Thẩm Quán Doanh có thể cảm giác được, lúc ngón tay cô chạm vào tai Hoắc Thành, anh khẽ run một cái.
Thẩm Quán Doanh cũng không dám quá trớn, thu tay về rất nhanh. Thấy Hoắc Thành vẫn còn nhìn mình, cô ra vẻ vô tội hỏi anh: "Sao vậy? Khó nghe lắm à?"
". . . . . ." Hoắc Thành căn bản không nghe trong tai nghe nói gì, cảm giác toàn thân anh bây giờ đều tập trung tại bên tai phải.
Thẩm Quán Doanh rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt của anh, muốn dọn đồ đi. Cô vừa định lấy tai nghe về, liền bị Hoắc Thành nắm tay.
Thẩm Quán Doanh sững sờ, ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Thành nói: "Để mình tự lấy."
"À. . . . . ." Thẩm Quán Doanh ngượng ngùng đáp một tiếng.
Hoắc Thành không vội vàng tháo tai nghe, mà cầm tay Thẩm Quán Doanh, nhìn cô chằm chằm: "Mình nhớ mình từng nói với cậu, tai mình rất nhạy cảm."
"Ừm. . . . . ." Thẩm Quán Doanh mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, "Lúc nãy, lúc nãy, mình không cẩn thận chạm vào tai cậu, mình không có cố ý."
Khóe miệng Hoắc Thành khẽ động, tay hơi dùng sức, kéo Thẩm Quán Doanh về phía mình, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên ngắn lại.
Thân người Thẩm Quán Doanh nghiêng về phía trước, thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thành gần trong gang tấc, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
"Nếu cậu chạm phải tai mình, mình không chắc sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Thẩm Quán Doanh ngẩn người nhìn anh, vô thức nuốt nước miếng.
Có ý gì đây? Chẳng lẽ anh muốn đánh cô á?
Nhưng nhìn ánh mắt Hoắc Thành lúc này thì hình như không phải vậy.
Ánh mắt của anh cực nóng, cảm giác như nhìn thêm vài lần sẽ bốc cháy.
Thẩm Quán Doanh cố gắng che đậy cảm giác trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi ngực. May mà lúc này Hoắc Thành đã buông lỏng tay, tháo tai nghe xuống, đeo vào giúp Thẩm Quán Doanh.
Thẩm Quán Doanh ngồi thẳng người, cố gắng lấy lại bình tĩnh, một lúc sau mới nói: "Chúng ta đến rạp chiếu phim đi."
"Được." Hoắc Thành gật đầu, cất sách vở vào cặp.
Thẩm Quán Doanh tắt nhạc trong điện thoại, cất tai nghe vào túi, cùng ra khỏi quán cafe với Hoắc Thành.
Hoắc Thành mua vé ở đại lý chính của bách hóa Tinh Quang, cách đây không xa. Hai người tính thời gian một chút, quyết định đi bộ đến, cũng đúng giờ chiếu phim.
Trên đường Thẩm Quán Doanh không biết nói gì, chỉ cần tiếp xúc ánh mắt với Hoắc Thành, tim cô liền không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Sớm biết như vậy, cô đã không sờ tai anh làm gì.
Khi đến rạp chiếu phim, Hoắc Thành đi lấy vé, Thẩm Quán Doanh thừa dịp mua một phần bắp lớn.
"Được rồi, đi thôi." Hoắc Thành lấy được vé, quay về chỗ Thẩm Quán Doanh đứng. Thẩm Quán Doanh đang ăn bắp, hỏi anh: "Cậu muốn uống gì không?"
Hoắc Thành lắc đầu: "Mình không uống, cậu thì sao?"
"Mình cũng không, lúc nãy đi cafe vừa mới uống xong."
"Vậy chúng ta vào đi, sắp chiếu rồi đó."
"Được."
Hoắc Thành mua vé hơi gấp, bộ phim này còn đang hot, nên vị trí của hai người không quá tốt. Nhưng Thẩm Quán Doanh cũng không để ý, vì đây là lần đầu tiên cô cùng Hoắc Thành đi xem phim.
