Đường Hiệp Đình cẩn thận, lén phái người đến phố Miếu dò la tin tức, chẳng qua là làm bộ hỏi bâng quơ mấy cụ ông với cụ bà, thu được tin: Xác thật có vấn đề.
Vấn đề từ chỗ cô Chín Dư Lâu không con không cái gì cả, mãi đến năm 88, 89 Tô Khởi mới đến phố Miếu, cụ ông cụ bà lẩm cẩm, không nhớ năm chính xác, chỉ nói ước chừng.
Cũng có người xem như vẫn còn hiểu biết đôi chút về cô Chín, bảo bà gốc bên Tây Cống, tay sai của Đường Hiệp Đình lại chạy sang Tây Cống, tìm được nhà của cháu ngoại trai cô Chín.
Cháu trai cô Chín và vợ cùng kinh doanh nhà hàng hải sản, trong nhà còn có một bà cụ liệt giường, dáng vẻ nom giống em gái cô Chín. Lính của Đường Hiệp Đình vừa đấm vừa xoa, người cháu lo lắng bà cụ bị dọa sợ, vội vàng dẫn người ra ngoài, tuôn ra toàn bộ.
"Năm đó dì bị lão sở khanh gạt! Thiếu chút nữa là sẩy mất em bé, cực khổ dữ lắm mới sinh ra được, bả vậy mà im hơi lặng tiếng thảy con cho má tui đi phố Miếu, tìm kiểu gì cũng không quay về."
"Sau này bả bị điên, tinh thần có vấn đề, gần năm 90 mới rước em gái về. Em nó có chuyện gì hả? Con bé chọc vào mấy người hả?"
"Đại ca ơi, một năm nó về Tây Cống có một lần à, không can dự gì tụi tui hết. Anh tìm không ra nó cũng đừng tới kiếm tui, tui an phận làm nhà hàng..."
Người Đường Hiệp Đình đi rồi, bà cụ ấy đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, "Có người tới nữa thì cứ nói như cũ."
Cháu trai cô Chín gật gật đầu, "Hỏi con nhiều hơn nữa thì làm sao giờ?"
"Cứ nói không biết, hoặc là tới hỏi bà."
"Dạ."
Đúng như Đường Hiệp Đình cho rằng, người không có ham muốn thì càng đáng sợ.
Hình tượng kín kẽ không sơ hở như vậy tựa như thiếu tính chân thật.
Tô Khởi lộ cái đuôi cho ông ta xem, để Đường Hiệp Đình bám theo cái đuôi đi tra, chứng thực một câu chuyện xưa cũ rích, một bộ mặt khác trốn không thoát trần tục không để ai biết, liệu có thể giúp cho Tô Khởi tô điểm thêm một chút tục tằng không có trên người hay chăng?
Đường Hiệp Đình trăm công ngàn việc, để tâm một xíu về cô đã như là bố thí, càng chưa nói tới tên thủ hạ này vớ được cái nào trước là đi báo cáo lại ngay, Tô Khởi tạm an toàn.
Rằm tháng tư, trời xanh thoáng đãng, Đường Trịnh Mẫn Nghi, Đường Duẫn, Tô Khởi cùng đi Đại Đảo Sơn, chú Tân cầm lái, Bắc Tử chạy vặt, làm chút chuyện râu ria, cũng xem như nhanh nhẹn.
Đường Duẫn vốn là kêu A Chính, A Chính hết sức khinh bỉ, cho là anh thấy sắc mụ mị, lòng vấn vương mà đi bái phật, trên mặt toàn là kháng cự --- Đường Trịnh Mẫn Nghi không bực anh ta đều là nhờ vào 10 năm qua lại của anh ta với Đường Duẫn, vậy mà anh ta thẳng thắn thừa nhận, rằng mình sợ bà Đường.
Hoặc nên nói là càng sợ Đường Hiệp Đình sau lưng bà Đường.
Đường Duẫn mắng anh vô tích sự, vẫn là không cưỡng ép.
