Kết thúc triển lãm thi đấu, chỗ Chu Tội náo nhiệt hẳn lên. Bức ảnh ở buổi triển lãm được đăng lên mạng xã hội, chia sẻ nhiều lần, địa điểm cửa tiệm của họ cũng không phải bí mật gì, có không ít khách hàng từ nơi khác cố ý tới đây để đặt Chu Tội xăm hình, người địa phương lại càng nhiều hơn.
Thực ra kỹ thuật cũng là một trong những mũi nhọn, bình thường ở triển lãm, những gian hàng đặt cạnh ban tổ chức đều lấy giá năm ngàn trở lên, trình độ như Chu Tội lại càng không phải nói, chênh lệch gấp hai lần. Một bức hình lớn chênh lệch hơn mấy trăm ngàn, nên dù có mua vé máy bay tới đây cũng đáng.
Trước đây Từ Lâm làm việc không có áp lực gì, số người đến mỗi ngày có hạn, bình thường đều gọi điện thoại hoặc hẹn trước trên wechat. Cô bé mỗi ngày ngồi hóng hớt và làm móng vẫn còn ổn, khoảng thời gian này đột nhiên có nhiều người đến hơn, có chút khó hiểu.
Họ làm việc ở cửa tiệm của Chu Tội đã lâu rồi, đã quen với số lượng khách cố định hẹn mỗi ngày, dù là thảo luận hình hay tới để xăm đều giải quyết được. Chưa nói tới Lục Tiểu Bắc và Từ Lâm, mà ngay cả các thợ xăm khác trong cửa tiệm cũng không vui lắm, bọn họ ở chỗ Chu Tội không thiếu khách hàng, nghề xăm hình này không giống như mở nhà hàng mà bao nhiêu người đến cũng được, bọn họ làm nghề này, dù có nhiều người đến nữa, mỗi lần cũng chỉ làm được cho một khách mà thôi. Họ vẫn ở chỗ Chu Tội suy cho cùng cũng vì hợp tính cách, đều là những người không muốn lộ liễu, ai cũng có khách hàng đợi hai ba tháng, có nhiều người tới nữa cũng chẳng làm được.
Những người tới không chỉ có khách hàng, cũng có rất nhiều người trong giới muốn tới quan sát giao lưu, còn có rất nhiều thợ xăm muốn tới đây bái sư ở lại cửa tiệm, muốn học hỏi Chu Tội. Có người rất chịu chi, thậm chí còn nói với Chu Tội, “Anh nhận đồ đệ đi, học phí bao nhiêu cũng được, anh ra giá là được.”
Chu Tội cũng rất bất đắc dĩ, gặp trường hợp này đều nói: “Không phải chuyện tiền nong, cậu để mắt tới tôi, tôi rất cảm ơn. Con người tôi không biết dạy cái gì, cũng không đến mức độ có thể dạy người, có rất nhiều người vị trí còn cao hơn tôi.”
Hắn không nói thêm nữa, những gì cần nói đã nói xong, liền chú tâm làm việc của mình không trả lời thêm nữa, những người nhất định muốn học hình của Chu Tội đều tới chỗ Đông Đại, chính là chỗ của Đào Hiểu Đông.
Bình thường các thợ xăm trong cửa hàng đều rất tùy ý, trừ khi khách hàng yêu cầu, nếu không đều làm việc ở đại sảnh. Bây giờ đột nhiên có nhiều người quan sát, cửa hàng quá náo nhiệt, các thợ xăm đều vào phòng làm việc, Lục Tiểu Bắc và Chu Tội thì trốn lên tầng, ở phòng khách chẳng còn bóng ai.
Cuối tuần Tiêu Khắc tới, dưới tầng ngoài Từ Lâm ra thì không có ai, anh quay đầu nhìn Từ Lâm dở khóc dở cười: “Giờ đều như vậy à?”
