Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 4: 4




Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Mộng Na nói rằng chỗ ngồi sẽ cố định thì vô cùng bất mãn nhưng lại không làm gì được.
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh lại vô cùng vui vẻ vì từ nay trở đi, cô không phải lo lắng về chuyện ngồi cạnh nam chính Lâm Thế Lăng nữa.
Sau khi ăn tối xong.
Lâm Mộng Na liền gọi riêng Lâm Hiểu Ninh vào phòng của bà.

Lâm Hiểu Ninh cũng muốn nói chuyện riêng với mẹ nuôi, tiện thể xin mẹ cho mình mua một chiếc điện thoại di động.
Tuy nhiên, chưa kịp mở lời xin thì Lâm Mộng Na đã chủ động đưa cho Lâm Hiểu Ninh một chiếc điện thoại và một tấm thẻ ngân hàng rồi bảo: “Hôm trước con nói điện thoại bị mất nên mẹ đã chọn cho con chiếc mới, số điện thoại của các thành viên trong gia đình mẹ cũng đã lưu vào danh bạ cho con rồi.

Còn chiếc thẻ ngân hàng này con giữ lấy, hàng tháng mẹ sẽ chuyển tiền vào cho con.”
Lâm Hiểu Ninh nhìn chiếc điện thoại và tấm thẻ ngân hàng rồi nhận lấy.

Sau đó, cô lễ phép cảm ơn Lâm Mộng Na, trong lòng thầm cảm thán mẹ nuôi của mình thật là hào phóng.
Nhưng mà cũng đúng thôi.

Trong tiểu thuyết viết rằng rằng Lâm Mộng Na khi còn nhỏ là tiểu thư của gia đình nhà họ Lâm - một gia đình nổi tiếng và có thế lực trong giới thượng lưu.
Sau khi trưởng thành, Lâm Mộng Na lại thông minh, tài giỏi.

Vì vậy, sau khi tiếp quản công ty của nhà họ Lâm, bà đã đưa công ty trở thành công ty đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh, bỏ xa các công ty lớn khác.

Cũng nhờ vậy, Lâm Mộng Na đã trở thành một người phụ nữ nổi tiếng, có quyền lực nhất nhì trong giới thượng lưu vào thời điểm hiện tại.
Và đương nhiên, bà cũng cực kỳ giàu có.
Vì vậy có thể nói, tiền là thứ mà Lâm Mộng Na không bao giờ thiếu trong cuộc đời này.

Lâm Hiểu Ninh trước kia đọc tiểu thuyết đã cảm thấy rất ngưỡng mộ Lâm Mộng Na.

Bây giờ, trở thành con gái nuôi của Lâm Mộng Na, cô lại càng cảm thấy hâm mộ và sùng bái Lâm Mộng Na hơn nữa.
Vì thế, hai mắt cô nhìn mẹ nuôi mình lúc này cứ sáng rực, tràn đầy vẻ tôn sùng.
Lâm Mộng Na đương nhiên nhận ra ánh mắt của con gái nuôi nên rất vui vẻ, liền cùng con gái nói chuyện rất lâu.

Tới tận chín giờ tối, bà mới bảo con gái nuôi về phòng sớm để chuẩn bị ngày mai đi học.
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì nhanh chóng về phòng, sau đó ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau.
Lâm Hiểu Ninh thức dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mặc đồng phục.
Đồng phục dành cho nữ sinh của trường là áo sơ mi trắng và váy đen dài qua đầu gối, trông đẹp mà lại đơn giản, rất hợp với gu thẩm mỹ của Lâm Hiểu Ninh.
Mặc đồng phục xong, Lâm Hiểu Ninh liền đi xuống tầng.

Nhưng mới xuống tới tầng hai, cô lại đụng mặt Lâm Tuấn Trì - nam phụ bad boy của cuốn tiểu thuyết này.
Mà Lâm Tuấn Trì vừa thấy cô đã mỉm cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng nhé em gái!”
“Chào buổi sáng nhé, anh trai.” Lâm Hiểu Ninh miễn cưỡng nở một nụ cười rồi đáp.

Sau đó, cô định đi xuống tầng thì Lâm Tuấn Trì lại bắt chuyện:
“Hôm qua em ngủ có ngon không?”
Lâm Hiểu Ninh đáp: “Ngủ ngon ạ” rồi định bỏ đi, nhưng Lâm Tuấn Trì lại giữ tay cô lại, sau đó tiếp tục nói:
“Em vừa mới tới đây, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ tìm anh nhé.

Mẹ nuôi và anh Thế Lăng phải đi làm nên rất bận, còn Hữu Kỳ lại khó tính, không thích tiếp xúc với người khác.


Chỉ có anh anh là rất rảnh, khi nào cũng có thể giúp đỡ em, còn có thể đưa em đi chơi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cười cười rồi gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Lâm Tuấn Trì lại nói: “Không phiền đâu, anh là người có nhiều thời gian mà.

Hay là chủ nhật tuần này anh với em đi chơi nhé! Anh biết có nhiều chỗ hay lắm.”
Lâm Hiểu Ninh định lịch sự từ chối, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì từ trên tầng, Lâm Hữu Kỳ đã bước xuống.
Anh mặc đồng phục, tay xách balo, khuôn mặt khó ở, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh mặc dù cảm thấy khó chịu với sắc mặt của Lâm Hữu Kỳ.

