Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì liền biết Lâm Hữu Kỳ đang hiểu lầm nên ngay lập tức giải thích: “Không phải! Em thích anh nên đương nhiên là cũng… thích… làm chuyện đó… với anh. Nhưng mà em không có kinh nghiệm nên em sợ!”
Lâm Hữu Kỳ nhận được câu trả lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Không phải Lâm Hiểu Ninh không thích làm chuyện đó với anh là được rồi.
Lâm Hữu Kỳ cũng biết lần đầu sẽ đau. Vì vậy, anh đã đọc rất nhiều thông tin trên mạng, còn mua sách về đọc, sau đó nhờ Lâm Tuấn Trì chỉ bảo rất nhiều chỗ.
Nhưng dù sao lý thuyết thì cũng không bằng thực hành nên Lâm Hữu Kỳ vẫn còn lo lắng.
Bây giờ lại thấy Lâm Hiểu Ninh sợ, anh nghĩ chuyện này để sau rồi làm cũng được.
Thế là Lâm Hữu Kỳ bèn nói với Lâm Hiểu Ninh: “Vậy khi nào em sẵn sàng rồi, chúng ta sẽ làm nhé!”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì có hơi bất ngờ. Cô còn nghĩ Lâm Hữu Kỳ sẽ dỗ dành cô, an ủi cô là sẽ không đau để cô cùng anh làm chuyện đó. Vậy mà Lâm Hữu Kỳ lại nói đợi cô ư?
Trong lời nói không hề có chút khó chịu hay mất kiên nhẫn. Lâm Hữu Kỳ còn ôm lấy Lâm Hiểu Ninh, vui vẻ hôn lên môi cô rồi nói: “Nhưng mà em nhanh lên một chút nhé! Anh nghĩ mình sẽ không nhịn được lâu đâu.”
Lâm Hiểu Ninh nhìn Lâm Hữu Kỳ, thầm cảm thấy Lâm Hữu Kỳ đúng là trưởng thành và dịu dàng hơn rất nhiều rồi.
Nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, Lâm Hữu Kỳ vừa hung dữ vừa trẻ trâu, khiến cho Lâm Hiểu Ninh thấy mà ghét. Vậy mà bây giờ ở bên cạnh anh, không một giây phút nào là Lâm Hiểu Ninh ngừng thích anh cả.
Mặc dù thỉnh thoảng Lâm Hữu Kỳ vẫn còn thể hiện tính cách trẻ con, lại hay ghen, còn thích ôm hôn mọi lúc mọi nơi. Nhưng Lâm Hiểu Ninh không cảm thấy phiền, cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn chiều chuộng anh hơn, dung túng anh hơn.
Mà lúc này, thấy Lâm Hữu Kỳ muốn làm chuyện đó nhưng lại vì cô mà nhịn, Lâm Hiểu Ninh liền thấy cảm động.
Thời gian hai người hẹn hò không dài nhưng cũng không ngắn, bây giờ cũng đã đính hôn với nhau. Nếu có làm chuyện đó với nhau, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy cũng không phải là không được.
Quan trọng nhất là Lâm Hiểu Ninh yêu thương và tin tưởng Lâm Hữu Kỳ, cho nên cô sẵn sàng giao mọi thứ cho anh mà không hối tiếc.
Mặc dù Lâm Hiểu Ninh vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng nghĩ kỹ lại thì cứ chần chừ cô cũng chẳng bớt lo lắng hơn.
Hơn nữa… Lâm Hiểu Ninh quả thật cũng có chút mong muốn được cùng Lâm Hữu Kỳ trải nghiệm chuyện này.
Không phải vì dục vọng, mà là vì muốn được cùng người mình yêu hòa làm một.
Thế là suy nghĩ một hồi, Lâm Hiểu Ninh cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, sau đó nói với Lâm Hữu Kỳ: “Bây giờ em sẵn sàng rồi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì ngây ngốc nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Anh thật sự không dám tin vào đôi tai của mình nên đã hỏi lại.
