Hình Như Tôi Đã Uống Một Tách Trà Giả

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ nhỏ đến lớn câu mà tôi ghét nhất là “Con tự suy nghĩ kỹ đi.” Mỗi lần tôi làm gì trái ý bố mẹ, bố tôi lại nổi trận lôi đình rượt đánh tôi một trận tơi bời, rồi nhốt tôi vào phòng, bắt tôi “tự suy nghĩ kỹ.”

Suy nghĩ cái gì mà suy với nghĩ. Có trời mới biết tôi phải tự kiểm điểm cái gì, cứ nghĩ từ chuyện con kiến chuyển nhà, heo nái trèo cây cho đến triết học nhân sinh, rồi sinh vật ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất. Đến khi hết giờ cấm túc thì lại đúng giờ ăn cơm. Nhưng khi câu này được Diệp Thanh Hữu nói ra thì cảm giác hoàn toàn khác. Nghe xong lời anh ấy, tôi không chỉ bắt đầu suy nghĩ về triết học nhân sinh mà còn nghĩ đến triết  học cuộc đời.

Anh nói anh muốn góp ý cho tôi thì cứ nói thẳng ra đi, còn thêm mấy câu như “coi em là người bạn rất quan trọng,” rồi “hy vọng em sẽ tốt hơn,” nói những điều thật lòng đó làm gì. Nhỡ đâu tôi hiểu lầm thì không phải càng tệ sao.

Haizz. Yêu thầm một người là cảm giác như thế nào nhỉ? Là khi mỗi câu mình nói với người đó, mình đều cảm giác như đang tỏ tình. Và mỗi câu người đó nói với mình, dường như đều mang ý nghĩa “anh cũng thích em.”

Mặc dù Diệp Thanh Hữu đã dặn tôi thường xuyên đến trà thất để luyện biểu diễn nghệ thuật pha trà xanh, nhưng thực tế… tôi đã không đi. Khụ, không phải do tôi cố ý, chỉ là bên phía trường học có quá nhiều việc phải làm. Nào là chuẩn bị tổng kết giai đoạn, rồi còn bài tập, thực sự quá bận rộn. Thêm vào đó, mấy ngày nay tôi còn cùng Văn Bạch Hoa độ kiếp trong đấu trường, xếp hạng rớt thê thảm, điểm số tụt không phanh, rớt cả mấy trăm hạng; ngày nào tôi cũng nằm dài trên sàn đấu trường lạnh lẽo, thoi thóp chửi cậu một tiếng “f*ck,” rồi bắt đầu viết truyện con heo chế giễu Văn Bạch Hoa. Viết ngày nào cậu ta cũng phá hỏng trận đấu của đồng đội, rồi đi khoe khoang cái cây cậu ta trồng từ sau năm 1949 biết thành tinh. Ông đây sẽ mở xe hoa cho mày trải nghiệm sự sợ hãi khi bị cây thành tinh thống trị.

Cái đồ ngốc Văn Bạch Hoa chẳng hề nhận ra, vừa bị tôi đùa giỡn vừa hào hứng nói muốn cưa gái, kiếm cớ rủ rê các cô em đi chơi, còn kéo thêm hai người cùng phòng chúng tôi đi làm bình phong.

Cứ vậy tội lại ít có thời gian đến trà thất hơn.

Nhưng thực sự đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng và ít áp lực nhất kể từ khi tôi vào đại học. Mỗi ngày chỉ cần theo Văn Bạch Hoa đi chơi, rồi về nhà viết mấy bài chế giễu không cần suy nghĩ, những ngày tháng trôi qua càng thêm điên cuồng, nghĩ gì làm nấy, tự nhận là một kẻ thấp kém thì cũng chẳng cần phải giữ cái vẻ cao quý của một “người yêu văn chương” nữa. Điều khiến tôi bất ngờ nhất là mấy câu chuyện hài hước về chiếc xe hoa của Văn Bạch Hoa và hoa giả kia lại được cộng đồng mạng yêu thích. Trước đây, những bài viết nghiêm túc như tản văn, bình luận phim của tôi hầu như chẳng có ai đọc, hiếm lắm mới có vài bình luận thì toàn nói tôi giả vờ cao siêu, thật ra chỉ là làm màu. Ngược lại, mấy câu chuyện hài nhảm nhí lại được đón nhận nồng nhiệt. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, chỉ biết than thở: đúng là thời thế thật mẹ nó thay đổi rồi.