Hôm đó anh mặc áo thun thuần đen, trước ngực có logo bé xíu, còn đeo cặp kính râm, không biết chuyện còn tưởng vị nam minh tinh nào đó điệu thấp lên núi.
Chú Tân bung dù che nắng cho bà Đường, Tô Khởi chỉ có thể một mình nhíu mắt, đưa tay che chắn, Đường Duẫn không nhìn nổi, giật kính xuống cắm lên đầu cô, động tác có hơi thô bạo, cứ muốn làm rối kiểu tóc cô.
Một vị sư phụ của Bảo Liên thiền chùa chỉ vào tượng Phật khổng lồ trên đỉnh Mộc Ngư, ôn tồn giảng rằng tầm nửa năm nữa sẽ hoàn thiện, vào ngày vía phật Di Đà cuối năm sẽ chính thức cử hành nghi thức khai quang, một bức tượng đồng lớn nhất thế giới tọa lạc tại Hồng Kông, ý nghĩa phi phàm.
Liếc thấy động tác nhỏ của Đường Duẫn, bà Đường lặng im cười, vỗ vỗ tay Tô Khởi, Tô Khởi cảm nhận được ý muốn tác hợp của bà Đường, chỉ có thể căng mình cười lại một cái.
Cô cũng chẳng đối nghịch với cặp mắt của mình, ngoan ngoãn đeo kính lên, quả nhiên tầm nhìn tốt hơn hẳn, Đường Duẫn hơi nhíu mày, hiển nhiên là ghét cay ghét đắng ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu.
Bà Đường liền đề nghị vào chánh điện, không rõ có phải là do tượng Phật uy nhiêm tọa trấn, hay là do nhiệt độ bên ngoài thật sự quá cao, bước vào trong đột nhiên thoải mái mát mẻ không ít.
Bà nhận nén hương đầu từ đại sư, rồi tự mình dúi vào tay Đường Duẫn, ý bảo anh đi dâng trước, Đường Duẫn không hiểu, Tô Khởi tháo kính râm chỉ dẫn anh: "Thành tâm một chút, Phật Tổ sẽ nghe thấy được."
Bà Đường vỗ nhẹ lên lưng anh, gật đầu vui vẻ, Tô Khởi ở chếch phía sau nhìn theo, ánh mắt chăm chú, chìm trong hỗn độn. Mẹ con hai người trông giống thật sự, Đường Duẫn đúng là tốt số, được di truyền cho cái vỏ xịn của bà Đường.
Mắt đáp lên sườn mặt khắc cong của anh, khuyên tai đơn điệu phổ thông, hình như vẫn là chiếc mang đêm qua không hề đổi, sắc mặt ngó cũng khá là nghiêm túc đứng đắn, vái ba cái trước tượng Phật, lại hơi cúi người cắm nhang vào lư hương.
Ai ai ở trước mặt Phật cũng đều mang tâm sự cần xả, Đường Duẫn thì một chút xíu cũng không ý thức được, giống như bị cưỡng bách hoàn thành nhiệm vụ vậy, ở trong lòng còn âm thầm niệm: "Như Lai Phật Tổ, A Di Đà Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát, con thật sự rất kính trọng người đó nha."
Hên là Tô Khởi không nghe được.
Không thì không nhịn nổi mà chửi anh đồ đần.
Đến trưa thì dùng cơm chay trên núi, bà Đường lại cúng dường tam bảo không ít cho trụ trì, chuyện nên làm đều làm xong, đoàn người mới rời thiền chùa xuống núi.
Bà Đường muốn đi Hoằng Tuyển, chú Tân lái xe, Tô Khởi thì ngồi xe Đường Duẫn cùng anh đi một chuyến tới kho hàng bên đường Cửu Long, sửa sang lại một vài phương hướng bày trí, lại chỉ vài việc cần lưu ý cho những người trông coi, mọi thứ xong xuôi trời còn chưa tối.
