Hình Danh Sư Gia

Chương 331: Lỗi tại xuân dược



"Phì..." Dương thị phun một ngụm nước bọt vào nữ tử đó, khinh bỉ nhìn vào gò ngực cao vút của y thị, bước lên hai bước nói: "Mày nhớ cho kỹ nhé, Dương tam nương ta chẳng phải là chủ nhân vừa gì, ngươi đừng có nghĩ ngươi là bà con xa của lão già dịch đó rồi ta đối xử hiền hoà với ngươi. Ngươi đến nhà ta là làm nha đầu, chứ không phải tiểu thư, nếu mà sai gọi không nghe thì coi chừng ta xé nát cái miệng chỉ biết liếm mông nam nhân của ngươi ra đó."

"Bà vợ à, sao mới về là bực tức rồi?Nóng quá ốm người đấy nhé!" Một nam nhân khoảng năm mươi tuổi đang chậm rãi từ trong phòng đi ra, dáng người không cao, hơi ốm, tinh thần còn quắc thước.

Dương thị cười lạnh một tiếng, dùng ngón tay nhọn chỉa vào trán nữ tử khiến nữ tử nhíu cả hai mày vì đau. Dương thị đến cạnh nam nhân, vỗ vỗ vào bờ vai xương của y, nói: "LãoHạ Đinh, thân thể trọng yếu, có chuyện chúng ta ngầm biết là được, không cần nói ra, ông làm thầy dạy cho tốt, truyền đạo thụ nghiệp, tôi làm nghề đở đẻ kiếm tiền nuôi gia đình, những chuyện gì khác không cần nhắc đến."

Hạ Đinh động đậy khoé miệng, cuối cùng cười khan mấy tiếng, gật gù. Dương thị xoáy eo tiến vào phòng, Hạ Đinh lập tức bước đến trước mặt nữ tử, đưa tay đặt lên vai y thị, nhẹ nhàng an ủi: "Tam nương cứ cái tính đó, sau này chúng ta mở cửa phòng lớn, như vậy có thể nghe thấy, đừng khóc nữa, Liễu nhi yêu dấu ngoan nào."

Trong phòng truyền ra mấy tiếng ho khan, Hạ Đinh vội đặt tay xuống, chuyển thân vào trong, ngoài vườn chỉ còn lại nữ tử tên Liễu nhi len lén gạt lệ.

Hạ Đinh tiến vào phòng chính, thấy Dương thị chỉ mặc cái áo lót màu xanh, lộ ra cái bụng trắng nõn, gò ngực tự nhiên không bằng Liễu nhi mới mười sáu tuổi ở ngoài e dè u ấp, nhưng Dương thị có vẻ ăn mặc đầy đủ từ nhỏ, chẳng qua là bị ngày tháng xâm thực, nên chỗ nào đáng già thì phải già, đáng chảy thì phải chảy, không căng đứng lên thôi.

Dương thị ngồi trước bàn trang điểm, bỏ trâm và trang sức vào hộp, rồi dùng lược chảy đầu. Khi đứng lên vô tình nhìn qua giường bừa bộn, khoé miệng nhúc nhích mấy cái, đi luôn ra dựa cửa, thấy Liễu nhi đã lấy chổi quét vườn. Vườn nhà tuy không lớn, nhưng cũng đủ để hàng xóm ghen tị, vì được xây theo kiểu tứ hợp viện ngói đỏ rừng, giữa có trồng mấy cây đào và đầy hải đường rồi nguyệt quế, chăm sóc khá tốt. Nếu như Dương thị không ngày càng nổi tiếng trong lĩnh vực đở đẻ, mà chỉ bằng mấy đồng bạc còm của lão già nhà, e rằng cả gia đình đã đói chết rồi.

Nghĩ đến đây, Dương thị nói: "Nấu nước cho ta, ta muốn tắm." Liễu nhi vội vâng dạ, Dương thị vừa ý quay vào, thấy Hạ Đinh ngồi đó uống trà như không có chuyện gì, ánh mắt còn xuyên qua cửa nhìn Liễu thị.

