diện, xa cách chào, “Tổng giám đốc Tống.”

“Tiểu Thư,” Lâm Dĩ Tắc nói, “Hôm nay Tiểu Tống tới muốn tâm sự chuyệ hợp tác, chú cũng ngồi nghe một chút.”

“Chuyện thu mua phải không?” Lâm Dục Thư nhàn nhạt nói, “Em. không đồng ý.”

“Hả, thu mua?” Lâm Dĩ Tắc ngẩn ra, nhìn Tống Khải Minh.

Tống Khải Minh nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi Lâm Dục Thư: Em địnhđối xử với anh như vậy thật sao?

Đang ở ngoài nên bộ dáng sói cụp đuôi tối qua đã biến mất sạch sẽ, trước mặt Lâm Dục Thư lúc này là một con lang alpha đang săn mồi.

Y thản nhiên đón nhận ánh mắt chỉ trích của hắn, giải thích với Lâm Dĩ Tắc: “Hắn muốn mua lại Tấn Tiệp.”

Nói xong, y liền đổi giọng đối chọi gay gắt: “Tôi cứ nói thẳng, tổng giám đốc Tống, anh đừng mơ.”

Lâm Dĩ Tắc u mê không hiểu, trước tiên liền hoà giải: “Tiểu Tống, chú nói cụ thể trước xem n ——”

“Nếu anh muốn ác ý thu mua,” Lâm Dục Thư cắt ngang, “… thì tôi cũng không thiếu biện pháp đối phó lại.”

“Em muốn cá chết lưới rách như vậy phải không?” Tống Khải Minh thản nhiên nói, “Em chắc chắn Tấn Tiệp có thể đấu lại đến cùng với Vĩnh Tinh sao?”

“Ặc, thật ra cũng không cần phải như vậy, nói chuyện tử tế đã ——”

Lâm Dĩ Tắc lại bị Lâm Dục Thư thịnh nộ cắt ngang: “Tôi đi từng bước cùng anh tới vị trí ngày hôm nay, anh ngược lại lại muốn thu mua công ty nhà tôi, anh còn lương tâm hay không?”

“Anh đã nói, chuyện này tốt cho cả hai bên, Vĩnh Tinh có hệ thống quản lý chăm sóc khách hàng chặt chẽ, bài toán của Tấn Tiệp có thể được xử lý tức thì. Sao anh lại thành loại vô lương tâm rồi? Em thật sự cho rằng anh theo đuổi em là để mua lại công ty nhà em sao?”

“Anh chơi trò gì mà chẳng nhắm tới vài ba mục đích? Rõ ràng là anh muốn tôi lại còn muốn cả công ty nhà tôi!”

“Khụ khụ!” Lâm Dĩ Tắc đúng lúc cắt ngang trận cãi cọ, ngại ngùng nói, “Thôi, Tiểu Tống, hay là hôm nay cứ vậy đã. Hôm nào, hôm nào anh mời chú ăn cơm, chúng ta lại bàn tiếp sau.”

“Vâng.” Tống Khải Minh đứng dậy, bình ổn lại hơi thở, “Vậy hôm nào gặp.”

Chờ Tống Khải Minh đi khỏi, Lâm Dục Thư mới đột nhiên phản ứng lại, hoang mang nhìn Lâm Dĩ Tắc: “Anh… anh?”

“Ừ, anh biết rồi.” Lâm Dĩ Tắc bình tĩnh nói, “Mới đầu nghe được ít tin đồn, sau đó Hi Hi cũng nói chuyện bọn chú.”

Lâm Dục Thư nhất thời cứng họng. Y rón rén mở ngăn tủ từng chút một, cuối cùng lại phát hiện ra tủ này là tủ kính…

“Vậy anh…” Y mím mím môi, trong lòng bồn chồn.

“Thật ra hồi đầu cũng có chút không tiếp thu được, về sau Hi Hi vẫn luôn làm công tác tư tưởng.”

“Sau đó thì?”

“Sau đó hiện tại vẫn có chút không thoải mái, nhưng anh chỉ một câu kia, anh tôn trọng lựa chọn của chú.”

Nghe vậy, Lâm Dục Thư thở dài nhẹ nhõm: “Anh…”

“Hơn nữa quan hệ như vậy,” Lâm Dĩ Tắc đột nhiên nói, “Cũng quả thật có chỗ có lợi.”

Lâm Dục Thư khó hiểu: “Lợi cái gì?”

“Vừa rồi cậu ta nói không sai, hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhau, những vấn đề của Tấn Tiệp nếu được Vĩnh Tinh trợ giúp, hẳn sẽ không còn là vấn đề.”

Lâm Dục Thư nhảy dựng: “Vậy là anh cam nguyện bị thu mua sao?”

“Không phải.” Lâm Dĩ Tắc ghé vào tai y, thần bí nói, “Anh có một kế hoạch, chú bảo cậu ta tách mảng ô tô ra khỏi tập đoàn Vĩnh Tinh, sau đó lợi dụng mối quan hệ hai đứa, kêu cậu ta đồng ý bán mảnh đó cho chúng ta. Anh tính cả rồi, tổng giá trị thị trường của Vĩnh Tinh đã tăng tới 1000 trăm triệu đôla, nhưng tách mảng ô tô ra thì dễ nhai hơn không ít. Chú xem có cách gì không, ví dụ như sắc dụ gì đó, để chúng ta có thể thu mua ngược lại nhà họ?”

“…”

“Vậy là anh cũng đang nhăm nhe Vĩnh Tinh?”

“Nếu có thể nuốt mảng ô tô của bọn họ thì tất nhiên không còn gì tốt hơn.”

Lâm Dục Thư hít sâu một hơi: “Sắc dụ?”

“Cái này…” Lâm Dĩ Tắc xấu hổ gãi gãi sau gáy, “Biện pháp thì thôi chú tự nghĩ đi.”

Bảo sao lúc tranh giành huy động cổ phần, Lâm Dĩ Tắc lại “hảo tâm” như vậy, hoá ra là đã sớm tăm tia cục thịt mỡ này.

Có lẽ Lâm Dục Thư nên lên app up một bài, hỏi: Bị chính anh trai mình tính kế cảm giác thế nào?

Ra khỏi phòng Lâm Dĩ Tắc, điện thoại Lâm Dục Thư rung rung nhận mấy tin nhắn.

Tống Khải Minh: Cái gì mà không thiếu cách đối phó với anh?

Tống Khải Minh: Anh có còn là ông xã em không đó?

Tống Khải Minh: Ốc Ốc tức giận.jpg

Lâm Dục Thư: Vừa rồi ai nói cá chết lưới rách?

Lâm Dục Thư: Ốc Ốc chống nạnh.jpg

Lâm Dục Thư: Về nhà rồi tôi sẽ dạy dỗ anh