Ngày nào anh cũng nói chuyện điện thoại với Chu Tội, đương nhiên cũng biết tình hình cửa tiệm hơi ầm ĩ, nhưng không ngờ lại đến mức này. Vẻ mặt Từ Lâm đau khổ: “Cà phê và nước trái cây đều hết sạch rồi, còn chưa kịp mua thêm, anh Tiêu à anh uống trà sữa không?”
Tiêu Khắc nở nụ cười, lắc đầu nói: “Anh không uống đâu, Chu Tội ở đâu nhỉ?”
“Lão đại ở tầng trên ấy anh,” Từ Lâm chỉ lên trên tầng, “Không biết ở phòng nào, anh thử hỏi một chút.”
Lúc Tiêu Khắc đi lên cửa phòng nào cũng đóng kín, anh gõ cửa phòng đầu tiên, hỏi: “Trong đó là ai vậy?”
Giọng Lục Tiểu Bắc truyền ra: “Vào đi anh Tiêu, em Bắc Bắc đây!”
Tiêu Khắc mỉm cười mở cửa ra, Lục Tiểu Bắc ở bên trong đeo khẩu trang xăm vòng chân cho một mỹ nữ, Tiêu Khắc cất tiếng chào: “Halo Tiểu Bắc Bắc.”
Lục Tiểu Bắc ở sau khẩu trang “ừm” một tiếng, coi như trả lời.
Tiêu Khắc đóng cửa phòng cậu lại, quay đầu đi gõ cửa phòng khác, lần này không còn người nào khác, nhưng anh vẫn cố ý hỏi: “Bên trong là ai vậy?”
Chu Tội đáp một tiếng: “Anh.”
Đã một tuần rồi Tiêu Khắc không tới, lúc này nghe giọng thầy Chu đúng là thấy nhớ thật. Khách hàng của Chu Tội là một người đàn ông, lúc Tiêu Khắc đẩy cửa đi vào anh ta đang ở trần nằm trên giường sắp rơi vào giấc ngủ, Chu Tội thì đang đi nét lên mông anh ta, xem chừng là xăm toàn phía sau.
Lúc anh đi tới anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, cũng không để tâm.
Tiêu Khắc dừng lại, nói với anh ta: “Sorry anh em, có sợ bị nhìn không?”
“Không sợ,” Anh ta tùy ý vung tay, “Tùy ý cậu, chụp ảnh cũng OK, anh còn thấy mình rất ăn ảnh.”
Dứt lời anh đi tới bên cạnh Chu Tội, lúc Chu Tội ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Khắc làm động tác hôn không thành tiếng, Chu Tội cũng đeo khẩu trang, không trông thấy nụ cười của hắn, nhưng có thể nhìn thấy được ý cười qua đôi mắt cong cong. Tiêu Khắc gác tay lên vai khẽ nhéo cổ hắn, dùng khẩu hình nói với hắn: Nhớ anh.
Tay Chu Tội bẩn, hắn cầm máy không buông tay được, bởi vậy nên chỉ ngả người dựa ra phía sau, chạm vào Tiêu Khắc một cái.
Động tác của hai người vừa mập mờ lại vừa dịu dàng, lúc Chu Tội xăm hình thi thoảng Tiêu Khắc lại rót cốc nước cho hắn uống, lúc rảnh khi đi nét Tiêu Khắc cũng sẽ chạm vào tay hắn, lặng lẽ cọ cảm giác tồn tại.
Người kia lúc xăm hình ở mông vẫn còn bình tĩnh, nhưng khi xăm xuống bắp đùi đột nhiên không chịu được, ầm ĩ kêu đau. Anh ta kêu thảm quá, Tiêu Khắc không nghe lọt, nói với anh: “Chịu đựng một chút, đau xong là thăng hoa.”
“Không cần chịu, giờ tôi cũng muốn thăng thiên rồi.” Anh ta đau đến mức trên trán rịn mồ hôi, cắn răng nói, “Đau chết cha chết mẹ…”
Bàn chân giẫm lên máy của Chu Tội dừng lại, hỏi anh ta: “Nghỉ một lát nhé?”