Dương thị bước tới trước mặt Hạ Đinh, khẽ ngồi lên đùi y, hai tay ôm cổ y, ánh mắt nhu tình như nước. Hạ Đinh rùn mình, nghĩ lại cảnh sờ mờ lăn lộn trên giường vừa rồi với Liễu nhi, tuy còn chưa đến mức phát sinh quan hệ thì Dương thị về, nên không khỏi thèm thuồng. Hiện giờ Dương thị có cử động thế này, Hạ Đinh hiểu ngay, vợ chồng chỉ cần ánh mắt là hiểu. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là hiện giờ Hạ Đinh chẳng thể tập trung, trong đầu chỉ toàn là thân khu thanh xuân đầy nhựa sống của Liễu nhi, chứ không phải thân thể già chảy của Dương thị.

Hạ Đinh giả vờ đáp ứng, đưa tay vào sờ eo dưới áo lót của Dương thị, đầu áp vào ngực, nhỏ nhẹ nói: "Ban ngày không hay, để tối rồi tính nha."

Dương thị nhủ thầm: ngươi và con điếm đó mây mưa trên giường có nghĩ ban ngày ban mặt không? Hiện giờ lão nương muốn cùng ngươi gần gần gũi gũi, thế mà ngươi lại giả vờ.

"Không mà, tam nương cứ muốn, hiện tại, lập tức." Nói xong cố ý bỏ tay từ cổ lần xuống, đặt vào chỗ nhạy cảm của Hạ Đinh, sau đó kề tay y nói nhỏ: 'Mang về cho ông cái này, có muốn xem không?"

Nói xong đứng dậy, Hạ Đinh miệng thì nói muốn xem, nhưng Dương thị đứng lên thì lại thở phào một cái, không bỏ cơ hội nhìn ra Liễu thị bên ngoài cửa sổ. Liễu thị đang lấy nước từ giếng vào, nhỏm dậy gạt mồ hôi, gò ngực cao vừa khéo lộ ra hết, khiến Hạ Đinh nuốt nước bọt đánh ực, không muốn thu hồi ánh mắt.

Dương thị lấy một bình thuốc từ ngăn kéo, bước đến trước mặt Hạ Đinh, mở nắp đưa lên mũi y. Hạ Đinh ngửỉ thấy mùi lạ, không hiểu đó là gì.

Dương thị cười tươi trút ra một chút thuốc vào trà của Hạ Đinh, thấy đó là thuốc bột màu trắng, vào nước là tan chẳng thấy gì nữa.
Dương thị đưa trà lên miệng Hạ Đinh, yêu mị nói: "Uống nó đi."

Hạ Đinh: "Đó là cái gì?"

Dương thị: "Chàng uống trước, uống rồi sẽ nói cho chàng hay."

Hạ Đinh bán tín bán nghi uống một hơi hết sạch, Dương thị lập tức cười khành khạch hỏi: "Dễ uống không?"

Hạ Đinh lắc đầu: "Chẳng có mùi vị gì, rốt cuộc đó là gì a?"

Dương thị cười mà không đáp, trong bụng nghĩ thầm: lát nữa không cần tam nương ta cởi áo mời gọi, Hạ Đinh ngươi cũng tự quỳ xuống cầu ta, muốnc ùng ta phiên vân phúc vũ. Nghĩ đến đây, cả người Dương thị nóng ngứa ran cả lên.

---

Mạnh gia.

Tả Giai Âm tỉnh lại lần nữa thì trời đã vào đêm. Qua màn, thấu qua ánh nến, thấy có hai nha hoàn đang gục gặc ngủ chập chờn, không có con nàng? Con mình đâu? Con mình đâu?

Một nha hoàn bị tiếng của Tả Giai Âm làm tỉnh giấc, vội bước đến giường vén màn hỏi nhỏ: "Tam phu nhân, người tỉnh rồi?"
"Hài tử đâu? Con ta đâu?"