Đường Duẫn vốn tính lái thẳng qua đường hầm đi vịnh Đồng La, Tô Khởi nhận ra tuyến đường không đúng, thiếu điều sống mái với anh ngay trên xe ngay trên đường.
Gấp rút tấp xe vào ven đường, anh kẹp cứng hai tay Tô Khởi, mặt sa sầm một đống.
"Anh khuyên em đừng có mà chọc anh bực, tưởng anh mê em lắm phải không?"
Tô Khởi đanh giọng trả lời, "Tôi không có tự cho là đúng vậy đâu, nên là mình mạnh ai nấy đi đi, anh để tôi xuống xe, tôi tự về phố Miếu."
"Thả em đi về, sau đó Ôn sinh em ở phố Miếu chờ em."
"Đường Duẫn, chúng ta hiện giờ tính là gì?"
Làm sao mà anh không muốn hỏi cô rằng hiện giờ họ tính là gì, nhưng vậy quá giống đòi hỏi danh phận, còn khuya anh mới hỏi ra miệng.
"Em cảm thấy là gì thì chính là cái đó."
"Nếu nói người dưng thì không khỏi quá giả dối, nhưng thật sự thì bạn bè cũng không bằng, có lẽ anh cũng xem như khách hàng, tôi đã nhận tiền anh rồi."
Đường Duẫn hộc máu, đường nào cũng không nghĩ tới câu trả lời như thế.
"Em đừng có tỏ ra thanh cao được không? Em trưng vẻ cao thượng gì hả tiên cô ơi. Quen tôi như thể em bị lỗ vốn, tôi đây như thứ dê xồm quấn lấy em không bỏ."
Anh buông tay Tô Khởi, tay phải chống lên cửa sổ xe, quay đầu không ngó ngàng cô. Vừa cáu kỉnh vừa chịu trận như vậy, Tô Khởi xíu nữa là tin anh yêu cô đến mê muội, cầu chẳng đặng, hết sức hao tâm tổn trí.
Xe cộ chung quanh lao vút thành dòng, màn đêm buông xuống, thế nhưng trong lòng cả hai đều rõ mồn một, cái mê mẩn thích thú anh dành cho cô chẳng biết rõ chừng nào thì tan biến.
Tô Khởi nhìn chòng chọc anh hồi lâu, trong đầu nhanh chóng cân nhắc, đầu tiên nghĩ đến ánh mắt tán dương của bà Đường, vẫn chưa thể xác định bà ta có giấu mưu kế gì khác không; lại nghĩ đến ánh mắt hoài nghi Đường Hiệp Đình nhìn cô, "Anh họ" hai ngày trước gọi báo rằng có người đã sang đó; cuối cùng nghĩ đến Đường Duẫn.
Mùa đông sáu năm trước, tại nhà nghỉ trên núi gần hồ Thành Môn, Thái Tử gia hạ quyết định, hai ngày sau xử sạch sẽ hết thảy, thi thể trực tiếp hỏa táng, tro cốt còn phải đưa Ôn Chí Trăn --- ông ta quen biết với nhà họ Tô mấy chục năm, phải đưa tang cho bốn người nhà họ Tô, đánh bóng tên tuổi.
Cô đưa ra quyết định dứt khoát như dao sắt chặt dây rối, vốn cho rằng móc nối được với bà Đường liền không cần nhìn mặt đoán ý Đường Duẫn, hiện giờ tên này tự dâng một nửa tới cửa, có sẵn ngu gì không dùng, vậy thì an bài cho chàng một vị trí đi.
Tô Khởi đưa tay xoa mặt anh, Đường Duẫn như bị nước sôi đổ bỏng, quay ngoắt đầu lại nhìn cô, ánh mắt hơi dữ dằn.
Cô bình tĩnh mở miệng: "Em quen anh, thế anh có thể duy trì bao lâu đây?"
Đường Duẫn đáp lại đúng sự thật, "Anh không biết."