Kết quả, Lâm Hiểu Ninh vẫn nói: “Em sẵn sàng rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Hữu Kỳ vui như nở hoa, cơ thể càng thêm nóng rực. Nhưng bỗng nghĩ rằng Lâm Hiểu Ninh nói vậy chỉ vì muốn chiều anh, còn thật ra cô vẫn sợ, Lâm Hữu Kỳ liền ôm cô, dịu dàng nói: “Hay là để lần sau cũng được.”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Hữu Kỳ nói thế thì nhìn anh chằm chằm, quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh. Nhưng bỗng nhiên, cô cảm nhận được có vật gì cưng cứng đang chạm vào bụng mình, sau đó lại phát hiện ra khuôn mặt Lâm Hữu Kỳ bắt đầu đỏ lên.
Rất nhanh, Lâm Hiểu Ninh cũng đã đoán ra rằng Lâm Hữu Kỳ đang có phản ứng. Thế là cô cũng đỏ mặt, ngại ngùng hỏi: “Anh… chắc là để lần sau cũng được chứ?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì mặt mũi lại ngày càng đỏ hơn.
Anh vội vàng ngồi dậy rồi nói với Lâm Hiểu Ninh: “Anh đi tắm nước lạnh là sẽ bình thường lại ngay.” Nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ định chạy đến phòng tắm luôn. Nhưng Lâm Hiểu Ninh lại ngồi dậy, nhanh chóng giữ lấy tay anh, không cho anh đi.
Trời tối rồi, thời tiết rất lạnh. Nếu anh tắm nước lạnh rồi bị ốm thì làm sao?
“Anh không được đi!” Lâm Hiểu Ninh dõng dạc nói nhưng đôi mắt lại không dám nhìn thẳng về phía Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh, lại nhìn vào phần thân dưới đã dựng thẳng lên của mình thì vô cùng bối rối. Anh bèn nói với Lâm Hiểu Ninh: “Nếu không đi tắm… Anh e rằng mình không nhịn nổi đâu.”
Không nghĩ rằng, Lâm Hiểu Ninh lúc này mặt đã đỏ như trái cà chua nhưng lại nhìn về phía anh, sau đó nói: “Không nhịn được thì không cần nhịn.”
Không nhịn được… thì không cần nhịn.
Nghe thấy câu nói này, cả trái tim và cơ thể Lâm Hữu Kỳ đều trở nên rạo rực.
Xém chút nữa, anh đã hóa thành con sói đói mà vồ lấy Lâm Hiểu Ninh. Tuy nhiên, lý trí vẫn nhắc nhở anh phải hỏi Lâm Hiểu Ninh rằng: “Em chắc chứ?”
Nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ liền thấy Lâm Hiểu Ninh e thẹn gật đầu.
Anh vô cùng vui sướng, liền ôm Lâm Hiểu Ninh rồi cùng cô ngã xuống giường.
Ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ nhanh như chớp đã cởi chiếc áo choàng tắm trên người mình rồi ném phăng xuống đất.
Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy cơ thể rắn chắc trước mặt thì ngại đến không nói nên lời. Đến lúc nhìn đến phần dưới…
“A!” Lâm Hiểu Ninh liền kêu lên một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại.
Lâm Hữu Kỳ thấy hành động này thì phì cười. Tuy nhiên, ánh mắt anh lúc này đã chứa đầy dục vọng.
Anh nằm đè lên người Lâm Hiểu Ninh, áp sát cơ thể vào người cô, sau đó hôn cô, tham lam cướp đoạt vị ngọt trong khoang miệng cô.
Hai bàn tay anh cũng không rảnh rỗi mà mò mẫm vào trong lớp áo mỏng manh, vuốt ve cơ thể mịn màng thơm thơm mà anh vẫn luôn mong muốn được chạm vào.
Phần thân dưới của anh dán sát vào phần thân dưới của Lâm Hiểu Ninh, khiến cho đầu óc cô trống rỗng, cơ thể bắt đầu xảy ra những phản ứng kỳ lạ.
