Ngày đầu tháng Đường Duẫn không làm, miệng vết thương sau lưng Tô Khởi đã đóng mài nhưng chưa rụng hẳn, cô bèn rời giường sớm. Mở TV lên bật đại một đài tin tức buổi sáng, cô ngồi trên sô pha uống một cốc nước lọc, tự hỏi lát nữa ăn sáng với gì.
Có lẽ có thể mường tượng người đang ngủ nướng trong phòng là chồng mình, cô là một người vợ ở nhà rảnh rang, một ngày mùa xuân bình thường thế thôi...
Cấm tiệt mơ mộng ban ngày, chấm dứt tại đây.
Trên bàn trà, dương tử kinh cắm trong bình đương độ nở bung, dương tử kinh là loài hoa tháng ba. Cô buông cốc, định cầm bình đi thay nước, song lại bị nữ MC trên TV báo cho tin tức làm thu hút sự chú ý.
"Vào hôm qua, công ty trách nhiệm hữu hạn kĩ thuật xanh Thế Phổ Xương đã bị ICAC đến tận cửa điều tra. Tổng chủ nhiệm Chung Diệc Sâm là người phụ trách chính vụ việc này, sở Liêm chính công bố rằng đã nắm giữ vật chứng vô cùng xác thực, sự việc và tiến triển cụ thể dính líu quá nhiều, không tiện tiết lộ, kênh chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin."
Cô nhìn màn hình đần người, tâm trí dường như trôi dạt đến ba ngàn dặm ngoài, khóe miệng mỉm cười bao giờ cũng không biết.
Đường Duẫn dựa vào cửa phòng ngủ, lim dim hỏi cô: "Mới sáng sớm xem tin tức?"
Tô Khởi cầm lấy bình hoa, sửa soạn đi vào phòng bếp, "Nghe đại chút thôi."
Đường Duẫn bảo: "Ông chủ công ty này là người nhà em."
"Ồ?" Tô Khởi hỏi vặn, "Sao mà em không biết nhỉ."
Đường Duẫn cười bước đến sô pha, uống nửa cốc nước của cô còn dư lại, "Họ Tô luôn, tất nhiên là người nhà rồi."
"Tên đó đang dính vận rủi, anh đừng có kéo em vào theo."
Anh thấy cô bủn xỉn, nghe tiếng nước truyền ra từ nhà bếp, cất lời: "Chuyện này đúng thật khó giải quyết."
Tô Khởi hỏi: "Anh biết nội tình?"
"Rửa tiền đen xuyên biên giới, Thể Phổ Xương chỉ có thể coi là một cái xác ngoài, hiện giờ sự tình bại lộ, cũng đoán được hậu quả."
"Vậy Hoằng Xã cần rửa tiền đen sao?"
"Madam, đừng có nhân lúc anh mới tỉnh ngủ mà nói sáo."
Tô Khởi thấy ổn biết dừng, lau khô nước dính trên thân bình thì quay lại phòng khách, "Anh đổi kênh đi, em đi nấu ăn."
Đường Duẫn không đáp lại nữa, nhìn bình hoa chỉn chu trên bàn xuất thần trong chốc lát.
Anh nhớ đến cái đêm mà một mình về Hồng Kông trước, rồi lại không thể không về phòng làm việc để lấy một phần giấy tờ. Tô Khởi bị ác mộng bủa vây không cách nào dứt ra khỏi, anh nghe thấy tiếng bèn đẩy cửa phòng ngủ ra, lưỡng lự chốc lát thì quyết đoán cắt đứt ý nghĩ muốn đánh thức cô, đóng cửa rời khỏi.
Làm trái tim anh rung rinh chính là bình tịch mai bày trên tủ giày bên cửa, ánh trăng rọi vào san sẻ cho nó một tia sáng. Đường Duẫn hình dung không ra được cảm giác ngay lúc đó, tựa như đợi thật lâu rồi mới đến, lại giống như thiếu hụt đã lâu được bù đắp, cảm giác thuộc về tràn trề vỡ đê.
Trên đường lái xe, anh gọi vào điện thoại nhà, giống như hiệp sĩ dũng mãnh đấu kháng với ác long, giải cứu công chúa.