"lão gia nói người hiện giờ cần nghỉ ngơi, do đó đã đi, ở phòng cách vách. Thiếu gia mới bú xong, không có khóc, tam phu nhân yên tâm."

Tả Giai Âm nghe thế mới yên lòng, phát hiện ở cổ tay mình có cắm một thứ giống châm có ống dẫn từ ngoài vào, dường như có gì đó chảy vào người nàng. Nàng kinh khủng chỉ vào nó. Nha hoàn lập tức nói: "Lão gia cắm vào cho tam phu nhân đó, là cái gì chúng em không biết, nhưng lão gia nói là thứ để cứu mạng, không thể rút ra. Em nghe đại phu nhân nói, bên trong đó là máu, là để cứu mạng người, người đừng có rút ra nhé."

Đang lúc nói thì Phi Yến đã tới, thấy trên bình máu còn hơn nửa, rồi nha hoàn chui người vào màn nói chuyện, liền bước tới. Nha hoàn vội lui ra hành lễ, Phi Yến bảo: 'Đem thuốc của tam phu nhân tới đây, lão gia nói người vừa tỉnh thì phải uống."Nha hoàn dạ một tiếng đi ra.

Phi Yến ngồi lên giường, mỉm cười nắm tay Tả Giai Âm: "Tỷ tỷ, khoẻ lên chút nào chưa?"

Tả Giai Âm yếu ớt gật đầu: "Bây giờ là canh mấy rồi?"

Phi Yến: 'Giờ tý một khắc rồi."

"Sao còn chưa đi ngủ?"

"Muội không buồn ngủ." Phi Yến không dám nói Hạ Phượng Nghi mệt cả ngày, Mạnh Thiên Sở lấy máu truyền cho Tả Giai Âm suýt ngất đi. Hắn đành kiểm tra nhóm máu của ba nàng, không khuyếch đại phạm vi, sợ ngươiì dưới nói loạn. Nhân vì thân thể của Tả Giai Âm cần truyền thêm máu, chỉ có huyết của Ôn Nhu là phù hợp, nên lấy xong cho Ôn Nhu ngủ. Xong chuyện ai cũng mệt, Phi Yến liền chủ động trực canh cho Tả Giai Âm, chờ máu truyền xong sẽ đi gọi Mạnh Thiên Sở.

Tả Giai A^m thấy bầu mắt của Phi Yến thâm đen, thương xót nói: "Coi ta kìa, một mình hại cho cả nhà bận bịu, em dường như ốm rồi."

Phi Yến cười, rút khăn tay lau trán cho Tả Giai Âm: 'Đừng nói vậy, đều là người một nhà, hơn nữa chỉ có một ngày sao mà ốm được? Đừng lo, em không sao đâu."

Lúc này nha hoàn đã mang thuốc tới, Phi Yến tiếp lấy. Tả Giai Âm bảo: "Để nha hoàn đút cho ta."

"Tỷ tỷ ráng nói ít, nếu không mệt lắm, để em đút cho."

Tả Giai Âm nghe ấm lòng, nước mắt ứa ra. Phi Yến vội lau mắt cho nàng, bảo: "Đừng có khóc a, lang trung nói rồi, trong tháng mà khóc sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt, sau này ra gió sẽ nhỏ lệ. Mau đừng khóc, cùng lắm là sau này muội sinh em bé tỷ chăm sóc lại trừ chứ gì."

Tả Giai Âm bật cười: "Đúng là cô nàng không biết xấu hổ!"

Phi Yến cười khành khạch, bắt đầu cho Tả Giai Âm uống thuốc.

---

Ngày hôm sau.

Hạ Đinh gian nan mở mắt, cảm giác căn phòng như chuyển động, đưa tay sờ, Dương thị ngủ bên cạnh đã đi đâu mắt. Ánh mắt xuyên vào phòng, Hạ Đinh trần truồng như nhộng. Nam nhân ở tuổi y nếu không bụng to thì khô ốm như củi. Y thuộc về lớp người sau, nằm trên giường như con cá khô phơi nắng, da bó sát vào xương, mọi thứ trên người đều mất đi tinh lực, vật giống chui rúc một nơi nghỉ ngơi.

