Sau khi xử lý xong vết thương trên mặt cho Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh liền xử lý những vết thương ở trên tay cho anh. Còn những vết thương khác ở dưới lớp quần áo, Lâm Hiểu Ninh không tiện động vào. Hơn nữa, cũng sắp đến giờ vào lớp nên Lâm Hiểu Ninh chỉ đành dặn Lâm Hữu Kỳ: “Khi về nhà cậu nhớ phải tự xử lý mấy vết thương còn lại trên người đấy nhé!”
Đối với lời dặn dò của Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ chỉ qua loa đáp “Ờ” một tiếng. Sau đó, anh liền trở về lớp học.
Đến giờ vào lớp, thầy chủ nhiệm thấy khuôn mặt của Lâm Hữu Kỳ bị thương nên liền hỏi: “Mặt em sao vậy?”
Lâm Hữu Kỳ trả lời: “Em không cẩn thận nên bị ngã.”
Nghe Lâm Hữu Kỳ nói vậy, thầy chủ nhiệm có hơi nghi ngờ nhưng cũng không cố gắng gặng hỏi thêm.
Đến giờ tan học.
Lâm Hữu Kỳ vừa ra đến sân trường đã nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh cũng nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ nên liền chạy tới bên cạnh anh rồi hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
“Chẳng thế nào cả.” Lâm Hữu Kỳ đáp rồi bước thật nhanh ra khỏi cổng trường.
Lâm Hiểu Ninh cũng bước nhanh theo anh rồi cùng anh lên xe, đi về biệt thự.
Về đến biệt thự.
Lâm Hiểu Ninh xuống xe trước rồi nhanh chân chạy vào trong nhà. Không ngờ rằng, vừa mới vào đến cửa, Lâm Hiểu Ninh đã thấy Lâm Thế Lăng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Lâm Hiểu Ninh vốn đã không thích tiếp xúc với Lâm Thế Lăng nên bây giờ nhìn thấy anh, cô chỉ chào anh một câu rồi định chuồn lên tầng. Không ngờ, Lâm Thế Lăng lại bảo: “Em ra đây nói chuyện với anh.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì bắt đầu cảm thấy điều gì đó không ổn.
Đúng lúc này, Lâm Hữu Kỳ cũng đã đi vào đến cửa.
Lâm Thế Lăng thấy vậy thì liền nói: “Hữu Kỳ cũng qua đây. Anh muốn nói chuyện với cả em.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền đi đến chỗ Lâm Thế Lăng, còn Lâm Hiểu Ninh thì đi ngay phía sau Lâm Hữu Kỳ.
Mà trưa nay, Lâm Thế Lăng đã nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh ở ngoài đường. Tuy nhiên, vì lúc đó đang ngồi trong xe ô tô và ở khoảng cách khá xa nên Lâm Thế Lăng không thể thấy rõ mặt Lâm Hữu Kỳ.
Còn bây giờ, Lâm Hữu Kỳ đã đi đến gần nên Lâm Thế Lăng liền nhìn thấy rõ mấy vết thương trên của anh.
Vì thế, Lâm Thế Lăng liền hỏi: “Mặt em bị làm sao vậy?”
Lâm Hữu Kỳ lại nói dối: “Em không cẩn thận bị ngã.”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh đứng phía sau Lâm Hữu Kỳ suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô thầm nghĩ: Lâm Hữu Kỳ không thể bịa ra được lý do nào đáng tin hơn sao? Nói dối như vậy thì làm sao Lâm Thế Lăng có thể tin được chứ?
Mà quả thật là Lâm Thế Lăng không hề tin. Tuy nhiên, anh biết dù có gặng hỏi thêm thì Lâm Hữu Kỳ cũng sẽ không nói thật. Vì vậy, anh liền tạm gác chuyện này sang một bên rồi hỏi: “Trưa nay tại sao em lại không ở trong trường?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, cả Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh đều giật mình.
Lâm Hữu Kỳ thầm hỏi: Tại sao anh ấy lại biết? Chẳng lẽ là anh ấy trông thấy mình ngoài đường sao?
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ: Liệu có phải lúc Lâm Hữu Kỳ đi trên đường thì vô tình bị Lâm Thế Lăng nhìn thấy không? Mà liệu Lâm Thế Lăng có nhìn thấy cả mình không? Đúng rồi! Nhất định anh ta đã thấy cả mình nên bây giờ mới gọi mình ra nói chuyện.
Lúc này, Lâm Thế Lăng không thấy Lâm Hữu Kỳ trả lời nên liền nói: “Anh đang hỏi em đấy, Hữu Kỳ. Trả lời anh đi chứ.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi quyết định nói thật: “Em ra ngoài ăn trưa.”
“Ăn trưa?” Lâm Thế Lăng hỏi, “Tại sao em không ăn trong trường?”
“Đồ ăn trong trường không hợp khẩu vị.”
