Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 36



Vỏ táo trong tay Tô Khởi rơi xuống đất, ánh mắt không tránh khỏi có chút dao động, chẳng rõ Đường Duẫn có nhìn sang hay chăng, cô thong dong cúi người nhặt vỏ lên vứt vào thùng rác.

"Em đi ra ngoài lấy cây lau nhà."

Đường Duẫn đáp lại một tiếng, để cô rời đi. A Chính nhìn thấy cửa bị đóng lại, sau đó rút một xấp giấy từ túi văn kiện.

"Cậu cả Ôn từng có một mối tình đầu, đã mất từ 6 năm trước, khoảng đó anh ta bệnh nặng một chập, khỏi bệnh rồi thì đi Mĩ, cuối năm trước mới về Hồng Kông."

"Mối tình đầu?"

"Con gái lớn Tô Thế Cẩn."

Đường Duẫn cất giọng nghiền ngẫm, "Vị đó à..."

Rồi bỗng thấy bực dọc vô cớ, cứ nhắc lại chuyện năm đó là lại có chút tức tối bức rức chả lường trước được, anh vặn người muốn lấy cái cốc uống nước, A Chính trợ giúp đổ nước, chờ Đường Duẫn phản hồi.

"Tiêu hủy hết tất cả trừ xấp này, tra thêm về vụ nhảy lầu ở cao ốc Ôn thị."

A Chính ghi nhớ, "Em cử thêm vài đứa nữa đến trông giữ, xác Trần Kế Đông chú Long Bảy xử lí, còn có nhỏ vợ đang bầu của thằng ấy..."

Đường Duẫn hơi nhíu mày, "Chú Bảy ra tay ác quá."

Mày giãn ra rồi cũng hạ quyết định, "Nói người mình đừng nhúng tay, tùy ổng đi."

A Chính gật đầu, hỏi anh còn có chuyện gì cần căn dặn nữa không.

"Kêu Bắc Tử lại đây, nó thành thật, tao định mau chóng xuất viện."

"Dạ."

Tô Khởi đứng hóng gió bên cửa sổ trên hành lang, chả màng đến quy định cấm hút thuốc của bệnh viện. Cô đứng ngoài phòng bệnh của Đường Duẫn, không một ai dám bước lên can thiệp.

Đằng sau có bước chân tiến lại gần, dường như có thể đoán ra là ai, song không hề quay đầu lại.

Bắc Tử gọi cô bằng giọng vô cùng cẩn trọng, "Chị Khởi..."

Lại sửa miệng, "Chị dâu."

Tô Khởi quay đầu, mắt trừng cậu ta, Bắc Tử càng thêm lắp bắp, "Em không nghĩ... không phải cố tình làm chị khó xử..."

Vòng khói phun ra, chưa phả đến trước mặt Bắc Tử đã tản ra hết, giống như cô muốn ra tay lại chết yểu giữa đường, thật sự quá bất lực.

"Cậu trung thành lắm, là tôi tự cho mình đúng, còn đối đãi với cậu như em ruột."

Bắc Tử liền xua tay phủ định, "Không phải mà, chị dâu."

"Em nghe lời chị đi mua thuốc về, ở ngoài cửa thì nhìn đến chị và cậu cả Ôn đang nói chuyện phiếm, còn gần gũi lắm, anh ta hát mà chị lại ủ dột mặt mày khổ sở, như vậy không đúng đâu, chị dâu."

Tô Khởi nhìn cậu ta chòng chọc không cất tiếng. Cô đang bị một thằng đệ trong xã đoàn lên lớp về quy chuẩn yêu đương --- làm phụ nữ của đại ca, cần phải giữ trinh tiết cùng nữ tắc.

"Em chỉ là muốn gọi cho anh Duẫn, kêu ảnh lại, như vậy thì chị nhất định không dám liếc mắt đưa tình với cậu cả Ôn nữa, không ngờ tới cúp máy xong lên lầu thì không thấy chị, sự việc sau đó em không cách nào kiểm soát được..."