"Cậu muốn ăn không?" Thẩm Quán Doanh đưa hộp bắp trong tay cho Hoắc Thành. Hoắc Thành bốc vài miếng, "Ừm" một tiếng.
Nhanh chóng sau đó, cả rạp liền tối lại, âm thanh trò chuyện của mọi người cũng ngưng.
Đây là một bộ phim trinh thám pha lẫn yếu tố hài hước, mọi người trong rạp thỉnh thoảng sẽ bị tình tiết khôi hài chọc cười ha ha. Thẩm Quán Doanh ôm hộp bắp, cũng cười không ngừng, Hoắc Thành nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cũng nhếch lên.
"Cậu muốn ăn bắp à?" Thẩm Quán Doanh tưởng Hoắc Thành nhìn mình vì muốn ăn bắp, liền đưa hộp bắp trong ngực cho anh. Hoắc Thành lại bốc mấy miếng, quay đầu lại, xem phim tiếp.
Hàng phía trước có một nữ sinh đang xem nửa chừng thì đi toilet, lúc quay lại, cô vô tình nhìn thấy Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh ngồi đằng sau.
Cô nàng biến sắc.
Vương Đình Đình phát hiện từ khi Khâu Tử Linh đi toilet về, cả người đều rầu rĩ không vui, liền có chút khó hiểu mà hỏi: "Tử Tinh, cậu sao vậy?"
Khâu Tử Linh mím môi, trầm mặc một lúc mới nói: "Thẩm Quán Doanh với Hoắc Thành cũng đến xem phim."
"Hả?" Vương Đình Đình ngẩn người, "Đâu?"
"Ngồi ngay sau chúng ta."
Vương Đình Đình càng kinh ngạc hơn: "Hai người bọn họ xem chung rạp với chúng ta hả?"
"Ừ." Khâu Tử Linh mất hứng trả lời.
Vương Đình Đình nhìn về đằng sau, trong rạp rất tối, không dễ dàng nhận ra ai là ai, nhưng Thẩm Quán Doanh và Hoắc Thành đều có ngoại hình cực kì xuất chúng, hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ thì càng dễ tìm.
Vương Đình Đình không tốn bao nhiêu sức đã nhìn thấy bọn họ, cô ta quay đầu lại, nói với Khâu Tử Linh: "Cũng thật là, sao hai người đó lại đi xem phim với nhau?"
Khâu Tử Linh tức giận nói: "Sao mình biết được?"
Vương Đình Đình im lặng, một nam một nữ đi xem phim riêng, nghĩ thế nào cũng giống như đang yêu nhau.
Chẳng lẽ Thẩm Quán Doanh và Hoắc Thành hẹn hò với nhau?
Cô nghĩ là nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi Khâu Tử Linh: "Có khi chỉ là trùng hợp thôi, mình nghe nói lúc nhỏ hai người bọn họ có quen biết, có thể là. . . . . . tình anh em."
Khâu Tử Linh không trả lời, Vương Đình đưa bắp rang cho cô ta, an ủi: "Cậu đừng suy nghĩ gì nhiều. Người lúc nào cũng làm màu như Thẩm Quán Doanh không yêu sớm đâu! Yêu sớm thì làm sao duy trì hình tượng học sinh ngoan ngoãn!"
Khâu Tử Linh trầm mặc, lấy bắp rang bỏ vào mồm.
Sau khi hết phim, Vương Đình Đình và Khâu Tử Linh ngồi yên tại chỗ, đợi Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh xuống đến hàng của bọn họ, mới đứng dậy ra ngoài.
Vương Đình Đình dùng tuyệt kĩ diễn xuất ngàn năm có một của Phương Nhất Sưởng, kinh ngạc nhìn bọn họ: "Đại tiểu thư, Hoắc Thành, hai người cũng đến đây xem phim à?"