Tô Khởi hiển nhiên không biết anh ngồi trên sô pha nghĩ đến thứ gì.
Tiếp theo ngày hôm đó, anh giúp cô bôi thuốc lên vết thương đã đóng vảy trên lưng, ngừa để lại sẹo. Trong phòng ấm áp dễ chịu, Tô Khởi mặc áo dây hở lưng, ôm đầu gối ngồi trên thảm trước sô pha--- cạnh chân Đường Duẫn.
Chả rõ A Chính để đĩa phim lậu ở đây hồi nào, bộ "Thanh Xà" chiếu cuối năm 93, thế là bỏ vào đầu đĩa bật lên xem. Đường Duẫn nằm ườn nửa người, lung tung chọc đầu vai cô, làm cho Tô Khởi bực bội giơ tay đánh anh.
Hè năm ngoái lúc quay bộ điện ảnh này, Vương Tổ Hiền hóa trang Bạch Xà mua kem bên đường, giống như từ phim xuyên không đến, đánh gục bìa báo hôm sau trong nháy mắt, cô có tình cờ xem qua.
Mà bản tiểu thuyết của "Thanh Xà" vẫn chưa đọc xong --- để quên ở văn phòng Đường Duẫn, không biết có còn đó không.
Ẩn trong sáng tối giao thoa, ân oán hồng trần sinh diệt vô thường. Khi cô xem đến lúc Tiểu Thanh cõng Hứa Tiên tìm kiếm Bạch Tố Trinh trên đỉnh Mộc Ngư, vẫn không sao kìm được mà rơi lệ. Cô là người bệnh, hiện giờ nguyên khí đại thương, vừa nhạy cảm vừa yếu đuối.
Theo bản năng ngoảnh đầu nhìn Đường Duẫn, không biết từ khi nào, anh nằm trên sô pha --- ngủ gục.
Tháng ba là dương tử kinh, là một bộ "Thanh Xà" sau buổi ban trưa, là đất nước sư tử Singapore.
Hôm đó anh tan việc ở Hoằng Tuyển rồi về nhà. Tô Khởi vừa mới lục sơ phòng làm việc của anh, tuy rằng không thu hoạch được gì, song khó tránh khỏi có tật giật mình.
Đường Duẫn tất nhiên không cùng một kênh với cô, ngồi trên sô pha hút thuốc, ánh mắt lại đáp lên người cô đảo quanh.
Mãi làm cho Tô Khởi không nhịn được phải hỏi: "Làm gì vậy?"
Giọng điệu anh bí ẩn, "Sửa soạn mấy thứ, chuyến bay chiều mai."
Tô Khởi khó hiểu, "Anh phải đi công tác?"
"Là hai mình, anh với em cùng đi."
"Em không muốn đi."
"Không muốn như này, không muốn như kia, không bằng em cưỡi lên đầu anh luôn đi."
Tô Khởi trừng anh một cái, từ chối giao lưu.
Dường như thật nhiều thật nhiều năm sau đó, cô vẫn có hơi tiếc nuối, rằng lúc ấy vội vàng đi Singapore không có mang theo chiếc áo mình ưng ý nhất. Ký ức chẳng thể hoàn mĩ được, ký ức hẳn có khuyết thiếu, thế nên ký ức mới trở thành kỷ niệm, chồng chập tái diễn, trường tồn không dứt.
Ai có thể kháng cự nổi được niềm vui bất ngờ? Cái lãng mạn người người trọn đời mộng mơ.
Hành trình bốn tiếng, máy bay phóng ngang biển Đông, đến sân bay Changi ở Singapore.
Đường Duẫn tự lái một chiếc xe, đường xá vùng duyên hải chen chúc vô cùng, Tô Khởi dường như đã ngộ ra được gì đó từ dòng người qua lại náo nhiệt, lại không xác định rõ, bèn quay sang truy vấn anh.
Mãi cho đến khi nhìn ra đường nét nơi xa, nhà vận động Singapore, bên ngoài đèn đuốc sáng rực, xung quanh đang thảo luận rôm rả, đa phần đều là quẩn quanh tên nhân vật chính.
Jacky Cheung——Trương Học Hữu.
