Văn Bạch Hoa trồng hoa mà trồng đến nỗi gặp vấn đề, cứ đòi dọn ra khỏi ký túc xá cho bằng được. Tôi nói dọn thì dọn đi, dọn càng sớm càng tốt, đỡ phải nuôi muỗi trong ký túc xá, cũng đỡ khiến cậu ta suốt ngày nghi ngờ tôi nấu canh sườn củ sen trong phòng sẽ làm sợ hãi mấy bông hoa giả bảo bối của cậu, ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng.
Ngày dọn phòng, cậu ta còn mời chúng tôi đến nhà mới ăn món Gà Cung Bảo kiểu Trùng Khánh, mẹ nó, nhìn cái là biết hai người họ thèm món đó, lôi tôi qua để giúp họ tiêu thụ cơm trắng đi kèm với món Gà Cung Bảo thôi. Tôi thực sự rất thèm ăn thịt, nhưng khi nhìn thấy cái nồi đỏ rực như đang bốc cháy đó, tôi lập tức rút lui, im lặng như thóc, ngồi đếm hạt cơm và chỉ ăn cơm trắng.
Tức chết đi được, đúng là bạn cùng phòng thân thiết.
Đang ăn dở thì Văn Bạch Hoa bảo phải đi tưới nước bón phân cho hoa, cho nó ăn bánh dầu cải, tôi thật sự không hiểu cậu ta bị làm sao nữa, hoa mà cũng có thể ăn cơm đúng giờ như người à? Điều kỳ diệu nhất là mẹ nó cậu ta trồng sen cơ mà, tưới nước cho hoa sen, đúng là chuyện xưa nay chưa từng nghe thấy.
Nhân lúc Văn Bạch Hoa ra ban công, Vương Đại Chúc xúi tôi ăn Gà Cung Bảo, nói “Gia Gia, mày ăn gà đi.” Tôi nói “Cảm ơn, tao không ăn gà, cũng không ăn gà cay.” Hắn lập tức thở dài khoa trương nói đồ cay mà không ăn thì cuộc đời mày còn gì ý nghĩa nữa chứ rồi ăn một miếng gà to thật to, bắt đầu nhai nhóp nhép đầy phô trương. Tôi thật sự nghiến răng tức tối, cơm trắng nấu mềm đến mấy cũng gần như nhai kêu răng rắc.
Vương Đại Chúc, đừng để tao thấy mày lén ăn xúp của tao. Nếu tao không đầu độc mày chết thì tao không mang họ Tạ.
Đột nhiên Vương Đại Chúc lại nói: “Gia Gia, gần đây tao thấy mày ngày nào cũng chạy qua trà thất. Có phải mày đang định theo đuổi đàn anh Diệp không?”
Một miếng cơm trắng trong miệng tôi bắn ra theo hình tia.
Mẹ nó, chẳng lẽ tôi thể hiện rõ ràng vậy sao? Đến mức Vương Đại Chúc có EQ thấp thế mà cũng nhìn ra à?! Tôi vội vàng rút khăn giấy ra lau sạch bàn rồi nói tao không phải, tao không có, đàn anh Diệp rõ ràng là một trai thẳng cứng nhắc, không dây dưa với trai thẳng là nguyên tắc sống của tao.
Vương Đại Chúc nói ồ, vậy thì tốt. Bình thường mày thích xem Hoàng thượng với triều thần, chủ tịch với nam trợ lý, hay phim HD với Billy tao đều không quan tâm, nhưng đàn anh Diệp người ta vô tội mà, mày đừng có mà chà đạp anh ấy. Nói xong hắn còn đâm thêm một nhát: “Tao nói vậy cũng chỉ phòng ngừa kép thôi, dù sao mày có muốn theo đuổi người ta cũng chưa chắc đuổi kịp.”
Tôi lại muốn phun cơm ra, phun thẳng vào mặt hắn.
Tôi cố nén lại cơn bốc đồng muốn phun cả đống cơm trắng vào mặt hắn rồi hỏi: “Không phải mày tự xưng là ngực rộng đến mức bất kể bạn cùng phòng yêu nam yêu nữ, yêu người yêu ma đều có thể mặt không biến sắc à, sao bây giờ lại lôi chuyện này ra với tao vậy?”
Vương Đại Chúc nói ban đầu tao cũng chẳng nghĩ gì, nhưng hôm đi làm tình nguyện ở chùa Linh Tuyền, lúc mày và đàn anh Diệp nghỉ trưa trong phòng, đàn anh Trần Quân ngoài sân lén nói với tao hình như mày đang rục rịch muốn một chân với đàn anh Diệp. Anh ấy là bạn thân lâu năm của đàn anh, không nỡ nhìn anh ấy bị mày chiếm mất nên nhờ tao đánh tiếng cảnh cáo mày.
Nói xong hắn thật sự dùng đũa gõ nhẹ hai cái lên đầu tôi coi như đánh tiếng.