Lúc ấy gọi cho Đường Duẫn, báo với anh rằng Tô Khởi ngồi lẻ loi trong phòng bao không có hứng chơi, rất là cần anh. Đường Duẫn đương lái xe, giọng điệu không tránh khỏi có vẻ hơi đắc ý, "Cổ sao mà cần tao được hả? Mày đừng có nói xàm xí để chọc anh vui đó."

Bắc Tử kể: "Chị dâu còn đang uống rượu một mình kìa, không an toàn."

Đường Duẫn hơi nấn ná, hỏi cậu chàng địa chỉ liền đánh tay lái qua đó, tâm tình phơi phới hẳn ra.

Rõ ràng chuyện vừa mới tối qua, nhắc lại nghe như đã qua nửa tháng trời. Tô Khởi không ép hỏi nữa, không biết nói gì cho ổn.

Bắc Tử thủ thỉ: "Chị dâu, em biết chị không muốn chuyện gì em cũng nói anh Duẫn, em không có nói bừa mà. Chuyện ngày hôm qua... Em chỉ nghĩ để anh Duẫn tới là giải quyết dễ dàng, nhưng chị không nên trốn trong phòng bao riêng với cậu cả Ôn."

Tô Khởi có hơi muối mặt, nghe cậu ta nói gì mà ở trong phòng bao riêng với Ôn Khiêm Lương, nghe như yêu đương vụng trộm vậy.

"Dù chị có coi em là em trai hay không, từ tận đáy lòng em đối xử với chị như chị ruột vậy, bây giờ là chị dâu. Nhưng làm người phải có giới hạn, cũng đâu phải là xây tường, chỉ có đắp gạch mới có vụ cái sau vượt lên cái trước thôi."

Cô nhìn Bắc Tử nghiền ngẫm, không sao xác định được cậu ta rốt cuộc là thật sự thành thật như thế, hay vốn luôn là giả heo ăn thịt hổ, cuối cùng chỉ có thể quyết định tiếp tục quan sát.

Cô xoay người ấn dụi điếu thuốc, không nói gì thêm. Bắc Tử tự biết nhiều chuyện, cũng không mở miệng nữa. Tô Khởi bước qua vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Lần sau cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng với chị, được không?"

"Ôn sinh là khách của chị, không có mấy cái chuyện tình cảm vương vấn như cậu tưởng tượng đâu. Ngày hôm qua là do chị nhớ cô Chín, hơi buồn trong lòng nên ảnh mới an ủi chị mấy câu."

Mặt mày Bắc Tử thêm phần ảo não, "Em rất xin lỗi, chị Khởi."

Tô Khởi cười hiền, xác định Đường Duẫn và Bắc Tử không hề nhìn thấy cô với Ôn Khiêm Lương ôm nhau hôn nhau, yên lòng hoàn toàn.

"Qua rồi."

Nếu tất cả mọi chuyện đều có thể dùng một câu "Qua rồi" nhẹ nhàng bâng quơ như thế là lật sang trang, thế thì tốt biết nhường nào.



Thu năm 1993, Đường Duẫn nằm viện khá lâu, Tô Khởi hóa thân thành một cô bạn gái tiêu chuẩn, ngày đêm bầu bạn, cuộc sống tẻ nhạt lại tản mạn. Nếu có thể vứt đi phiền não, thì hẳn cũng có thể coi như là một ngày nơi non sơn, ngàn năm cảnh sắc thế gian.

Ôn thị vì sự kiện đột ngột này mà khó tránh được cảnh sứt đầu mẻ trán. Tất cả các phòng ban nhất là bên quan hệ công chúng khổ không tả nổi, nguyên nhân vốn chính là: Liên tiếp hai tuần đếu có viên chức tự nhận là áp lực quá lớn nên nhảy lầu tự sát, trong đó có một người trong nhà còn vợ trẻ con thơ.

Dư luận chưa kịp nhen nhóm, thì bên quan hệ công chúng của Ôn thị ra chiêu như sét đánh. Ôn Khiêm Lương dù gì cũng có năng lực thật sự, ép đến không một khe hở, thậm chí còn tự thân gặp mặt người nhà của viên chức để bàn bạc, còn hướng tới phương hướng phát triển tốt hơn.