"Đinh thúc tỉnh rồi hả?" Liễu nhi nhu mì cất tiếng hỏi.

Hạ Đinh lúc này không còn tinh lực nghĩ bậy bạ, y cảm giác mình như bị bạch cốt tinh hút hết tinh huyết, chỉ còn lại cái xác không xấu xí.

"Tỉnh rồi, em vào đây." Trong khí trời nóng thế này, y không muốn đắp gì lên người, không phải vì y muốn khiêu gợi dục vọng của Liễu nhi, mà vì quá nóng.

Liễu nhi thoăn thoắt trong bộ đồ lam tiến vào, ngước đầu nhìn Hạ Đinh trên giường, chợt xoảng một cái làm rớt cái bồn, nước toé đầy người. Liễu nhi không màng gì đến cái bồn rơi xuống đất nữa, chuyển thân chạy ra ngoài, mặt đỏ hồng. Đây là lần đầu cô nàng nhìn thấy nam nhân loả thể như vậy, tuy lão đầu này thường sờ xoạng nàng, nhưng chưa bao giờ như hôm nay. Chợt nhớ từ trước tới giờ trong phòng Dương thị thường vẳng ra tiếng rên tiêu hồn, cứ vang lên bên tai nàng cả canh giờ, khiến Liễu nhi không thể nào ngủ được, chẳng lẽ đây là chuyện nam thích nữ ưa trong truyền thuyết hay sao?

Liễu nhi một mình trốn trong phòng nghĩ ngợi lung tung. Hạ Đinh mặc y phục lắc lư đi vào, yếu ớt gọi . Liễu nhi vội ra cửa, thấy Hạ Đinh sắc mặt tái nhợt, liền đến đở, quan tâm hỏi: "Đinh thúc, sắc mặt thúc không ổn, Liễu nhi mang trà mát cho thúc uống nhé?" Nói xong dìu Hạ Đinh đến ngồi trên ghế, chuẩn bị đi rót trà. Hạ Đinh gọi Liễu nhi trở lại, nói: "Không, mang trà nóng cho ta, ấm cũng được, đừng lấy trà lạnh."

Liễu nhi không hiểu, trời nóng thế này sao còn uống trà nóng? "Đinh thúc..."

"Đi đi, ta kêu em đi thì cứ đi, sau đó hấp cho ta mấy cái bánh, bỏ chút đường vào."

Liễu nhi tuy nghi hoặc, nhưng ngoan ngoãn vâng dạ, đi rót trà hấp bánh ngay.

Hạ Đinh nằm dài trên ghế, miệng mắng: "Mẹ nó, không ngờ bị con mẹ đó lừa, bị nó bỏ xuân dược vào trà của lão tử, suýt chút nữa hại chết ta rồi. Đúng là nữ nhân đáng sợ, lần sau không mắc mưu nữa, từng tuổi này sao có thể chịu đựng sự dày vò thế được, ai...!"

Liễu nhi cẩn thận để trà pha đường lên bàn, Hạ Đinh uống vào cảm thấy khoẻ một chút, liền bảo Liễu nhi tiếp tục vào bếp hấp
bánh.

Liễu nhi hỏi vọng từ nhà bếp ra: 'Đinh thúc, hôm nay thúc có đến trường không?"

"Ừ."

"Cháu thấy thúc không khoẻ, hay là nghỉ một ngày đi."

"Không cần đâu, bọn nhóc không thể bỏ được." Hạ Đinh miệng thì nói thế, nhưng lòng thì nghĩ: ta còn dám ở nhà sao, con bạch cốt tinh đó về bỏ gì đó vào trà nữa thì cái mạng của Hạ Đinh ta ô hô ai tai rồi.

Ăn bánh xong, Hạ Đinh không còn lòng nào vui vầy với Liễu nhi, loạng choạng rời nhà đi đến trường tư thục.