Không cần biết lý do tại sao Đỗ Phong thể dẫn theo mình, nhưng nghe được đối phương sẽ đưa mình tới chỗ có người tị nạn, nới đó còn có súng phòng thân, như vậy cũng làm cho Lý Minh Triết vui vẻ.
Ở một nơi đông người, lại có súng ống, vẫn an toàn hơn là ở tại đây.
Sau đó Lý Minh Triết dẫn theo Đỗ Phong tới phòng chứa hạt giống, để người thanh niên này thích lấy loại nào thì lấy, còn bản thân gã thì quay về phòng, hướng Mỹ Linh thông báo một chút.
Nghe được sếp mình vậy mà tính bỏ chỗ này để rời đi, khiến cô nàng không vui, phụng phịu không chịu phối hợp, nghĩ rằng tên béo này bị người lạ mặt kia lừa gạt đây.
Cuối cùng Lý Minh Triết phải tốn một xô nước bọt, mới thuyết phục được nàng, sau đó hai người mới thu dọn đồ đạc cùng chút ít trái cây làm lương thực, không quên đem theo chút hạt giống để phòng thân.
Như vậy đến khi gia nhập khu tị nạn đó, họ vẫn còn chút vốn để mà nuôi dưỡng chính mình.
Chẳng mấy chốc hai người đã xong xuôi, dắt tay nhau xuống tầng dưới.
Lúc này Đỗ Phong đã thu hết toàn bộ hạt giống vào trong tiểu thế giới, hắn không cần biết là loại nào dùng được hay không dùng được, cứ thấy hạt giống là hắn lại tồn vào trong, rồi nhờ Ma thương tiến vào bên trong hỗ trợ trồng cây.
Lúc đầu Ma thương là không đồng ý, đường đường là một linh hồn trong cây thần binh, chuyên đi trấn ma diệt quỷ, bây giờ lại bắt nó đi làm nông, nó là không chịu nha!
Nhưng dưới *** uy của Đỗ Phong cùng Bạo Vương, nó đành phải ngoan ngoãn, ngậm đắng nuốt cay bỏ lại thân xác thần binh của mình, tiến vào trong tiểu thế giới của Đỗ Phong mà cuốc đất trồng cây.
Nhìn đôi tình nhân này, Đỗ Phong cũng chả mấy bận tâm, chỉ cần đưa hai người này nhanh chóng tới cục công an tại trung tâm thành phố, gửi họ tại nhóm của tiểu đội trưởng Hoàng, là mình cũng coi như hoàn thành nghĩa vụ trả nợ cho đống hạt giống vừa rồi.
"Chúng ta đi thôi!" Đỗ Phong nhàn nhạt lên tiếng, ra hiệu cho Lý Minh Triết khởi động cánh cửa.
Răng rắc.
Tiếng cánh cửa cuốn khởi động, vang lên vài tiếng răng rắc, ánh sáng từ phía ngoài hắt vào làm cho hai người phía sau hới nhíu lại đôi mắt.
Đỗ Phong cùng Đại Minh hướng ra ngoài đi trước, dò xét xem có con Trùng Tử nào không, sau khi đảm bảo xung quanh an toàn, mới hướng hai người ra hiệu.
Lần đầu tiên ra ngoài, khiến cho Mỹ Linh cùng Lý Minh Triết có chút sợ hãi, nhưng đã có một người và một chó đi trước dò đường, Lý Minh Triết cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào.
Chỉ có Mỹ Linh nàng là vẫn chưa có tin tưởng vào Đỗ Phong, bởi nàng chưa nhìn thấy sức mạnh thật sự của chàng trai trẻ này, vẫn tin tưởng tên này chỉ là đang rối gạt hai người bọn họ đây.
Ken két.
Tiếng rít lên từng hổi của lũ Trùng Tử phát ra, khiến hai người phải dựng cả tóc gáy, lạnh hết sống lưng.
Lúc này ở phía sau hai người đang có chục đầu Trùng Tử, chúng đang phấn khích không thôi khi nhìn thấy nhân loại.
"Quái... quái vật!" Mỹ Linh hoảng sợ, đôi chân run lên cầm cập, vì quá sợ hãi mà đôi bàn chân như bị ghim lên mặt đất, không thể cử động khiến nàng hoảng đến mức nước tiểu vãi ra tùm lum.
Nàng đã từng tại trên sân thượng chứng kiến bọn quái vật này cắn xé một người phụ nữ và một đứa trẻ, nàng nhớ rõ, khi đó người phụ nữ kia bị bọn này xé thành bốn mảnh, máu thịt tung toé, nội tạng tứ tung, rất là thê thảm.
Không những thế, đứa bé đi cùng còn khổ sở hơn, cô bé này sau khi bị chúng bắt được, đã thay nhau cắn nuốt từng thớ thịt trên người, dùng móc sắc cắt đứt phần bụng, khiến cô bé đau đớn gào thét.
Đến bây giờ nàng vẫn còn đang nhớ như in những cảnh tượng đó, nỗi ám ảnh in tận sâu trong tâm trí khiến Mỹ Linh khi gặp bọn này, liền bất giác sợ hãi không cử động được.
"Người... Người anh em!" Lý Minh Triết thì bình tĩnh hơn chút, vẫn đủ lý trí để hướng Đỗ Phong cầu cứu.
Từ lúc bọn Trùng Tử xuất hiện, Đỗ Phong cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng, khi nhìn thấy chỉ có mười đầu, hắn liền hướng Đại Minh ra hiệu.
Số lượng mười con là quá ít để hắn ra tay, thay vì vậy để cho Đại Minh giải quyết, nhân tiện cho nó khởi động tay chân.
Gâu Gâu!
Đại Minh lao qua hai người, hướng lũ côn trùng phóng tới.
Lý Minh Triết khi thấy con đại cẩu này nhanh chóng hướng lũ Trùng Tử lao đi, hắn mới nhẹ nhõm thả ra một hơi. Hắn là biết con chó này không hề tầm thường, sức mạnh cùng tốc độ của nó phải nói là phi thường, chính lúc còn trên ban công, hắn đã chứng kiến tất cả.
Cho nên khi Đại Minh lao lên, hắn mới coI như bản thân đã an toàn.
Lũ Trùng Tử này chỉ có mười đầu, cùng với sức mạnh và thể lực không thể mạnh bằng Đại Minh nên đã bị nó nhanh chóng diệt sát, trở thành một món ăn trưa mĩ vị.
Mỹ Linh khi thấy Đại Minh dễ dàng đánh giết lũ quái vật, nàng thật sự là không dám tin, bọn hung vật này thế mà bị một đầu chó bọ giết chết, không những thế còn trở thành thức ăn của con chó này, khiến nàng đang từ sợ hãi lũ Trùng Tử liền chuyển sang thân Đại Minh.