“Không cần đâu, nghỉ nó cũng như vầy thôi à, cứ chịu đau là được.” Anh ta vẫn rất kiên cường, nắm tay lại thành đấm nói.
Thực ra bắp đùi không phải nơi đau nhất trên cơ thể, nhưng mỗi người lại có một sức chịu đựng khác nhau, không có tiêu chuẩn cố định. Người anh em này kiên trì như vậy, nhưng có lẽ do quá đau, giữa chừng vẫn không chịu được, bảo hôm nay dừng lại ở đây thôi.
Làm hơn bốn giờ, nếu làm nữa nhiều nhất cũng chỉ làm thêm hai tiếng, anh ta nói dừng đương nhiên Chu Tội đồng ý, thực ra Tiêu Khắc đến rồi hắn cũng không muốn để anh ngồi nhìn hắn làm việc như vậy.
Chu Tội thu dọn máy móc xong, cùng Tiêu Khắc đi ra ngoài, để khách ở trong mặc quần áo. Hai người đều ngầm hiểu, không ai nói gì, cùng đi về phía phòng ngủ, đóng cửa lại rồi hôn một chút.
Tiêu Khắc mặc áo cộc tay màu trắng và quần short, nhìn trông rất sáng sủa trẻ trung, cứ như một cậu nhóc học sinh vậy. Chu Tội muốn dùng tay vuốt ve gương mặt anh, nhưng tháo găng tay rồi mà vẫn chưa rửa tay, liền bỏ tay xuống, không chạm vào gương mặt Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc cong mắt cười: “Không sao đâu, anh cứ sờ đi, lát nữa em đi rửa mặt sau.”
Chu Tội không tiếng động hôn lên gương mặt anh một cái, lắc lắc đầu.
Vẫn còn sớm, nếu sau đó không còn khách hàng nữa thì không cần phải nán lại cửa hàng. Chu Tội nắm tay Tiêu Khắc đi. Dưới tầng đúng lúc có cậu chàng tới xem một chút, Từ Lâm thấy Chu Tội đi xuống liền nói: “Đó là lão đại của chúng tôi, có chuyện gì thì nói với anh ấy.”
Tiêu Khắc lặng lẽ buông tay ra, nhưng Chu Tội nắm chặt không chịu buông, vừa nắm vừa giơ bàn tay khác lên xua tay, nở nụ cười nói: “Hai chúng tôi có việc phải ra ngoài, có chuyện gì thì tìm thầy Lục.”
Từ Lâm nhất thời không phản ứng lại được, vẻ mặt ngơ ngác: “Thầy Lục nào cơ?”
Tiêu Khắc cười đáp lại: “Thầy Bắc ấy.”
Từ Lâm cười “hì hì”, gật đầu nói: “Được rồi, bye bye lão đại, bye bye anh Tiêu.”
Đến tận khi lên xe rồi Tiêu Khắc vẫn còn cười, anh nghiêng đầu cười nói: “Phóng túng phết nhỉ thầy Chu?”
Anh đang nói đến chuyện ban nãy trước mặt người kia Chu Tội nắm chặt tay anh không buông. Chu Tội nhìn anh nở nụ cười, lúc đó hắn không nói gì, qua hồi lâu, đến khi dòng suy nghĩ của Tiêu Khắc đã bắt đầu chuyển hướng, người này mới từ từ cất tiếng: “Dạo gần đây nhiều lúc cảm thấy mình rất trẻ con, có rất nhiều chuyện đổi lại là trước đây sẽ không làm, càng lớn lại càng dở chứng.”
“Hả?” Tiêu Khắc nhìn sang, không biết mấy lời này của hắn từ đâu đến.