Tuy rằng là thế, song vẫn kinh động đến Ôn Chí Trăn phải quay về công ty.

Người đã mấy mươi năm chìm nổi trong giới làm ăn vẫn là có sự nhạy cảm khác hẳn với lớp hậu bối. Hôm đó Ôn Khiêm Lương vẻ mặt mỏi mệt quay lại công ty, Ôn Chí Trăn nói với anh rằng chuẩn bị tìm một vị sư phụ tới cao ốc Ôn thị xem phong thủy.

Ôn Khiêm Lương tiếp thu giáo dục phương Tây từ bé, đối với chuyện này chẳng tin mấy. Nghe vậy tức thì nghĩ tới sự lựa chọn đầu tiên là Tô Khởi, nhưng rất mau liền gạt bỏ, Ôn Chí Trăn tuyệt đối không được biết rằng Tô Khởi là Tô Bảo Trân.

Để Ôn Chí Trăn sắp xếp, chọn ngày xong liền thỉnh một vị đại sư có danh tiếng ổn thỏa ở Hồng Kông, điệu thấp tiến vào tòa nhà Ôn thị.

Đại sư hỏi qua địa điểm và phương vị nơi hai nhân viên kia tự vẫn, tầng nóc sân thượng thoạt nhìn chẳng có xảy ra chuyện gì, song chỉ có người hiểu rõ mới có thể cảm nhận được làn sóng ngầm mãnh liệt.

Chỉ nhìn vài lần liền rút ra được kết luận: phương vị người nhảy lầu đều nằm ở Tây Nam, chính là hướng ra đường Caine, mà tòa kiến trúc uy phong trang nghiêm bậc nhất trên đường Caine hiện giờ chính là cao ốc Bạc San, sản nghiệp của Đường Hiệp Đình.

Đại sư chỉ ra: "Cao ốc Bạc San có trận pháp âm tà, chỉ thẳng Ôn thị."

Lòng Ôn Khiêm Lương trầm xuống, không tránh được mà nghĩ đến Tô Khởi. Hiện nay bề ngoài là cô đang làm việc cho nhà họ Đường, kiểu gì đều cảm thấy việc này có cô nhúng tay.

Nhưng lại không khỏi mà tự đặt nghi vấn, vì sao cô phải làm như vậy?

Không dám nghĩ nhiều, Ôn Khiêm Lương quay lại văn phòng liền call Tô Khởi.

A Chính theo Đường Duẫn tản bộ trong hoa viên, báo cáo chuyện lớn nhỏ về Hoằng Xã gần đây. Tô Khởi ngồi trên băng ghế dài bên hành lang, ngó qua một cái rồi bắt máy.

"Chuyện gì? Em ở bệnh viện."

Ôn Khiêm Lương nghe vậy thì cũng không dong dài nữa, hỏi thẳng: "Phong thủy cao ốc Bạc San bên họ Đường em có nhúng tay vào không?"

Ánh mắt Tô Khởi nhấp nháy, còn phải phân tâm xem Đường Duẫn cùng A Chính có quay về hay không. Giọng điệu cô trăm phần trăm bình tĩnh, thong dong bịa chuyện, "Không có, Đường Tam gia còn chưa tin em đâu."

"Chuyện nham hiểm như vậy, anh tin em sẽ không làm."

Nếu tin, thì sao còn gọi cuộc này làm chi?

Childe đúng là thần hồn nát thần tính, Tô Khởi cũng hiểu được, lại cảm thấy nực cười. Cười xong thì chỉ còn lại cõi lòng hoang vu, nói cho cùng thì cô càng đi càng rời xa anh, không sao tránh được.

"Cánh tay khỏi hẳn chưa?"

"Hôm qua tháo ván nẹp rồi, còn đang tập làm quen."

"Chừng nào em rảnh? Trung Hoàn vừa mới mở một nhà hàng Tây, bếp trưởng người Pháp, có bò Wellington em thích, anh đã thử qua rồi."

Tô Khởi thừ người, "Tạm thời không nói chính xác được, Đường Duẫn sắp xuất viện rồi."