Sự buông thả gần như rơi vào sự sa đọa này cứ kéo dài cho đến khi tôi gọi điện cho Diệp Thanh Hữu.

Tối hôm đó, tôi, Vương Đại Chúc, Văn Bạch Hoa và hai chị gái cùng đi cắm trại ở công viên ngập nước, đánh bài suốt đêm. Đang đánh bài thì Văn Bạch Hoa với một chị gái kéo nhau ra ngoài tập thể dục, chỉ còn lại tôi, Vương Đại Chúc và một đàn chị nữa. Chúng tôi chơi được hai ván thì chị kia bảo đánh bài không vui, chi bằng chơi trò “Thật hay thách” đi. Chúng tôi đều đồng ý.

Ván đầu tiên, Vương Đại Chúc thua, phải giơ ngón tay hoa lan lên hát một đoạn Hoa Mẫu Đơn. Ván thứ hai, Vương Đại Chúc thua, lại phải giơ ngón tay hoa lan lên và hát Đôi chim trên cành. Ván thứ ba, Vương Đại Chúc thua, lại tiếp tục với bài “Cục cưng bé nhỏ đập chết cậu!”

Tôi không thể chịu nổi nữa, liền nói: “Đại Trụ, nếu mày thua thêm lần nữa, tao sẽ tự tay pha nước vỏ quýt cho mày uống, để mày được một Phật xuất hồn, hai Phật thăng thiên, ba Phật khó mà nuốt nổi, rồi chỉ cảm thấy hai bên nách mát lạnh.” Vương Đại Chúc lập tức sợ run.

*Trụ và Chúc đều là: zhù

Thế là đến ván thứ tư, tôi thua.

Tôi: “Vương Đại Chúc, nước vỏ quýt chắc chắn dành cho mày rồi.”

Vương Đại Chúc khóc la inh ỏi: “Gia Gia mày không thể như thế được, mày bảo tao đừng thua mà –“

Đàn chị: “Ha ha ha ha ha chơi mà thua thì đừng kêu ca, nào, nào, nào chơi thật hay thách đi, nhanh chọn một cái.”

Tôi đáp: “Thật đi.”

Vương Đại Chúc: “Hãy nói ra màu quần lót mà người mày thầm thích mặc hôm nay.”

Tôi: “Vương Đại Chúc, nước vỏ quýt phiên bản 2.0.”

Đàn chị: “Hỏi thế thì không được, Gia Gia cả ngày nay đi chơi với chúng ta, làm sao biết được người cậu ấy thích mặc quần lót màu gì chứ?”

Đàn chị nói quá đúng, quá thấu tình đạt lý. Tôi vừa định khen ngợi chị ấy vì sự thông hiểu, thì đã nghe chị nói thêm: “Thế thì gọi điện hỏi người đó luôn đi.”

Tôi: “…”

Hai người có đùa không đấy, có đùa không?!!!

Dĩ nhiên Vương Đại Chúc là vỗ tay tán thành nhiệt liệt, còn tôi thì phải đấm hắn để thể hiện sự phản đối mạnh mẽ. Sau khi tôi làm đủ trò, cãi lý đủ kiểu, cuối cùng đàn chị cũng tạm chịu nhượng bộ, giảm yêu cầu xuống: “Thôi được rồi, đổi sang một câu ít xấu hổ hơn. Đại Trụ, cậu ra đề đi.”

“Được thôi, tao sẽ giảm độ khó một chút,” Vương Đại Chúc nói, “Nhưng Gia Gia, mày không được ép tao uống nước vỏ quýt nữa đâu đấy.”

Tôi nói: “Không ép, tao hứa.”

Vương Đại Chúc nói: “Hãy gọi cho người đứng đầu danh sách liên lạc của mày trên QQ rồi nói với người đó rằng mày ghét người đó nhất.”