Ngữ khí Đường Duẫn khá là đắc chí, nghiêng đầu nói đáp án cho cô: "Không phải em muốn xem show Trương Học Hữu sao? Năm nay anh ta không hát ở Hồng Khám đâu, xong buổi này còn phải bay sang Kuala Lumpur nữa."
Ngay khắc ấy Tô Khởi cảm thấy cả thế giới vô cùng buồn cười, trời với đất đổi chỗ, biểu cảm phức tạp khi nhìn anh, trở nên càng phức tạp hơn nữa. Leslie Cheung cơ hồ như bài nào cô cũng biết hát, còn Jacky Cheung thì thật sự không thuộc mấy, ngoại trừ bản "Tương tư trong mưa gió" nổi gần tháng trời ở phố Miếu, không muốn nghe cũng phải nghe nát lỗ tai.
Anh ngó thấy cặp mắt đượm tình của Tô Khởi, cười cười hết sức cà lơ phất phơ, nghiêm túc đi đỗ xe.
"Em đừng cảm động đến rơi lệ, anh không có dỗ em đâu."
"Vé cũng không có mua riêng cho em, người khác đưa anh, bỏ đi thì phí."
"Có cảm ơn thì cảm ơn anh đưa em ngồi máy bay, mà mới nãy hạ cánh còn vướng phải nhiễu động không khí... Thôi, khỏi cảm ơn đê."
Trên thực tế Đường Duẫn biết hát nhiều bản của Trương Học Hữu hơn cô, Tô Khởi bần thần suốt buổi, giống như cái tên vờ vịt hạng nhất trong thính phòng vậy, rành rành phí phạm một vị trí đẹp.
Cô không nén nổi mà lén ngó anh, thậm chí còn nghi rằng anh thật sự sùng bái Trương Học Hữu, Đường Duẫn thì ngả ngớn rống bên tai cô: "Hộp đêm hồi trước tối nào cũng ghé, ở đó hay mở nhạc tên này."
Chọc cho Tô Khởi ghim mặt liếc anh, anh lại xem cô ghen tuông, ôm người vào lòng hôn hít.
Buổi biểu diễn ấy phá vỡ kỉ lục bán vé của ca sĩ người Hoa.
Song, Trương Học Hữu cũng không hát "Tương tư trong mưa gió".
Khi hạ màn, Đường Duẫn ôm cô đi ra, thong dong phát biểu ý kiến về chuyện này cùng cô: "Thang Bảo Như không có mặt, sớm biết vậy làm Tô Bảo Như em đây lên sân khấu thế chỗ rồi, dù gì em cũng thuộc có mỗi bản này."
Tô Khởi thất thần cả đêm, muốn quy tội cho mỏi mệt khi hạ cánh, nhưng cũng không chắc lắm.
Anh vô cùng quen thuộc đường xá Singapore, suốt hành trình lái rất trơn tru, Tô Khởi đâm ra nghi hoặc.
"Năm đó anh cai đứt ở Singapore."
"Nhiễm với nghiện là hai chuyện khác nhau, nghiện khó cai hơn."
"Pháp luật ở Singapore nghiêm ngặt, buôn lậu ma túy tử hình, cho nên sống ở đây hai năm."
Lòng Tô Khởi càng thêm trĩu nặng, nói như mất hồn mất vía: "Lúc trước em có nghe cô Đường kể, là Phì Phiên dụ anh..."
Nhắc tới chuyện quá khứ với giọng bâng quơ nhẹ nhàng, "Anh uống say, dựa lên sô pha ngủ cho tỉnh rượu, bột số 4 túi nhỏ, tiêm dưới da, làm cho anh phê lên trời luôn. Ông già anh sôi máu tới mức tự mình ra tay, thiếu điều đánh cho tên đó chết quách."
Anh còn có tâm trạng nói mát, gió đêm dìu dịu khoan khoái, tựa hồ một đôi trai gái bình thường hẹn hò hóng gió tận hưởng, tâm tình cũng tốt hơn vài phần.
"May là không phải đá, không thì anh đây chắc nát bấy."
Tô Khởi không hiểu.
"Phì Phiên cái gì cũng hút, chỗ dưới đã bấy hết, cả thân đầy bệnh. Mấy năm đầu Mỹ Lan còn nuôi băng muội* giúp nó, hư chuyện mấy bận rồi mới chịu nề nếp."