Cô khẽ thở dài, rút tay về, Đường Duẫn nắm chộp lấy tay cô, một bàn tay nho nhỏ tinh tế, bị anh tóm chặt gọn hơ.
Anh hiểu sai ý, "Em lo lắng cái gì?"
Tô Khởi được nước nói: "Em khác mấy cô trước đó của anh."
Nói ra miệng mà muốn tự mình phỉ nhổ bản thân.
Đường Duẫn tức thì hiểu ra, " Em rõ ràng là thích anh, mà sợ vậy đó à?"
Cô gần như không nhịn được phải cho một đấm lên cái bản mặt thối tha đắc ý của anh, ai cho cái tên này lòng tự tin mà cảm thấy cô thích anh vậy? Nói với bản thân nhất định phải nhịn lại, bây giờ cô cần sắm vai yếu đuối, không có tên đàn ông nào chống cự được phụ nữ yếu thế.
"Đương nhiên em sợ, anh không có gì để sợ, em không so được với anh."
Anh híp mắt nhìn cô, tay duỗi qua vò loạn tóc cô, Tô Khởi thiệt muốn dạy anh cách để chiều chuộng xoa đầu người ta, cử chỉ của Đường Duẫn tràn ngập khống chế và bạo lực, lại còn chọc điên một phần đông đảo các quý cô kiên nhẫn tạo kiểu tóc.
"Em đừng có sợ, chuyện ngày mai ai nói trước được, chỉ cần biết rằng tối nay nhất định sẽ tốt, ngày rồi cũng qua thôi."
Lời vàng ngọc trích từ điều thứ ba mươi tám của "Trộm Tâm Tình Thánh" : Ngày mai anh còn yêu em hay không không biết, nhưng tối nay nhất định yêu em.
Tô Khởi rủa anh trăm triệu lần trong lòng, ngoài mặt làm bộ nhẫn nhịn bao dung, Đường Duẫn đưa tay nắm lấy cằm cô, nửa thân trên rướn qua.
"Có điều em nhớ cho kỹ, đừng có rù quến Ôn sinh ôn dịch gì nữa, anh không có rộng lượng vậy đâu."
Cô ngắm cái bản mặt lạnh ngắt đang kề sát này, nói cho cùng anh vẫn là đố kỵ Ôn Khiêm Lương. Cơ mà không biết có nên cảm tạ Ôn Khiêm Lương không nhỉ, không có anh ấy xuất hiện hai lần liên tục, Đường Duẫn nhất định sẽ không thấy hứng thú với cô nhiều thế.
Thái Tử gia không cho phép thịt mình ngậm được một nửa rồi mà bị người ta mơ ước, chỉ có thế thôi.
Trong binh pháp coi trọng mưu sâu để thắng, nhất định phải đánh sao cho địch trở tay không kịp, Tô Khởi cúi ra trước, thả xuống môi Đường Duẫn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Đường Duẫn sửng sốt, yếu hầu rung động rõ rệt, trái tim thì lại đang trụy xuống, anh lại thấy đôi mắt cô chứa ngân hà, ngu vãi. Ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tối sắp xuống, ngôi sao sắp xuất hiện, âm thầm chẩn đoán một cách chính xác rằng trạng thái tâm lí của mình vẫn còn bình thường.
Thực ra thì Tô Khởi cũng thẹn thùng, xoay đầu không nhìn anh, "Vậy em về phố Miếu được không?"
Thoạt nhìn thì không rõ không rành, nhưng thực tế thì sáng tỏ rành mạch, ai cũng không nói thẳng được câu đó, cứ vậy coi như mọi chuyện đã định.
Đường Duẫn bóp nhẹ ngón tay cô vuốt ve, như lóc thịt rút xương trước khi dùng bữa, trước khi nổ máy xe lên tiếng: "Cái phòng đó của em chỗ nhỏ quá."
Tô Khởi tán thành, nhưng tạm thời cô không tính toán đổi chỗ ở lớn hơn.