Tôi: “…”

Thằng cháu trai Vương Đại Chúc này, mày cố ý.

Hắn biết người đứng đầu danh sách liên lạc của tôi là ai mà, đây chẳng phải là một câu hỏi chết người à?

Vương Đại Chúc nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt chứa đầy chính nghĩa, còn đàn chị ở phía sau cũng hối thúc: “Đề bài đã đổi một lần rồi không thể thoái thác nữa đâu đấy.” Bị hai người họ nhìn chằm chằm, tôi chẳng còn cách nào, đành cắn răng bất chấp tất cả mà lấy điện thoại ra gọi.

Sau ba tiếng chuông, đầu bên kia bắt máy.

“Gia Gia?” Giọng nói quen thuộc của Diệp Thanh Hữu vang lên. “Gọi muộn thế này, có việc gì không?”

“Đàn anh Diệp,” Tôi vô cảm đọc lời thoại. “Em ghét anh nhất.”

Diệp Thanh Hữu: “…”

Vương Đại Chúc và đàn chị che miệng cười trộm trước mặt tôi.

“Em vừa nói gì…?” Diệp Thanh Hữu không chắc chắn hỏi lại. “Gia Gia, em uống rượu rồi à.”

Tôi nói: “Em không, em không có.”

Vương Đại Chúc và đàn chị ngồi đối diện, nhịn cười đến nghiêng ngả.

Diệp Thanh Hữu: “Vậy anh có thể hiểu là em đang… làm nũng với anh phải không?”

Tôi: “…”

Ôi vãi đàn anh Diệp, khả năng hiểu của anh thật thần kỳ! Anh nói thật đi, gần đây có phải anh lại nhận được lời giới thiệu lạ lùng nào của Vương Đại Chúc và đàn anh Trần Quân không, rồi đi xem mấy câu chuyện tình yêu trong sáng gì đó!

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại khỏi cú sốc, Vương Đại Chúc và đàn chị đối diện đã bật cười to, tiếng cười suýt thổi bay cả lều cắm trại của chúng tôi. Tôi trừng mắt lườm họ từng cái, lúc này Diệp Thanh Hữu dường như cũng nhận ra tôi bị chơi khăm, liền cười phá lên ở đầu dây bên kia. Tôi nhất thời bị địch tấn công từ cả trước lẫn sau, bốn bề là quân địch, trong lòng không chỉ đơn giản là một câu “Ôi vãi” nữa.

Diệp Thanh Hữu ở bên đầu dây cười đủ rồi, cuối cùng nói với tôi: “Gia Gia, đừng chơi muộn quá, đi ngủ sớm đi. Mai còn thi mà.”

Tôi: “Excuse me…? Thi???”

Diệp Thanh Hữu nói: “Ủa? Em không nhớ à, mai là kỳ thi cấp chứng chỉ nghệ nhân trà trung cấp đó.”

Mồ hôi lạnh tôi tuôn ra như suối. Mấy ngày nay chơi bời quá đà, tôi thật sự quên mất, đừng nói đến việc thường xuyên luyện động tác Phượng Hoàng Ba tam điểm đầu ở trà thất, ngay cả đề thi thử của Diệp Thanh Hữu đưa cho tôi tôi cũng quên béng. Nhưng tôi thông minh thế này sao có thể để Diệp Thanh Hữu phát hiện sơ hở được! Vội vàng cười ha hả lấp liếm: “Hahahaha sao mà quên được, em chỉ nhất thời không nhớ ra, cứ tưởng anh nói đến bài kiểm tra giữa kỳ ở trường… Thôi khuya lắm rồi không tiện làm phiền anh nữa, em đi ngủ ngay đây, anh cũng nghỉ sớm đi nhé!”

Nói rồi tôi cúp điện thoại nhanh như chớp, thở phào nhẹ nhõm. Vương Đại Chúc lắp bắp lại gần hỏi: “Gia Gia, còn nước vỏ quýt kia…”

Tôi vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối giơ ngón giữa với hắn: “Nước vỏ quýt Tân Hội, phiên bản 3.0.”

Trong công viên đất ngập nước, tiếng kêu than của Vương Đại Chúc vang vọng khắp màn đêm.