"Được, bất cứ lúc nào anh cũng sẵn lòng dành thời gian cho em."

Người đi đằng xa đã quay trở về, Tô Khởi "Ừm" một tiếng, "Đợi em thăm dò bên bà Đường, có tin tức sẽ nói cho anh."

Ôn Khiêm Lương ấm áp cõi lòng, ý cười nồng nàn, "Chuyện bên anh là việc nhỏ thôi, em tự mình cố gắng nhé."

"Anh ta về rồi, em cúp máy trước."

Mùa bão táp vừa qua thì mùa đông liền bắt đầu. Tô Khởi được thơm lây Đường Duẫn, cách 6 năm lại có thể mặc được một bộ trang phục thiết kế cao cấp số lượng có hạn. Để ăn mừng xuất viện, Thái Tử gia shopping điên cuồng, tự mình mua cho sướng tay còn chưa thấy đủ, đổi đồ mới cho cô y như đang chơi mặc đồ cho thú bông.

Mua tới mức xe sắp không đóng lại được, anh thì đứng bên đường phì phèo thuốc lá, Marlboro, còn chia cho Tô Khởi một điếu, chờ Bắc Tử gom mấy cái túi đó lại cho gọn, dọn ra một chỗ ngồi ở ghế sau.

Nhìn sắc mặt Tô Khởi lãnh đạm, anh duỗi tay niết má cô. Hôm nay để mặt mộc, sắc môi có hơi tái, trong khá ốm yếu.

"Lần sau tự em tới mua, so với kiểu hồi trước em mặc đẹp hơn biết bao nhiêu."

"Cho em cái thẻ phụ nữa à?"

Đường Duẫn thấy khá có lí, khóe miệng ngậm thuốc, híp mắt móc bóp tiền ra định rút một tấm thẻ đưa cô.

Tô Khởi cười khẩy nói kháy anh, "Thái Tử gia, tuy rằng em ra ngoài bán giá thị trường hẳn là không tệ, nhưng em còn chưa có nghĩ tới làm vậy đâu."

Tay Đường Duẫn đang rút thẻ khựng lại, nhìn cô đăm đăm mấy giây, Bắc Tử ra hiệu đồ đã xếp gọn, có thể lên xe. Anh mở cửa bên ghế lái đẩy mạnh cô vào, thảy cả bóp tiền lên đùi cô, khom lưng chống bên cửa xe đáp lại cô.

"Anh nhất định muốn em bán đó, em có thể làm được gì hả?"

"Tô Khởi, mạnh miệng không phải cái gì hay ho đâu."

Tô Khởi trầm mặc, Đường Duẫn không muốn lái xe, cô đành làm tài xế tạm thời, nổ máy đi vịnh Đồng La trước.

Cô cùng Đường Duẫn điệu thấp đi vào Tree Bar. Trên ghế dài đặt giữa tầng trên đã có không ít người ngồi, nhác thấy Đường Duẫn lại đây, vội vã nhường ra một vị trí trên ghế.

Anh xua xua tay, lôi kéo Tô Khởi ngồi đại vào một chỗ. Vách ngăn thủy tinh đánh bóng đến phát sáng, còn có thể nhìn đến đám đông hết mình dưới sàn nhảy đang mặc sức cuồng hoan.



A Chính đi tới rỉ tai anh. Tô Khởi không nghiêm túc nghe, sau đó mới biết được anh miễn phí toàn bộ tối nay, chỉ để ăn mừng xuất viện, hết sức xa hoa lãng phí lại hoang đường vô cùng.

Đường Duẫn thường hay chơi chung mấy công tử bột, lứa tuổi nào cũng có, nhưng không có ai Tô Bảo Trân biết. Vòng xã giao Ôn Khiêm Lương đều là thế gia trăm năm của xứ Cảng, gia phả đều là sạch sẽ tinh tươm không một hạt bụi, khó tránh khỏi mà có hơi khinh thường mấy kiểu luật rừng thế này.