Chu Tội nhìn về phía trước không nhìn anh, khóe mắt cong cong biểu hiện ý cười của hắn: “Ban nãy chỉ muốn nắm chặt lấy, không muốn buông ra. Một nguyên nhân là không cần thiết, không sợ bị nhìn. Nguyên nhân khác là cảm thấy…”
Nói tới đây hắn không nói vế sau nữa, hiếm khi Tiêu Khắc nghe thấy mấy lời nói này từ hắn, nhất định phải đào sâu vấn đề này, anh nghiêng đầu cười nhìn hắn: “Cảm thấy gì cơ?”
“…….” Tiêu Khắc nhìn người này, có chút kinh hãi. Đây không giống mấy lời thầy Chu có thể nói ra, mới nghe rất muốn cười, trong lòng ê ẩm mềm nhũn xuống, trái tim như bị con vật nhỏ bé không răng cắn một cái.
Anh giơ tay lên sờ vành tai Chu Tội, hít một hơi thật sâu nói: “Dạo gần đây Chu Lễ Vật tán tỉnh giỏi lắm nhé?”
Chu Tội còn không biết là mình vừa nói mấy lời tán tỉnh, chẳng qua cảm thấy ngại ngùng, gương mặt anh già ngượng ngùng cuống cả lên.
Hai người đi ăn với nhau, tới nhà hàng do đám Lâm Hiên giới thiệu, cũng không tệ. Chỗ này vừa khéo rất gần với cửa hàng của lão Tào, Chu Tội liền đưa Tiêu Khắc qua.
Tiêu Khắc nhớ lần trước lão Tào nói anh ta là thợ thủ công, anh còn chưa tới chỗ anh ta xem qua. Lúc tới nơi mới biết cửa hàng nằm bên ngoài quảng trường của một khu dân cư cao cấp, cửa hàng không quá lớn, nhưng Tiêu Khắc đi vào vẫn bị choáng ngợp, giống như bước vào một triển lãm nghệ thuật.
Trong cửa hàng đúng là toàn đồ mỹ nghệ, to có nhỏ có. Là những tác phẩm được tạo thành từ kim loại, từ gỗ, từ trúc, từ xương, từ đá, đều đủ cả. Ở bức tường đối diện cửa ra vào treo những món đồ kim loại trang trí bất quy tắc, vô cùng hấp dẫn, cũng rất chấn động.
Nhân viên cửa hàng là một chị gái mặc xường xám, áng chừng hơn ba mươi, khí chất không tầm thường, rất tao nhã. Chị nhìn thấy Chu Tội, mỉm cười chào hỏi: “Anh Chu lại tới ạ.”
Chu Tội mỉm cười gật đầu, hỏi cô: “Tào Viên có ở đây không?”
“Có ạ,” Chị gái xinh đẹp nhìn thấy Tiêu Khắc, cũng nở nụ cười vô cùng thân thiết với anh, sau đó nói: “Hai người cứ ngồi đợi, để em đi vào gọi anh ấy.”
Tào Viên vừa đi ra trông thấy hai người họ thì nhướn mày, rất ngạc nhiên, hỏi họ: “Sao hai người lại tới? Show ân ái trong group chưa đủ còn tới tận nhà người ta show à? Không biết xấu hổ à?”
Tiêu Khắc mặc kệ anh ta trêu, lắc đầu nói: “Tiện đường qua xem một chút.”
Tào Viên ngồi xuống bên cạnh họ, tự rót cho mình một chén trà, đoạn nói: “Đã đến rồi thì đừng đi tay không, chọn ít đồ đi, làm quà gay cho mấy người.”
Tiêu Khắc cũng không khách khí, nói với anh ta: “Chỉ cho em mấy cái anh làm đi, em chọn một cái.”
Tào Viên chỉ mười mấy cái, cuối cùng Tiêu Khắc vẫn chọn món đồ làm bằng kim loại, rất giống với món đồ được treo trên tường, chỉ là nhỏ hơn một chút.