Nhưng vì muốn né Lâm Tuấn Trì, cô liền làm bộ thân thiết mà nói: “Hữu Kỳ, chúng ta cùng xuống dưới nhà ăn sáng đi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì lườm Lâm Hiểu Ninh một cái, sau đó bước nhanh xuống dưới tầng.

Lâm Hiểu Ninh không quan tâm đến thái độ của Lâm Hữu Kỳ, chỉ nhanh chân bước theo sau anh.
Lâm Tuấn Trì thấy vậy thì lắc đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên cô bé Lâm Hiểu Ninh này nhìn trúng nhan sắc của Hữu Kỳ rồi.

Đến phòng ăn.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ lại ngồi cạnh nhau.

Vì vậy, tâm trạng của Lâm Hữu Kỳ lại càng khó chịu.
Đã vậy, sau khi ăn xong, Lâm Mộng Na lại bảo: “Hôm qua mẹ đã làm xong thủ tục nhập học và gặp chủ nhiệm lớp của Hiểu Ninh rồi.


Thầy ấy nói hôm nay sẽ chờ Hiểu Ninh ở phòng giáo viên.

Cho nên chốc nữa Hiểu Ninh cùng Hữu Kỳ đến trường, sau đó Hữu Kỳ nhớ dẫn Hiểu Ninh xuống phòng giáo viên tìm thầy chủ nhiệm nhé!”
Nói xong, Lâm Mộng Na liền đi đến công ty.
Lâm Hiểu Ninh nhớ đến trong nguyên tác, Lâm Hữu Kỳ ngày nào đi học cũng có tài xế riêng đưa đi đón về.

Còn lúc nữ chính định cùng Lâm Hữu Kỳ đi học, anh đã đuổi cô đi, không cho cô lên xe để đến trường chung với mình.
Kết quả, Lâm Thế Lăng phải đưa nữ chính đi học rồi dẫn cô đến phòng giáo viên để tìm thầy chủ nhiệm.
Mà Lâm Thế Lăng là con nuôi của Lâm Mộng Na.

Hiện tại, anh ta còn là giám đốc của công ty nhà họ Lâm, lại thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh nên cực kỳ nổi tiếng.
Vì vậy, khi thấy Lâm Thế Lăng đưa nữ chính đến trường, lại dẫn cô đến tận phòng giáo viên thì các học sinh trong trường đã chú ý và bàn tán rất nhiều về cô.
Mà vì hiện tại, chuyện nữ chính được nhận nuôi vẫn chưa được công bố, cho nên các học sinh trong trường không biết mối quan hệ giữa cô và Lâm Thế Lăng là anh em.

Thay vào đó, họ lại nghi ngờ hai người là người yêu.
Lâm Hiểu Ninh nhớ ra chuyện này thì quyết định tuyệt đối không để Lâm Thế Lăng đưa mình đến trường, cũng có nghĩa là cô phải đến trường cùng Lâm Hữu Kỳ.
Vì vậy, sau khi Lâm Hữu Kỳ ăn sáng xong, Lâm Hiểu Ninh cứ lẽo đẽo theo sau anh để đề phòng anh bỏ cô lại rồi chuồn đi trước.
Lâm Hữu Kỳ bị bám theo thì vô cùng bực bội.

Đến lúc đi tới nơi đỗ xe, anh liền bảo Lâm Hiểu Ninh: “Đi chung với người khác đi.

Tôi không muốn đến trường cùng cậu.”
Lâm Hiểu Ninh bĩu môi, nhanh chóng phản bác: “Nhưng mẹ nuôi bảo tôi đi cùng cậu.”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, hai mắt nhìn Lâm Hiểu Ninh giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh chẳng tỏ vẻ sợ hãi nên anh cực kỳ tức giận, liền lớn tiếng: “Đây là xe của tôi.

Tôi không cho cậu đi cùng thì cậu không được đi cùng.”
Nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ liền đi đến, mở cửa sau của xe.

Nhưng còn chưa kịp lên xe, Lâm Hiểu Ninh đã chạy tới, thô bạo kéo Lâm Hữu Kỳ sang một bên rồi nhân cơ hội leo tót vào trong xe.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì tức xanh mặt, lớn tiếng quát: “Xuống xe!”
Bác tài xế ngồi ở ghế lái giật mình, khuôn mặt lo lắng nhìn về phía Lâm Hữu Kỳ.

Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh vẫn thản nhiên như không, sau đó nở một nụ cười rồi nói: “Hữu Kỳ ơi! Cậu mau lên xe đi, kẻo muộn học đấy.”
Lâm Hữu Kỳ nghiến răng, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận rồi nói: “Xuống xe.

Nhanh!”
Lâm Hiểu Ninh nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi bắt chước cách nói chuyện của anh: “Lên xe.

Nhanh!”
Lâm Hữu Kỳ nghe tới đây thì không nhịn nổi nữa, liền đưa tay vào trong xe, định kéo Lâm Hiểu Ninh ra ngoài.

Không ngờ, Lâm Hiểu Ninh lại bắt lấy tay anh, sau đó há miệng ra.
Lâm Hữu Kỳ sợ bị cắn nên vội rụt tay lại.

Lâm Hiểu Ninh nhìn anh như vậy thì cố gắng lắm mới nhịn cười được.
Nhớ đến trong nguyên tác, Lâm Hữu Kỳ chèn ép nữ chính đủ đường.

Bây giờ anh lại bị Lâm Hiểu Ninh chọc tức, xem ra là báo ứng của anh đã tới rồi..