*ý chỉ gái mại dâm vừa hút với khách, vừa cung cấp dịch vụ. (dịch từ Baidu)
Cô nghe thấy mà rợn người, sau khi dừng xe mới phát hiện dây an toàn xoắn mấy vòng, kẹt ngay đó không duỗi thẳng lại được.
Đường Duẫn nghiêng người sang, vặn mấy lần cho phẳng ra, buông tha cho dây an toàn vô tội. Tô Khởi xoay đầu thì nhận ra anh kề cận, thậm chí nhìn rõ lông mi, mũi, và chóp môi của Đường Duẫn.
Tối nay cô không phải Tô Khởi, chẳng phải Tô Bảo Trân, mềm lòng không chịu nổi, ba hồn còn đây, mà bảy vía đã chạy đến tận Java.
Nhích nhích kề gần lại tầm một hai cm, cô hé miệng, không khống chế nổi mà hôn Đường Duẫn trước, đầu lưỡi đẩy nhẹ môi anh, lấn vào. Đường Duẫn lập tức đảo khách thành chủ, ôm chầm đầu cô, nụ hôn nồng nàn lại tha thiết trong lòng gió đêm.
Một nửa thần trí đã vuột bay kia bỗng quành về, hay là mảnh hồn còn vương đã bám theo du ngoạn, thế nào cũng là một dạng hoàn chỉnh.
Hoàn chỉnh tốt nhất, làm việc sợ nhất chính là không đủ hoàn chỉnh.
Tận tới khi đoạt hết thảy hơi thở của cô, Đường Duẫn vừa định lùi người, song phát hiện đã bị cô ôm lấy. Trong một tư thế vặn vẹo, anh bị cô giam cầm làm tù bình, Tô Khởi chôn trên đầu vai anh, thật lâu không nói lời nào, giống như hãm sâu trong ác nghiệp, không biết phải viết bao nhiêu phong thư sám hối.
Đường Duẫn mắng cô là "đồ nhát cáy", "Sau này không kể mấy này cho em nghe nữa."
Lại kêu: "Chỉ có lúc sợ mới nhớ tới anh."
Thế nhưng, đây làm sao không phải một dạng cần.
Hồng Kông hơn 6 triệu người, cô chỉ cần Đường Duẫn anh một người.
Không cần anh trả tiền quẹt thẻ, tặng xe đưa nhà, không cần anh cho danh phận, hứa hẹn muôn đời, chỉ là cần mỗi con người anh, chỉ thế mà thôi.
Có thể là một cái ôm, cũng có thể là một lần xuất hiện... Ngoài ra, trong lòng anh đang rục rịch nhộn nhạo, tạm thời không lắm lời.
Singapore là một chốn lí tưởng, là thiên đường trong mơ, cô có thể lấy cớ mình bị thương chưa khỏi hẳn để sa vào, dẫu cho chỉ có mấy ngày rồi phải về Cảng.
Lúc đáp xuống cô vẫn đang nghĩ: Sân bay Khải Đức sao không sụp đổ đi chứ?
Khi ấy không biết, bốn năm sau sân bay Khải Đức vẫn là quang vinh về hưu, sân bay Xích Liệp Giáp (Chep Lap Kok) thay thế.
Quả nhiên, đều đang thay đổi.
Còn chưa ra khỏi đường hầm sân bay, cô nhận được điện thoại A Thi, nghe có vẻ cô ấy đợi cô đã lâu, giọng nói hồ hởi.
"Em gái mới nổi tới phố Miếu kiếm mày mà kiếm hụt kìa."
Tô Khởi kinh ngạc, bẵng một khoảng chưa gặp Khang Gia Nhân, tựa như cách ba thu.
"Nhỏ kiếm tao chi vậy?"
"Tin tốt đó mà, bộ điện ảnh bị rút vốn hồi trước của nó sắp khai máy lại."
"Nữ chính Việt kịch?" Tô Khởi hỏi.
Nghe thấy câu xác nhận của A Thi, "Cũng nhờ mày dắt mối dùm con bé, nó hẳn nên khao một chầu cảm ơn mày, tao hưởng ké chút thôi."