Nghe đến đây, Lâm Thế Lăng bắt đầu tức giận: “Đồ ăn không hợp khẩu vị thì em có thể trốn ra ngoài trường để ăn sao? Trường của em đâu cho phép học sinh ra ngoài khi chưa tan chứ? Hơn nữa em không những ra ngoài, mà còn dẫn cả Hiểu Ninh đi theo. Em làm anh mà lại dạy hư em gái mình như thế sao?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì im lặng. Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh nghe xong thì ngay lập tức lên tiếng: “Em tự ra ngoài, không phải là Hữu Kỳ dẫn em ra.”
Lâm Thế Lăng nghe thấy thế thì liền nhíu mày, sau đó nói: “Em không cần phải bao che cho Hữu Kỳ.”
“Em bao che cho Lâm Hữu Kỳ làm gì?” Lâm Hiểu Ninh liền nói, “Em ghét cậu ta còn không hết chứ làm gì có chuyện bao che cho cậu ta.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ ngay lpậ tức quay lại nhìn Lâm Hiểu Ninh chòng chọc. Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì liền hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lâm Hữu Kỳ cau mày: “Cậu vừa bảo là cậu ghét tôi?”
“Ừ.” Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức đáp, “Cậu cũng ghét tôi còn gì nữa. Chẳng lẽ chỉ có cậu được ghét tôi còn tôi thì không được phép ghét cậu à?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy những lời này thì không biết tại sao lại cảm thấy cực kỳ bực tức, khó chịu. Ánh mắt anh nhìn Lâm Hiểu Ninh lúc này giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh lại không thấy sợ, còn dám hỏi: “Sao cậu cứ nhìn tôi thế?”
“Tôi cứ nhìn cậu đấy! Thì làm sao?” Lâm Hữu Kỳ trừng mắt, lớn tiếng với Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Thế Lăng thấy vậy thì lo Lâm Hiểu Ninh sẽ bị dọa sợ nên liền quát: “Hữu Kỳ!”
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại quát lại: “Anh im đi!”
Lâm Thế Lăng bị đứa em của mình quát thì đơ cả người. Lâm Hiểu Ninh thấy thế cũng bất ngờ, liền nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Kỳ thì nhận ra quả thật Lâm Hữu Kỳ đang rất tức giận.
Bình thường, Lâm Hiểu Ninh hay cãi nhau rồi lại trêu chọc Lâm Hữu Kỳ nên dần dần đã chẳng biết sợ anh là gì. Tuy nhiên, bây giờ thấy Lâm Hữu Kỳ nổi giận thì Lâm Hiểu Ninh lại nhớ đến trong nguyên tác, Lâm Hữu Kỳ vốn dĩ là một người rất nóng tính.
Trong tiểu thuyết, có một lần một bạn nam đang cầm cốc nước thì không cẩn thận làm đổ một ít nước lên người Lâm Hữu Kỳ. Kết quả, Lâm Hữu Kỳ liền lấy một cốc nước đầy, sau đó đổ lên đầu bạn nam đó.
Một lần khác, trong giờ thể dục, một bạn nam không cẩn thận tung bóng rổ vào đúng người Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ liền tức giận, cầm lấy quả bóng rổ rồi ném thẳng vào đầu bạn nam đó. Bạn nam đó bị bóng đụng trúng đầu nên vừa đau vừa tức, liền lỡ miệng chửi rủa Lâm Hữu Kỳ bằng mấy câu tục tĩu.
Kết quả, Lâm Hữu Kỳ nghe thấy thì liền lao đến, đấm bạn nam đó đến chảy máu miệng, gãy mất một chiếc răng.
Lâm Hiểu Ninh nhớ ra những chuyện này thì cảm thấy hơi lo lắng. Cô nghĩ bụng lỡ như mình chọc giận Lâm Hữu Kỳ, khiến cho anh nổi nóng đến mất kiểm soát thì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Mà bây giờ, Lâm Hữu Kỳ lại đang nổi giận rồi. Lâm Hiểu Ninh nghĩ nếu không khiến cho anh bớt giận, lỡ chốc nữa anh lại nổi điên lên thì sẽ rất nguy hiểm.
Vì vậy, mặc dù không biết lý do anh giận là vì sao, nhưng để bảo vệ sự an toàn của bản thân nên Lâm Hiểu Ninh liền nhỏ giọng dỗ dành: “Lâm Hữu Kỳ à, cậu bình tĩnh một chút, đừng có nóng giận. Nóng giận ảnh hưởng đến sức khỏe lắm đấy!”
Nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy, Lâm Hữu Kỳ liền lớn tiếng: “Không phải cậu ghét tôi à? Bây giờ tôi nóng giận, tôi làm ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi thì đáng lẽ ra cậu nên vui mới phải chứ?”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh nở một nụ cười gượng rồi miễn cưỡng nói: “Thật ra tôi cũng không ghét cậu lắm đâu.” “Không ghét tôi lắm…” Lâm Hữu Kỳ hỏi: “Nghĩa chưa ghét nhiều lắm nhưng cũng có ghét đúng không?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì thầm nghĩ: Thật ra là tôi cũng ghét cậu nhiều lắm rồi đó.
Tuy nhiên, cô lại trả lời Lâm Hữu Kỳ rằng: “Bây giờ tôi hết ghét cậu rồi.”