Khó trách lần đầu tiên gặp mặt, lúc Phương Hi giới thiệu lão Châu và lão Tào, nói hai người họ đều là nghệ thuật gia. Bây giờ nhìn lại đúng là rất nghệ thuật, chẳng thể liên hệ được với bộ dạng thường ngày của anh ta.
Tiêu Khắc chọn xong lão Tào nói: “Anh không tặng không đâu, trả tiền cho anh nhé.”
Tiêu Khắc hỏi anh ta: “Bao nhiêu hả anh?”
“Hai trăm tám.”
“Đắt thế, giảm một trăm, cho cậu ta hai trăm đi.” Chu Tội nói.
Tiêu Khắc lấy điện thoại ra gửi hai trăm, gửi xong rồi nói: “Cảm ơn anh chủ Tào.”
Tào Viên chỉ vào Chu Tội, vẻ mặt ghét bỏ: “Cái đồ bủn xỉn.”
Tiêu Khắc và Chu Tội cùng mỉm cười, không để ý tới anh ta. Thực ra Tiêu Khắc biết lão Tào chỉ muốn đùa giỡn thu ít tiền, món đồ này nhất định không chỉ bán với giá ấy. Ban nãy anh quét mắt nhìn cái standee, trên đó có đề giá, chỉ là một món đồ trang trí bằng kim loại nho nhỏ mà cũng hơn tám trăm ngàn, món đồ kia đoán chừng cũng phải hơn một vạn. Lão Tào muốn tặng thì họ nhận, bạn bè cho đồ không cần tính toán những thứ này.
Đã đến rồi buổi tối đương nhiên đi ăn với nhau, lão Tào nói muốn ăn lẩu gà, ba người lái xe đi qua ba con phố tới một nhà hàng được khen là ngon lắm. Buổi tối cuối tuần không hẹn trước, phía trước có hơn hai mươi số xếp hàng, họ ngồi trên xe tán gẫu một lúc, tới lượt họ lão Tào nói bụng anh ta đói meo cả rồi.
Vào nhà hàng Tiêu Khắc để họ gọi đồ ăn trước, anh đi rửa tay. Tào Viên nói: “Anh đi với, đi cùng nhau đi.”
Tiêu Khắc quay đầu lại hỏi: “Chị em bạn dì à?”
“Ầy,” Lão Tào mặt không đổi sắc trả lời anh, “Đáng lý là tình nhân đi với nhau, ai bảo cậu mù mắt chọn lão Chu chứ, giờ thì thành chị em bạn dì thật rồi, chọn anh hay là làm chị em bạn dì với lão Chu đây? Móa ơi, anh chẳng dám nghĩ đâu.”
Bị gọi là “Chị em bạn dì” Tiêu Khắc còn tự giễu cho qua được, chứ đặt trên người Chu Tội đúng là không chấp nhận nổi, anh vội vã đẩy Tào Viên đi về phía phòng vệ sinh: “Anh ngậm miệng lại đi.”
Nhưng ở đời đúng là không thiếu những chuyện trùng hợp, có đôi khi hai chữ trùng hợp khiến con người ta ngạc nhiên, nhưng phần lớn thời gian chỉ như một rổ lúng túng ập xuống đầu người, ập xuống khiến con người ta không có năng lực chống đỡ.
Tiêu Khắc và Tào Viên vừa kể chuyện cười vừa đi về phía nhà vệ sinh, lúc tới cửa gặp người đang rửa tay đi ra, Tiêu Khắc không ngẩng đầu, nghiêng người cho anh ta đi ra trước.
Đột nhiên người này dừng lại trước người anh, Tiêu Khắc còn không ngẩng đầu lên, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo sự kinh ngạc: “…Tiêu Khắc?”
Cho dù đã rất lâu rồi không gặp nhau, nhưng Tiêu Khắc vẫn không đến nỗi không nhận ra giọng nói này. Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Lâm công? Khéo quá.”