Tôi rất muốn đánh người. Rất muốn lao về ký túc xá nắm lấy cổ áo Trần Quân mà lắc mạnh rồi hỏi anh ta: “Anh có ăn gà que chiên xù không? Có ăn không?!”
Tôi kiềm chế cơn xung động tìm người trả thù, đập bát cơm trắng xuống bàn: “Đại Chúc, mang rượu Nhị Oa Đầu ra đây.”
Vương Đại Chúc: “Không có rượu Nhị Oa Đầu.”
Tôi: “Vậy mang rượu Giang Tiểu Bạch!”
Vương Đại Chúc: “Không có Giang Tiểu Bạch.”
Tôi: “Vậy mang bia Thanh Đảo ra!”
Vương Đại Chúc: “Không có bia Thanh Đảo.”
Tôi: “Cái này phải có chứ!”
Vương Đại Chúc: “Gia Gia, thật sự không có đâu.”
Tôi như quả bóng xì hơi nằm bẹp xuống bàn.
“Được thôi,” tôi nói, “Bia dứa, bia dứa chắc phải có chứ?!”
Bia dứa cũng không có.
Vương Đại Chúc bị tôi đánh một trận, đành phải đội gió lạnh giữa đêm khuya đi mua rượu Giang Tiểu Bạch. Uống xong hai ly rượu trắng tôi bắt đầu phát điên, ban đầu chỉ là cười hềnh hệch ha hả với mọi người, chẳng mấy chốc đã ôm gối của Văn Bạch Hoa lăn lộn khắp sàn nhà. Khi Văn Bạch Hoa quay lại sau khi vừa trò chuyện tình cảm với bông hoa giả của cậu ta, thấy tôi nằm bẹp trên đất không ra hình dạng người nữa, cả người cậu ta đơ ra như kẻ ngốc.
Văn Bạch Hoa: “Nó bị sao thế?”
“Uống say rồi,” Vương Đại Chúc nói. “Vui lắm, không tin mày thử đi?”
Nói rồi tên khốn đó gắp một miếng Gà Cung Bảo, đưa đến trước mặt tôi: “Gia Gia, a– mau ăn gà cay đi!”
Vương Đại Chúc: “Hahaha, tao đã bảo vui mà. Đúng không.”
Văn Bạch Hoa: “…”
Tôi chạy khắp phòng tìm nước, suýt nữa thì lao ra ban công bê chậu hoa sen của Văn Bạch Hoa lên mà uống ừng ực. Văn Bạch Hoa đen mặt đuổi tôi và Vương Đại Chúc ra ngoài. Vương Đại Chúc kéo tôi trở về ký túc xá nhưng tôi không chịu, đứng giữa con phố vắng hét lên: “Tao muốn ăn thịt –“
Vương Đại Chúc: “Ăn ăn ăn, cho mày ăn. “
Tôi: “Muốn ăn cay — “
Vương Đại Chúc: “Ăn ăn ăn, cho mày ăn.”
Tôi: “Muốn ăn gà cay– “
Vương Đại Chúc: “… Ăn ăn ăn, cho mày ăn luôn.”
Tôi gào lên điên cuồng: “Không muốn ăn gà cay, muốn ăn… người Phúc Kiến –!”
Vương Đại Chúc: “… Cái đó tao lấy đâu ra cho mày chứ?!”
Hắn gọi điện cho Văn Bạch Hoa: “Bạch Hoa, Gia Gia điên rồi, đòi ăn người Phúc Kiến, giờ phải làm sao?”
Giọng Văn Bạch Hoa ở đầu dây bên kia nghe rõ ràng và cay nghiệt vô cùng: “Mày tìm một người Hồ Nam hoặc Tứ Xuyên đến cho nó cắn một miếng, đảm bảo cả đêm nó chỉ lo uống nước và đi vệ sinh, tuyệt đối không làm phiền nữa.”
Tôi: “…”
Đậu, Văn Bạch Hoa, đồ độc ác! Ông đây nguyền rủa mày không bao giờ có bạn gái, nguyền rủa mày bị gay đjt đến trĩ!
Rõ ràng bây giờ Vương Đại Chúc đã đứng về phe tôi, giơ ngón giữa lên trời rồi cúp máy. Hắn lôi tôi từ dưới đất lên, nửa khiêng nửa kéo về phía trà thất.
“Đi nào, Gia Gia,” Vương Đại Chúc dụ dỗ. “Tao dẫn mày đi ăn người Phúc Kiến.”
Nửa đêm mười hai giờ, cửa trà thất bị gõ vang.
Người mở cửa đón chúng tôi là Diệp Thanh Hữu, anh ấy trông rất ngạc nhiên, vẻ mặt đó giống y như lần tôi giới thiệu ứng dụng ghi chú đám mây cho anh ấy. Vương Đại Chúc vừa kéo tôi vào quán trà, vừa giải thích với Diệp Thanh Hữu: “Đàn anh Diệp, Gia Gia uống say rồi, đòi ăn người Phúc Kiến… Em đành khiêng cậu ấy đến đây, anh xem phải làm sao bây giờ?”