Lúc này, đôi môi Lâm Hữu Kỳ rời khỏi đôi môi Lâm Hiểu Ninh, sau đó di chuyển đến bên má, bên tai, rồi đến bên cổ cô.
Môi lưỡi nóng bỏng và ướt át của Lâm Hữu Kỳ dây dưa với vùng cổ nhạy cảm của Lâm Hiểu Ninh, khiến cho Lâm Hiểu Ninh không nhịn được, khẽ rên nhẹ một tiếng.
Lâm Hữu Kỳ nghe được thì vô cùng phấn khích, bàn tay đang vuốt ve cơ thể Lâm Hiểu Ninh liền tiến đến phần ngực của cô, sau đó bóp nhẹ một cái.
Lâm Hiểu Ninh bị tấn công bất ngờ thì không nhịn được, kêu “A” một tiếng. Lâm Hữu Kỳ liền luồn tay ra sau lưng Lâm Hiểu Ninh rồi nhấc cô ngồi dậy, sau đó nhanh chóng lột chiếc áo phông trên người Lâm Hiểu Ninh rồi ném sang một góc.
Vừa nãy, Lâm Hữu Kỳ đã đẩy áo ngực của Lâm Hiểu Ninh. Cho nên lúc này, đôi gò bồng đào của cô đã hiện ra rõ ràng trước mắt Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hiểu Ninh vô cùng ngại ngùng, vội vàng muốn che đi cơ thể của bản thân. Nhưng Lâm Hữu Kỳ lại tiến đến, ngậm lấy phần đỉnh ngực của Lâm Hiểu Ninh rồi l.iếm m.út như một đứa trẻ.
Bàn tay của Lâm Hữu Kỳ lúc này vẫn đang bận rộn khám phá cơ thể Lâm Hiểu Ninh.
Từng lớp vải bao bọc trên cơ thể Lâm Hiểu Ninh cũng theo đó mà bị gỡ xuống.
Chẳng bao lâu, thân thể trần trụi của Lâm Hiểu Ninh đã hoàn toàn bại lộ trước mắt của Lâm Hữu Kỳ.
Cơ thể hai người va chạm, âu yếm, quấn quýt lấy nhau.
Trong căn phòng tràn ngập hơi thở của ái tình, những tiếng thở dốc, những tiếng rên rỉ mê người.
Vào giây phút cơ thể của Lâm Hữu Kỳ từ từ tiến vào cơ thể của Lâm Hiểu Ninh, cô đau đớn, nhưng cũng hạnh phúc.
Lâm Hữu Kỳ ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh, thì thào bên tai cô: “Em có đau lắm không?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì mỉm cười. Nhưng cô không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: “Em… yêu… anh.”
Đêm hôm đó, cơ thể cả hai hòa làm một, cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc tuyệt diệu, đắm say.
Sáng hôm sau, Lâm Hiểu Ninh nằm trong lòng Lâm Hữu Kỳ, nhớ về những gì đã trải qua trong đêm hôm trước.
Cô nhớ rằng sau khi mình nói “Em yêu anh”, Lâm Hữu Kỳ liền kích động, cuồng nhiệt hôn lấy đôi môi cô rồi vừa thở dốc, vừa đáp: “Anh cũng yêu em… anh yêu em,...”
Lâm Hiểu Ninh nhớ đến chuyện này thì không thể không mỉm cười. Chỉ là cô không đếm nổi trong đêm, Lâm Hữu Kỳ rốt cuộc đã nói câu “Anh yêu em” với cô đến bao nhiêu lần.
Cô chỉ biết lúc này, Lâm Hữu Kỳ vẫn âu yếm nhìn cô, dịu dàng lặp lại câu nói ấy không ngừng nghỉ.
Sau đó, cơ thể anh lại quấn lấy cơ thể cô, giống như muốn nói với cô rằng cả đời này anh đều không muốn tách rời.