Họ Biến Thân Ta Biến Nhân!

Chương 8: 8




"Xin chào các bạn trẻ, tôi là Nguyễn Mạnh Tường, từ giờ sẽ là tiểu đội trưởng của các bạn, tôi mong rằng sẽ không có ai coi thường quân lệnh, trái lệnh cấp trên, nếu không sẽ bị trừng phạt!"
Nguyễn Mạnh Tường dừng lại một chút, đưa mắt đáng giá toàn thể học sinh, khi thấy mọi người ai cũng tỉnh bơ, Tường nhíu lại đôi mày hét lớn.

"Rõ chưa!"
Cảm nhận vị tiểu đội trưởng này vậy mà cũng hung thần ác sát, làm cả nhóm học sinh sợ hãi không thôi, vội vàng hô lớn đáp trả.

"Rõ!!!"
"Tốt, bây giờ mọi người theo tôi!" Nguyễn Mạnh Tường đi trước, dẫn đường cho đám học sinh theo sau.

Đi sau cùng đoàn người, Trần Đình Quang hướng Đỗ Phong bực tức mà nói.

"Tốt nhất, cậu lên rút khỏi đây, đừng trách tôi hành hạ cậu lần nữa!!!"
Nói rồi quay người bỏ đi, để lại Đỗ Phong hơi khựng lại một chỗ.


Tuy đã trải qua quá trình tẩy rửa, không còn sợ hãi cái gọi là uy thế nhưng trong tiềm thức Phong vẫn sợ Đình Quang.

Bởi từ khi tiến vào ngôi trường này, học cùng lớp với Quang, Đỗ Phong luôn bị người bạn học này bắt nạt.

Đối với người khác, cậu ta rất hoà đồng thân thiện, nhưng không hiểu sao, đối với mình cậu ta lại luôn hành hạ, tra tấn, luôn kết bè kết phái chặn đường Phong, cho Phòng một trận.

Lúc đầu Đỗ Phong không biết lý do, về sau trong một lần bị đánh, hắn mới biết, tại bản thân đã giúp một học sinh nhỏ yếu khác khỏi bạo lực học đường, nên hắn bị chọn làm mục tiêu thay thế.

Cũng từ đấy mà Đỗ Phong thay đổi, không còn mạnh mẽ như xưa, chỉ dám nhút nhát một góc mà thôi.

Vừa rồi khi thấy Trần Đình Quang đe doạ, trong thâm tâm Đỗ Phong bỗng dấy lên một lỗi sợ hãi không tên.

"Nhanh lên Đỗ Phong, em thật làm ta kinh ngạc đấy! Chắc hẳn em cũng đang lo lắng đúng không? Ta cũng lo lắng! Nhưng khi ta thấy em vậy mà gia nhập quân lính, ta cũng cảm thấy có thêm động lực!"
Một bàn tay lớn áp lên vai Đỗ Phong, quay lại nhìn thì thấy người đó là thầy giáo chủ nhiệm Vũ Văn Minh.

Thì ra ông ta vì sợ học sinh mình gặp nguy hiểm, nên cũng xin tham gia vào khoá huấn luyện quân ngũ, vưac đi theo động viên, vừa bảo vệ học sinh.

Lúc đầu hắn thực sự lưỡng lự, một bên là trách nhiệm một bên là tính mạng, thật sự khó mà đưa ra quyết định.

Nhưng khi nhìn thấy Đỗ Phong, kẻ hèn nhát, phế vật nhất lớp lại không sợ hãi gì sẵn sàng tham gia, khiến Vũ Văn Minh cảm thấy mình thật sự là không bằng tên nhóc này, hiện tại trong nội tâm hắn, đang rất bội phục Đỗ Phong.

"Trước nay ta vẫn nghĩ em không có điểm mạnh gì, giờ thì ta biết rồi.


Em là một chàng trai dũng cảm, luôn giúp đỡ mọi người.

Nhưng em Quang nói đúng, em lên di chuyển sang nhóm di tản.

Ta biết em có một trái tim chính nghĩa, giống với ta lúc trẻ cũng vậy, muốn cứu giúp mọi người! Nhưng sau này trưởng thành, ta mới biết, chỉ mỗi trái tim dũng cảm thôi là không đủ, cần phải có sức mạnh!
Vậy nên, em đừng tham gia nhập ngũ, hãy gia nhập nhóm di tản, cố gắng giữ bình an còn tìm tung tích của bố em nữa!"
Vũ Văn Minh trân thành, hướng Đỗ Phong vỗ vai, nhẹ nhàng khuyên nhủ, sau khi đã nói hết câu, hắn mới theo đoàn người rời đi, để lại Đỗ Phong một mình.

Nhìn thầy giáo chủ nhiệm đi xa, Đỗ Phong rơi vào trầm tư.

Người đàn ông mà hắn căm phẫn này thì ra còn có một mắt trái như thế, hẳn là ông ta trước đây cũng rất tuổi trẻ nhiệt huyết, không biết tại sao lại thành một kẻ ưa chuộng thành tích như bây giờ.

Haizzz
Nhưng Đỗ Phong chỉ nhớ đến câu nói của ông ta đó là "Ta biết em có một trái tim chính nghĩa, giống với ta lúc trẻ cũng vậy, muốn cứu giúp mọi ngườI", đúng vậy, lúc còn bé hắn rất mê siêu anh hùng, cao thủ võ lâm.

Mong một ngày mình có thể đứng ra, cứu giúp mọi người, và cha hắn lúc đó cũng rất ủng hộ hắn nha.

Lúc đó còn bé, cơ thể Đỗ Phong phát d*c sớm, nên được coi là to béo nhất trường, thay vì đi bắt nạt, hắn thường đi hành hiệp trượng nghĩa, giúp các học sinh yếu kém, trái tim chính nghĩa của Đỗ Phong đã được xây dựng từ đây.


Nhưng sau này gặp phải tai nạn, dẫn tới cơ thể suy nhược, và trở thành tên yếu đuối như bây giờ.

Tuy yếu đuối nhưng Đỗ Phong vẫn giữ cho mình trái tim của một anh hùng, ra tay giúp đỡ các bạn trẻ thoát khỏi bạo lực học đường, dẫn tới việc bản thân bị chọn làm mục tiêu tiếp theo, và kẻ khởi xướng cho việc này chính là Trần Đình Quang.

Cũng kể từ đấy, Đỗ Phong chìm trong một cuộc sống bất hạnh, liên tục bị bạo lực, tẩy chay, dần dần trái tim dũng sĩ của hắn cứ vậy mà khép lại, trở thành một kẻ hèn kém, nhút nhát quyên đi mục tiêu, đam mê của bản thân.

Phải cho đến lúc này, khi nghe thầy Vũ Văn Minh khuyên nhủ, niềm tin hằn sâu trong trái tim hắn đang bị che phủ bởi màn sương đêm, bỗng như được ánh sáng đảng chiếu rọi mà bừng sáng.

Ý chí, đam mê cũng đã quay trở lại, và hắn rõ ràng mình muốn gì lúc này, đó là!
Trờ thành anh hùng, cứu giúp mọi người!!!
Để làm được điều đó, thì phải trở nên mạnh mẽ hơn, muốn mạnh, chỉ có thể! Tham gia huấn luyện, như vậy hắn mới giúp được nhiều người hơn!.