Thẩm Quán Doanh không ngờ lại gặp phải bạn học ở đây, cười xấu hổ: "Đúng vậy."
Vương Đình Đình hỏi: "Chỉ có hai cậu thôi hả?"
"Không được sao?" Lần này là Hoắc Thành trả lời.
Nét mặt và ngữ khí của anh đều rất lãnh đạm, Vương Đình Đình thức thời không hỏi nhiều nữa. Khâu Tử Linh lúc này lại đứng dậy, cười với bọn họ: "Hai cậu có định đi đâu không? Mình với Đình Đình đang định đi ăn, hay chúng ta cùng nhau đi đi."
"Không cần." Hoắc Thành từ chối, nghiêng đầu nói với Thẩm Quán Doanh, "Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Thẩm Quán Doanh đi theo Hoắc Thành ra ngoài, có chút không yên lòng hỏi anh, "Cậu nói xem, có khi nào Khâu Tử Linh và Vương Đình Đình sẽ đồn bậy bạ trong trường không?"
Hoắc Thành hỏi: "Đồn bậy bạ gì cơ?"
"Thì là chuyện. . . . . . chúng ta cùng nhau đi xem phim đó."
"Không phải hai cậu ấy cũng đi xem phim với nhau sao?"
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Chắc chắn phải có âm mưu gì sâu xa chứ người bình thường không thể nào ngu một cách thần kỳ như vậy được :)
Hoắc Thành nhìn dáng vẻ đó của cô, nhịn không được mà cong môi: "Không cần để ý đến bọn họ, nếu bọn họ thật sự muốn nói thì chúng ta cũng không ngăn cản được."
Thẩm Quán Doanh nghĩ lại thấy cũng có lý, cùng lắm thì giải thích lại với thầy Tống một chút.
"Chi bằng nghĩ xem trưa nay nên ăn gì đi."
Hoắc Thành nói một câu, thành công gọi dậy con quể trong bụng Thẩm Quán Doanh: "Hay mình đi ăn thịt nướng gần đây đi."
"Được. Quán thịt nướng Lilith hả [1]?"
[1] Quán thịt nướng thuộc bách hóa Tinh Quang của Hạ Tu - nam chính truyện Tình yêu của anh, thế giới của em - Bản Lật Tử.
"Ừm!"
Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh đến quán thịt nước Lilith, vừa ngồi xuống, Khâu Tử Linh và Vương Đình Đình cũng theo vào.
Trong đầu Thẩm Quán Doanh xuất hiện cả vạn dấu chấm.
Sắc mặt Hoắc Thành không quá thân thiện nhìn hai cô, nhưng bọn họ được voi đòi Hai Bà Trưng, tìm bàn gần đó ngồi xuống.
Lúc lên món, Hoắc Thành chủ động nướng thịt. Thịt bò được cắt thành từng miếng nhỏ, nướng chín lại gắp vào chén Thẩm Quán Doanh.
Người ngồi bên cạnh Vương Đình Đình nồng nặc mùi dấm chua.
"Hoắc Thành cũng tốt thật đấy, còn nướng thịt giúp người ta nữa chứ." Lúc này Vương Đình Đình không còn kiêng dè cảm xúc của Khâu Tử Linh, bởi cô nàng còn đang thèm muốn một soái ca nướng thịt giúp mình: "Cậu nhìn xem, Hoắc Thành trước giờ vẫn lạnh lùng, một bộ người sống chớ lại gần, vậy mà lúc này lại có thể dịu dàng, ôn nhu như vậy."
Khâu Tử Linh ăn không vào.
Cô đặt đũa xuống, đứng lên nói: "Mình no rồi."
Vương Đình Đình: ". . . . . ."
Cô tranh thủ gắp thêm vài miếng bỏ vào miệng, chạy theo Khâu Tử Linh ra ngoài.
Thẩm Quán Doanh nhìn hai cô nàng, sau đó vùi đầu tiếp tục ăn: "Cậu đừng gắp cho mình nữa, cậu cũng ăn một chút đi." Cô bỏ lại miếng thịt Hoắc Thành vừa gắp cho mình vào bát của anh.