Không ngờ tới anh lại nhả tiếp một câu: "Giường cũng nhỏ quá, không tiện cho anh động."
Trong đầu cô nổ cái ầm, sắc mặt còn đỏ hơn mới nãy hôn anh nữa, nghĩ tới tình cảnh Đường Duẫn qua đêm nhà cô lần trước, giường hơi đong đưa theo, tiếng kẽo kẹt nhỏ xíu dồn dập.
"Anh im miệng được không, tục tằng."
Hôm đó Đường Duẫn trong lòng hớn hở, đưa cô về phố Miếu xong thì đi đánh bi-da, sao mà ngờ được đám anh em cây khế đó, còn cả thằng A Chính tới trễ đều dẫn gái theo, Thái Tử gia cô độc, gọi điện thoại đến Dư Lâu.
Tô Khởi thì không nghĩ tới sẽ gặp lại Húc Tử.
Cái đầu vàng của y lộn xộn mà thưa tóc, như là bị người ta giựt xuống không ít, trên mặt cũng toàn xanh tím vết lớn vết nhỏ, trên người cô nhìn không tới, nhưng có thể tưởng tượng được cũng chẳng tốt lành gì.
Y tìm được Dư Lâu, Tô Khởi nhớ lại cảnh chứng kiến đêm đó có hơi hãi hùng, thậm chí chuẩn bị sẵn sàng call Đường Duẫn quay lại bất cứ lúc nào.
Không tin được y là một tên nhóc ngoan ngoãn, gượng gạo lễ phép hỏi cô: "Chị có biết Gia Nhân đi đâu không?"
Tô Khởi lắc đầu, "Chị chỉ biết em ấy rời phố Miếu, vậy chắc là đoàn phim khai máy rồi."
Húc Tử truy vấn: "Vậy chị có biết cô ấy gặp chuyện gì không? Hôm đó em đã hứa là tiễn cổ, nhưng xảy ra chút việc, em..."
Thì ra hai người đã quen biết, sao lớn và bụi đời, Khang Gia Nhân hoa đào không ít, đáng tiếc đều là đào nát. Mà Húc Tử hẳn là vì tránh né người truy lùng y, nên lỡ hẹn Khang Gia Nhân.
Tô Khởi không tiện nói bừa chuyện thị phi người ta, Khang Gia Nhân có bằng lòng nói cho Húc Tử không là chuyện của cô nàng, "Em hẳn nên là hỏi con bé, chị không thể nói bừa được..."
Chưa dứt lời, điện thoại reo, cô nói "Sorry" với Húc Tử, nhấc máy lên.
Đường Duẫn giọng bỡn cợt, "Anh ở Vượng Giác, em qua đây liền đi."
"Miễn dùm, em phải coi tiệm." Biết anh sắp thở ra câu gì, cô lanh lẹ phủ đầu, "Hôm nay không cung cấp phục vụ theo giờ."
Anh hết cách bật cười, "Tụi nó có người theo hết kìa, em thức thời chút, đừng để anh khó xử quá."
"Vậy anh chọn bừa một em xinh nào đi, mấy cổ nhất định hết sức tình nguyện."
Tô Khởi xù lông chống cự, Đường Duẫn thì một lòng cùng cô ve vãn cợt nhả, "Em bắt anh đi lên Đại Đảo Sơn với em, sáng sớm mới sáu giờ anh bị em làm tỉnh..."
Húc Tử nghĩ là Tô Khởi với bạn trai tán tỉnh nấu cháo điện thoại, mới chuẩn bị đi thì nghe được Tô Khởi nói: "Đường Duẫn, không, Thái Tử gia, anh nói cho rõ, em không có 'làm' anh, OK?"
Đường Duẫn ngả người ra sô pha, tí ta tí tởn, nghiêng đầu hạ giọng với điện thoại: "Anh đây hoan nghênh em tới làm anh đó nha, tiên cô."