Song năm đó nhà họ Tô cũng coi như là dùng "luật rừng", nếu không phải Tô Thế Cẩn nhân lúc Ôn Chí Trăn sa đọa mà giúp ông ta một tay, thì nhà họ Ôn đã chẳng có liên can gì đến họ Tô.

Thời đi học quan hệ của cô với đa phần bạn học đều là khá cạn. Bởi mọi chuyện đều có Childe, có bạn hay không có sá gì. Đã từng cảm thấy như vậy không tiện, hiện giờ làm Tô Khởi lại thành ra tiện lợi, chỉ cần tránh bạn của Ôn Khiêm Lương, vạn sự đại cát.

Nhân viên phục vụ trẻ trung xinh xắn bưng khay đưa rượu. Không biết do ai gọi, cũng chẳng biết gọi rượu gì, mười shot xếp thành hàng, chiếc mâm bên cạnh đựng một ít muối và chanh, trong đầu cô cố nhớ lại mấy quyển sách từng đọc, ngặt nỗi âm nhạc xung quanh quá ồn, thế là tịt.

Ngó đến một hình ảnh hạn chế người xem trên sô pha, nháy mắt cô bừng tỉnh --- quốc tửu Mexico, Tequila Chi Thùa.

Gã bạn thân cây khế của Đường Duẫn mà Tô Khởi chả nhớ nổi tên, đang ôm một cô em ngực to eo nhỏ, da thịt lồ lộ, bất kì tên dâm dê nào đều khó mà kháng cự.

Gã đó vẩy một ít muối trước ngực cô nàng, dâm dật chôn mặt vào liếm một cái, lại uống sạch bách một li rượu...

Mặc dù chung quanh ầm ĩ, song tiếng líu ríu ve vãn đánh yêu của cặp đó dường như quanh quẩn bên tai cô, dung tục, sắc tình.

Đường Duẫn ôm cô vào ngực, nhìn thấy cô thẩn thờ thì ngó theo mà xem, cười tươi có vẻ mỉa mai.

Giây tiếp theo là chôn bên tai cô, âm thanh không lớn không nhỏ bày tỏ: "Cô đó ngực hơi lớn quá, anh muốn quáng mắt luôn, vẫn là của em vừa vặn, vừa tay."

Tô Khởi thôi không nhìn nữa, trừng anh một cái. Đường Duẫn cười đến cơ ngực run rầm rập, sau đó buông cô ra, đưa tay ra muốn lấy rượu.

Lúc cô bước vào quán bar cùng Đường Duẫn thì cũng cởi áo khoác ra, không biết đã để chỗ nào, hiện giờ chỉ có một lớp áo trễ cổ. Nghĩ tới trước nay Đường Duẫn là dê cụ, cứ cảm giác kiểu gì anh cũng muốn chôn ở chỗ đó của cô mà liếm muối, tay liền che chắn trước ngực, lưỡng lự xem có nên lấy cớ đi toilet để tháo chạy không.

Không ngờ được Đường Duẫn kéo tay cô, trên hổ khẩu lập tức có cảm giác cồm cộm, anh quẹt một ít muối lên đó, cúi đầu phủ lên. Tô Khởi cảm giác được cái ấm nóng, nơi hổ khẩu lại quay về trạng thái trống không.

Anh ngẩng đầu, một hơi uống cạn rượu, lại nhón một lát chanh vào miệng, quy trình có hơi lộn xộn nhưng tốc độ. Tô Khởi ngắm anh chàng đẹp trai giơ tay là chạm tới được này, thông minh ga lăng lên một cái thì ai mà không động lòng mến mộ cho đặng.

Vừa muốn quay đầu ngó lơ anh, Đường Duẫn liền lấn người sang, trong miệng vương vấn hương rượu, say lòng người lại tràn ngập mê hoặc.

Anh nói: "Tới phiên em."

Tô Khởi lắc đầu cự tuyệt, không chịu tiếp lượt.

Anh nhìn cô chòng chọc không nóng không lạnh, hành vi cường thế, dường như đang biểu lộ: Ai kêu em thích coi người ta, hiện giờ tới phiên em thử một lần đi.