Hoắc Thành nướng thêm vài miếng thịt, nói với Thẩm Quán Doanh: "Cậu ăn trước đi, mình nướng thịt giúp cậu."
"Đừng, đừng, cậu ăn đi, để mình nướng."
"Không sao đâu."
Bữa cơm này cuối cùng vẫn là Hoắc Thành trả tiền. Thẩm Quán Doanh nghĩ, Hoắc Thành đã chi tiền lại còn phải tốn sức, còn mình thì giống sâu mọt ăn chực nhà người ta.
"Mình cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được." Thẩm Quán Doanh sắc mặt nghiêm trọng nói.
"Hửm?" Hoắc Thành hơi nghi ngờ nhìn cô, "Sao vậy?"
Thẩm Quán Doanh nói: "Mình thấy mình sắp bị cậu sủng lên tận trời rồi."
Mỗi lần đi với Hoắc Thành, cô đều không cần phải làm cái gì, chỉ cần. . . . . . ăn ăn uống uống rồi lại ca ca hát hát.
Hoắc Thành nghe cô nói xong, đôi mắt lóe lên ý cười: "Sủng?"
Thẩm Quán Doanh nhận ra mình vừa nói cái gì, lập tức xấu hổ: "Mình, mình chỉ là, thấy cậu cái gì cũng làm giúp mình, không, không phải có ý kia đâu!"
"Ừm." Khóe miệng Hoắc Thành cong lên một đường cong đẹp mắt, "Mấy cái này còn chưa tính là sủng."
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh không trả lời.
"Buổi chiều cậu còn có lớp, mình gọi tài xế lái xe chở cậu về."
"Được." Nghe anh nhắc đến tài xế, Thẩm Quán Doanh lại nghĩ đến một chuyện khác. Gần đây, thứ Bảy tuần nào hai người cũng chơi bời lêu lổng bên ngoài, anh trai tài xế chắc cũng biết rõ như lòng bàn tay. . . . . .
"À ừ. . . . . ." Cô liếc Hoắc Thành đang đi bên cạnh.
Hoắc Thành quay đầu, nhìn cô: "Sao vậy?"
Thẩm Quán Doanh nói: "Tài xế nhà cậu, mỗi lần chở hai đứa mình đi khắp nơi, có khi nào anh ấy nói với ông nội cậu không?"
"Ảnh có nói, ông mình đều biết hết."
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Meo meo?
"Ông không nói gì hết."
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Được thôi.
Hoắc Thành đưa Thẩm Quán Doanh về nhà xong cũng quay về nhà họ Hoắc. Thẩm Quán Doanh hôm nay đi xem phim rồi còn đi ăn cơm với Hoắc Thành, có phải giống như đang hẹn hò quá rồi không?
Giáo viên dạy Speaking thấy cô hôm nay cứ nhấp nha nhấp nhổm, liền trêu chọc: "Bạn học Thẩm nè, có phải gần đây em bắt đầu yêu đương rồi đúng không?"
Thẩm Quán Doanh đỏ mặt, phủ nhận: "Không có, học sinh trung học ở trong nước không thể yêu đương. Đó là yêu sớm mất rồi."
Giáo viên không đồng ý: "Cô là người nước ngoài, ở chỗ bọn cô không có quy định như vậy. Huống gì, dù nhà trường có cấm cản, thì trong trường hẳn là cũng có rất nhiều học sinh vụng trộm yêu đương đúng không?"
"À. . . . . ." Điểm ấy Thẩm Quán Doanh không phủ nhận, trường nào mà chả có học sinh yêu đương vụng trộm.
"Á ―― đột nhiên cô nhận ra tại sao nhà trường bên này lại không cho phép học sinh yêu sớm rồi." Giáo viên dạy Speaking hưng phấn nhìn cô, "Bởi vì như vậy thì càng kích thích chứ sao!"