"..." Tô Khởi bị trình độ mặt dày của anh thuyết phục, không muốn nghe tiếng cây côn đập banh đầu kia nữa, "Anh nằm mơ, em cúp đây."
Quyết đoán cắt đứt.
Lại nhấc đầu lên, Húc Tử mới đi khỏi cửa, cô chỉ ngó thấy được bóng dáng gầy tong, không khỏi thấy mủi lòng.
Không kìm được mà đuổi theo gọi với lại, "Nè, em để tên lại cho chị, KK lần sau tới chị nói với nó."
"Chị cứ nói có Húc Tử tìm, cám ơn nhiều."
"Được, không có gì."
Sau chợt vỡ lẽ, để cái tên lại có ích lợi gì, nhìn thoáng qua y là biết máy nhắn tin còn không mua nổi, huống chi di động. Tô Khởi cũng không biết y ở đâu, phố Miếu nói ngắn không ngắn nói dài không dài, tìm ai đó vẫn cứ như mò kim đáy biển vậy.
Húc Tử, Húc Tử.
A Thi có mua đĩa phim A Phi chính truyện bản lậu, lúc sắp đến tết thì dùng đầu CD ở văn phòng hộp đêm của anh Diệu Huy mở phim. Húc Tử do Trương Quốc Vinh đóng là một cánh chim không chân cô độc đa tình, cả đời chỉ có thể đáp xuống một lần.
Chưa coi được nửa tiếng, anh Diệu Huy bước vào, táy máy tay chân với A Thi, cô lấy cớ ra ngoài hút thuốc, một tiếng sau quay lại, cả phòng nức mùi khác thường, chỉ có thể giả ngu vô tri.
Lại nhìn về phía màn hình, anh chàng Húc Tử kia đã chết.
...
Vị Húc Tử này đi rồi, lại có Bắc Tử trở về.
Họ đều thật trẻ trung, khi Tô Khởi tầm tuổi này người còn bên trong tháp ngà, khoảng thời gian vui sướng nhất cuộc đời, dự tính tương lai cũng là nghiêm túc học hành, đàng hoàng yêu đương, tận hưởng cuộc sống, thật ngây ngô.
Bắc Tử cũng không quấy rầy cô, thậm chí có hơi yên lặng câm nín quá mức, Tô Khởi chủ động ra cửa tiếp cận --- cậu chàng vẫn luôn bần thần ngồi trên bậc thềm.
"Đường Duẫn với A Chính mà ra lệnh cậu đi chém người thì đừng có đi."
Có thể cứu một đứa thì cứu một đứa, Bắc Tử đối đãi cô thiệt tình, cô phải đáp lại thiệt tình.
Ai ngờ cậu trai hiền như khúc gỗ, bộc tuệch nói: "Chị ơi, Tam gia đưa Hoằng Xã đi kiếm tiền, mọi người ai cũng sống tốt hết, sao phải chém người?"
Cô bao đồng, nhưng đọng lại câu "Chị ơi" cậu chàng gọi. Lúc trước Bảo San ríu rít mỗi ngày, hai chữ "Chị ơi" kêu trăm ngàn lần, cô thấy con bé phiền, hai chị em đánh nhau từ trên lầu xuống dưới lầu, Mommy nổ não, luôn cứ thấy sanh hai gái còn nhọc lòng hơn nhà người ta sanh con trai.
Hiện giờ lại không thể nghe Bảo San kêu một tiếng "Chị ơi".
Cô nhấc chân đá nhẹ Bắc Tử một cái, "Ai cho cậu kêu chị?"
"Em xin lỗi." Cậu ta xin lỗi vậy mà mau lẹ, "Anh Chính ảnh nói đừng có kêu 'chị dâu', anh Duẫn hay đổi ý..."
Tô Khởi không muốn nghe hai cái tên đó, thẳng thừng ngắt lời cậu: "Gọi chị Khởi đi."
Bắc Tử hơi ngỡ ngàng, ngơ ngác gật đầu, "Em biết rồi, chị Khởi."