Ngón tay Đường Duẫn lại chấm một ít muối, Tô Khởi cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, đành phải đưa tay qua, anh lại quẹt lên mu bàn tay trái của mình, cầm ly shot một bên đợi, đưa tay sang ---

Tim Tô Khởi đập dồn dập, tựa như bị dụ dỗ, lại như bị bức bách, cô kéo cánh tay và ngón tay của anh sát vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái sạch sẽ. Đường Duẫn nhìn xoáy vào rồi đưa li rượu lên, nhìn cô giống như đang chịu hành hình mà một phát uống sạch, rồi nuốt thẳng xuống.

Quá mạnh.

Phải há miệng theo bản năng, toàn bộ khoang miệng đến lồng ngực đều đang như thiêu như đốt, Tô Khởi vừa muốn dùng tay che miệng, hai ngón tay Đường Duẫn kẹp một lát chanh nhét vào, rút tay ra thì lướt ngang môi cô, cọ loạn không kiêng nể gì rồi mới lấy ra hẳn.

Cô ngơ ngác nhìn Đường Duẫn, tim đập mỗi lúc một nhanh, nhất định là cồn đang quấy phá, đầu cũng dần hầm hập.

Không kịp nghĩ ngợi, Đường Duẫn vươn tay xoa xoa tóc cô, cười đểu hết nói nổi, lại áp người vào trong lòng ngực, rủ vào tai cô: "Mặt em đỏ."

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cả người nhũn ra, cô thậm chí hoài nghi rượu có bỏ thuốc mê, ngã vào ngực Đường Duẫn.

Đến đây thì hoàn toàn trở thành thú cưng anh nuôi, mặc cho anh xoa nắn bóp véo.

Dưới lầu nhạc sàn quá ồn, Tô Khởi đau đầu, Đường Duẫn thấy để mặc cô lăng xăng trong ngực thì khó tránh được việc nổi lửa, đang lưỡng lự xem có nên đi trước hay không.

Cô tiến đến bên tai anh, giọng điệu lười nhác, còn có chút xíu mùi làm nũng không rõ ràng, "Chừng nào mới yên tĩnh mà hát nhạc vậy chứ? Ồn quá hà..."

Yết hầu Đường Duẫn khẽ nhúc nhích, "Anh đưa em về chỗ ở."

Tô Khởi lắc đầu, ráng kìm cơn đau đầu vùi vào ngực anh, dựng thẳng một ngón tay, "Một bài thôi rồi đi."

Anh phất tay kêu người tới, giám đốc khom lưng bước qua, trò chuyện đôi câu xong thì gấp gáp chạy xuống lầu.

Chốc lát người trên sàn nhảy im lặng lại, im lặng cũng chả hơn được một phút, một giọng nữ rất giống Trần Tuệ Nhàn cất lên, hát "Cố tình thích em" của Trần Bách Cường. Có người hú hét, còn có mấy khứa cắn thuốc lắc tới ngáo mà sinh sự, rất mau liền bị xử gọn, một bầu hòa khí.

Hôm đó thứ tư, từ đây Tree Bar chỉ hoạt động mỗi thứ tư hàng tuần, hồi lâu không đổi.

Về hồi ức đêm đó, Tô Khởi chỉ nhớ rõ Tequila quá mạnh, giọng Trần Tuệ Nhàn vịnh Đồng La quá là tuyệt diệu, cô hôn mê trong lòng anh, kí ức cả đêm đứt đoạn.

Anh dạy cô uống Tequila ra sao, vì cô mà làm chuyện hoang đường "Đốt lửa đùa chư hầu", chả nhớ rõ.

Đừng hỏi vì sao không nhớ rõ, tóm lại chính là không nhớ rõ, không thể nhớ rõ.

Lời hát rằng : "Tình xưa như say, tuy sợ nhưng lại truy đuổi ."*

Khó tránh được mà nghĩ đến người ấy, nhắc nhở chính mình: Nhớ cho kĩ vào, tình cũ không thể truy theo, đã thấy biển xanh nước có sá gì. *

*: chế bậy bạ vì không hiểu lắm, sẽ tra cứu sau, hehe