Ánh mắt Lâm An đảo qua đảo lại giữa Tiêu Khắc và Tào Viên, Tào Viên đánh giá Lâm An đối diện mình, người khôn không hỏi nhiều, chỉ nhìn ánh mắt là gần như đoán được thân phận của người này.
Lâm An hỏi một câu: “Người này là?”
Tiêu Khắc nói: “Là bạn em.”
Ban nãy vừa đi vừa nói chuyện với lão Tào có lẽ đã khiến Lâm An hiểu lầm, nhưng Tiêu Khắc cũng không muốn giải thích thêm điều gì, giải thích gì cũng không được.
Lâm An gật đầu, suy cho cùng vẫn là phần tử trí thức, trước mặt người ngoài vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, anh ta không nói thêm gì nữa, gật đầu xoay người rời đi trước.
Tiêu Khắc mím môi rửa tay, lão Tào cũng đứng bên cạnh anh rửa tay, nhìn anh trong gương, hỏi: “Tiền nhiệm à?”
“Ừ, tiền nhiệm.” Tiêu Khắc gật đầu.
Lão Tào nở nụ cười: “Cũng là cậu ít tiền nhiệm, đổi lại là anh chắc anh không nhớ nổi mặt mất.”
Tiêu Khắc thầm nói trong lòng, sớm chiều bên nhau suốt năm năm ròng, dù có nhắm mắt lại vẫn nhớ rõ.
Gặp phải tiền nhiệm cũng không phải chuyện gì không thể nói, thế nhưng cũng không đến mức đi nói với Chu Tội “Em vừa gặp người nọ đấy”, quá tận lực, không cần thiết. Tối về tìm cơ hội thích hợp rồi nói với nhau là được. Lão Tào cũng không ngứa đòn, chuyện của người ta anh sẽ không can dự vào.
Tiêu Khắc vẫn thản nhiên, thậm chí còn không để trong lòng, thầy Chu đã “hôm qua chết”, bây giờ hiển nhiên trong lòng anh cũng chỉ có mỗi thầy Chu, những chuyện trước đây đã thật sự phai mờ.
Bây giờ chỉ cần cùng ra ngoài ăn nhất định Chu Tội sẽ mang theo một bình sữa đậu nành nóng để cho anh uống, thậm chí còn cẩn thận mang thêm đường, biết thầy Tiêu thích đồ hơi ngọt một chút. Hắn uống bia với lão Tào, còn để tâm gắp thức ăn cho Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc bật cười nghĩ, thầy Chu yêu đương mà cứ như chăm con vậy. Tuy rằng Tiêu Khắc không cần người ta chăm sóc như vậy, nhưng vẫn nhận tấm lòng của bạn trai.
Lúc đó Tiêu Khắc thật sự không ngờ tới, Lâm An thế mà lại tìm tới. Bởi vì tính cách Lâm An vẫn rất nội liễm biết điều, trước mặt người ngoài đều không thể hiện rõ nội tâm của mình. Tiêu Khắc đoán có thể sau khi về anh ấy sẽ liên lạc với mình, nhưng không ngờ lần này lại tìm thẳng tới.
Thực ra cũng dễ hiểu thôi, Lâm An hiểu lầm anh và lão Tào là một đôi, người yêu cũ thương nhau bao nhiêu năm, nay đã có người mới, dù chia tay vì lý do gì, tận mắt thấy đối phương và người mới đúng là vẫn bị kích động mạnh. Sẽ cảm thấy không cam lòng, muốn cọ cảm giác tồn tại, đóng cho người yêu cũ một con dấu, chứng minh mình từng nắm giữ.
Bởi vậy nên Lâm An liền đi tới, trong tay cầm chén và một chai rượu.
Tiêu Khắc thấy anh ta đi tới liền biết tiêu rồi. Mắt thấy một chậu máu cún sắp đổ xuống đầu mình rồi đây.
—— “Uống rượu đi, Tiêu Khắc.” Lâm An đứng trước mặt Tiêu Khắc, lúc nói chuyện trong đôi mắt ẩn chứa rất nhiều tâm tình, không thể che giấu, đôi mắt hoen đỏ.