Đàn anh Diệp Thanh Hữu – Người Phúc Kiến hàng real: “…”
“Dẫn em ấy vào trước đã.” Diệp Thanh Hữu nói, tiến lại giúp Vương Đại Chúc dìu tôi vào nhà. “Uống bao nhiêu mà say đến mức này? Để lát nữa anh đi pha trà giải rượu cho em ấy.”
Vương Đại Chúc đáp một tiếng rồi cùng Diệp Thanh Hữu dìu tôi vào quán trà, đặt tôi lên tấm đệm mềm trước bàn. Vương Đại Chúc thở hổn hển nói mệt chết đi được, Diệp Thanh Hữu nhìn đồng hồ rồi nói: “Ký túc xá của tụi em có giờ giới nghiêm đúng không? Giờ cũng sắp tới rồi, nếu em vội thì cứ về trước.”
Vương Đại Chúc ngập ngừng nhìn tôi một cái: “Nhưng mà Gia Gia…”
“Anh sẽ chăm sóc em ấy,” Diệp Thanh Hữu nói. “Tối nay cứ để em ấy ở chỗ anh.”
Vương Đại Chúc còn hơi do dự, nhưng sau khi lấy điện thoại ra xem giờ, hắn đành cắn răng nói Vâng, phiền đàn anh nhé, nói xong, hắn thật sự bỏ đi mà không hề luyến tiếc.
Diệp Thanh Hữu tiễn hắn ra cửa trà thất, tôi liền nhân cơ hội bò dậy, thấy trên bàn có một chén nước màu xanh nhạt trong chiếc chén công đạo, phía trước còn có một cái chén trà hình con cá.
Hì hì ha ha, chắc chắn là Diệp Thanh Hữu biết tôi sẽ đến nên đã chuẩn bị trà sẵn cho tôi rồi. Tôi nghĩ thầm đầy hạnh phúc, bưng cái chén cá bơi lên uống một hơi cạn sạch. Ngọt lịm, ngon quá, uống thêm một chén nữa.
Khi Diệp Thanh Hữu quay lại, đúng lúc thấy tôi đang rót thêm một chén nước từ cái chén riêng của anh ấy rồi uống hết. Anh ngồi xuống bên cạnh hỏi tôi: “Gia Gia, cảm giác thế nào?”
“Đánh giá trà từ ba tiêu chí: màu sắc, hương vị và mùi thơm,” tôi nghiêm túc nói. “Nước trà này màu trong suốt tinh khiết, vị ngọt như mật, hương thơm nồng nàn, mang mùi hoa quả, quả là trà ngon tuyệt đỉnh!”
Diệp Thanh Hữu vỗ tay: “Đánh giá rất hay.” Khen xong, anh ấy bổ sung: “Nhưng đây là nước mía tươi mà sư thúc Trần Quân mang tới chiều nay.”
Tôi đơ mặt ra.
Đậu, Trần Quân, lại là mẹ nó Trần Quân nữa sao?!
Diệp Thanh Hữu cười khúc khích bên cạnh rồi hỏi tôi có muốn uống trà giải rượu nữa không, tôi bỗng khóc òa lên, lao vào ôm chặt lấy eo anh ấy: “Anh cũng bắt nạt em, ngay cả anh cũng bắt nạt em!!!”
“Anh bắt nạt em chỗ nào?” Diệp Thanh Hữu buồn cười xoa đầu tôi. “Gia Gia, em không thể vô lý như thế được. Rõ ràng là em tự cầm chén của anh uống nước mía, sao lại quay ra trách anh bắt nạt em chứ?”
Tôi ngẩng đầu nước mắt rưng rưng tố cáo: “Anh không biết là em thích anh nhiều như thế nào đâu! Em thích anh đến thế, vậy mà anh lại cho em uống trà giả!!!”
Biểu cảm của Diệp Thanh Hữu thay đổi ngay lập tức.
Anh ấy lập tức đẩy tôi dậy, nắm chặt cánh tay tôi gấp gáp hỏi: “Tạ Gia, vừa nãy em nói gì, nói lại lần nữa?”
Khoảnh khắc đó tôi ngỡ như trong mắt anh ấy có những tia sáng lấp lánh. Đôi mắt trong trẻo, thuần khiết, luôn mang nét cười ấy dường như bất chợt chứa đựng cả dải ngân hà, bừng sáng bởi niềm vui sướng.
Tôi nói: “Anh cho em uống trà giả!”
Diệp Thanh Hữu: “Không phải câu đó, câu trước đó nữa.”
“Em thích anh đến thế!” Tôi thẳng thắn nói. “Đàn anh Diệp, anh không biết đâu, em thích những người như anh biết bao! Từ nhỏ em đã muốn trở thành một người giống như anh!”