Chu Tội vốn đang nói chuyện với lão Tào, hắn không cất tiếng nữa, yên tĩnh nhìn về phía bên đây.
Lâm An nói rồi rót cho mình một chén rượu, nhìn Tiêu Khắc nói: “Hai chúng ta cùng uống một chén, đã lâu rồi không uống. Để anh mời em, kính.. kính cho sự ngây thơ, nhiệt liệt, thuần túy, lãng mạn, và dũng cảm của em.”
Mỗi một từ anh ta đều hơi dừng lại, lúc nói xong câu này vẫn không kiềm chế được, đôi mắt đỏ au, giọng nói trở nên run rẩy. Anh ngửa đầu lên uống cạn chén rượu kia, ngón tay Tiêu Khắc co lại, vẫn không cử động.
“Anh không dũng cảm được như em, bởi vậy nên giờ đây anh không còn gì cả.” Lâm An lại rót cho mình một chén nữa, có lẽ ban nãy anh ta uống hơi nhiều, cảm thấy thật sự khó chịu, yết hầu khe khẽ run lên, dừng lại một chút nói, “Chén rượu này kính tất cả những chuyện đã qua, kính tháng năm như thơ như họa, những chuyện cũ như mây lững lờ không thể quay đầu, cũng kính.. kính tình yêu vận mệnh ban tặng mà không được trân trọng.”
Bàn tay anh ta run run, rót rượu cho Tiêu Khắc. Tiêu Khắc do dự trong thoáng chốc, anh không nên uống chén rượu này, bởi vì tình yêu mà số mệnh ban cho anh đã không còn là người chúc chén rượu này nữa rồi. Thế nhưng Tiêu Khắc vẫn uống nốt cốc sữa đậu nành, sau đó đặt cốc rỗng xuống bên cạnh, cầm rượu của Chu Tội qua rót đầy cho mình.
Trên bàn vẫn yên tĩnh như trước, không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng nồi lẩu sôi sùng sục.
Tiêu Khắc nhếch khóe môi cười, nói: “Lâm công, chén rượu này em mời anh. Chúc anh cẩm tú tiền trình, vị lai khả kỳ.” (Cẩm tú tiền trình, vị lai khả kỳ: tiền đồ được dệt bằng gấm lụa, chỉ sự nghiệp của một người xán lạn.)
Nói rồi dứt khoát uống cạn rượu trong chén.
Lâm An nhắm mắt, sau đó nói: “Em còn nợ anh một chén.”
Anh ta rót chai rượu trong tay vào chén của Tiêu Khắc, đặt chai rượu xuống bàn, cụng chén mình với chén của Tiêu Khắc, khàn giọng nói: “Trước đây anh không cho em uống rượu, sợ dạ dày em khó chịu. Anh đặt vé máy bay tuần sau đi München, ngày hôm nay gặp em có lẽ là do số phận sắp đặt, nếu đã vậy.. làm càn vì anh một lần đi.”
Đã nói vậy rồi Tiêu Khắc không thể nợ chén rượu này, huống hồ năm năm đó Tiêu Khắc thật sự dụng tâm. Anh không nói gì, đưa tay nhận lấy chén rượu.
—— Nhưng anh không thể cầm lên được, Chu Tội vẫn ngồi bên trong vươn tay đè lại miệng chén.
“Thôi đi, uống nữa lại đau dạ dày.”
Tiêu Khắc nhìn về phía hắn, Lâm An cũng nhìn về phía hắn. Chu Tội nâng mắt lên nhìn Lâm An, hờ hững nói: “Cậu muốn làm càn thế nào?”
“Tôi uống với cậu.”
“Hai người cứ tùy tiện chúc nhau đi, chúc qua chúc lại đến mai cũng được, rượu cứ rót về chỗ tôi, tôi tiếp.”