Tô Khởi đáp ứng, "Được, vậy mày hẹn giờ giấc với nhỏ rồi báo cho tao."
"OK."
Đường Duẫn dựa vào bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, Tô Khởi đưa mắt sang ngó anh mấy cái, chủ động trình bày: "Một người khách hồi trước của em muốn mời cơm."
Anh "Ừ" một tiếng có lệ, hiển nhiên chả có hứng thú gì.
Tô Khởi chủ động khoác tay anh, "Còn có chút quen biết trong đó, em nói rồi anh đừng giận nhé."
Đường Duẫn không trả lời, coi như ngầm đồng ý.
"Con bé có bộ điện ảnh bị bên đầu tư ban đầu rút vốn, vừa lúc khoảng ấy hay gặp Ôn sinh, nên em giúp đỡ giới thiệu họ với nhau, hiện giờ là Ôn thị đầu tư."
Đường Duẫn cất lời: "Em đang bày tỏ lòng trung thành với anh à? Cha con hai người đó y như nhau, ai cũng mê nữ minh tinh, một đống tuổi rồi mà không nên nết."
Cô muốn phân bua giúp Ôn Khiêm Lương, song vẫn phải áp cơn bực xuống, giả bộ hờn dỗi mà véo anh một chút.
Cô cũng không thể giải thích rõ vì cớ gì lại nói mấy này với anh, hoàn toàn cho là để rửa sạch hiềm nghi, khiến cho Đường Duẫn dỡ bỏ phòng bị.
Bởi chuyến bay sáng sớm, anh cứ gà gật liên hồi, không màng tới Tô Khởi nữa, những gì nên nói Tô Khởi đã nói, sau cũng không lên tiếng thêm.
Hôm sau ở Hoằng Tuyển, Đường Duẫn mỗi tuần hai, tư, sáu điểm danh đi làm, Tô Khởi sắm vai bạn gái ngoan chuyên nghiệp, buổi trưa đến văn phòng với anh. Ăn xong bữa trưa thì ngồi bên bàn trà gọt trái cây, TV bật kênh giải trí.
Đường Duẫn ngại ồn ào, không tránh được nói cô mấy câu, anh ồn làm cô bực, trong văn phòng hoặc là ngấm ngầm đá đểu, không thì công khai đối kháng, giống như quay về cuối cấp tiểu học, thời đấu võ mồm giữa mấy bạn học trong đoàn hợp xướng.
"Hôm nay phim điện ảnh 'Hoàng Thanh Việt Minh' tổ chức lễ khai máy ở rạp hát Tân Quang Bắc Giác. Nữ chính là em gái vừa được lăng xê ra mắt gần đây, Khang Gia Nhân. Bộ phim kể về cuộc đời truyền kỳ trắc trở của một đào kép Việt kịch tiếng tăm lẫy lừng. Chủ tịch Ôn Chí Trăn của tập đoàn Ôn thị tiến quân vào giới giải trí, tiếp đây kính mời quý vị xem một đoạn ngắn của nghi thức khai máy do kênh chúng tôi mang về..."
Tô Khởi nhanh nhảu gọi Đường Duẫn, "Đây anh coi, chính là bộ này nè."
Giọng anh khinh khỉnh, "Không muốn coi."
Tô Khởi thôi không để ý anh nữa, nhìn hiện trường buổi lễ trên màn hình, cả dàn sản xuất đang cùng dâng hương. Lại phát đến một đoạn chụp ảnh chung, Ôn Chí Trăn với đạo diễn người bên trái kẻ bên phải của Khang Gia Nhân, nam chính ở đâu chả rõ --- y không quan trọng.
Ôn Chí Trăn còn choàng lấy một cánh tay của Khang Gia Nhân, mặt cười hiền hòa, nhưng Tô Khởi chỉ cảm thấy cả người rờn rợn --- ngày trước ông ta cũng là cười như thế, cười thế với cô, với Bảo San, thật dối trá, giấu diếm tà ác không muốn ai biết.
Chuyện của Tô Thế Phổ đã bại lộ, cô đoán nhà họ Ôn cũng có dính líu, một cuộn phim khác còn chưa được rửa, hãy còn chưa biết nội dung cụ thể ra sao.
Cơ mà Ôn Khiêm Lương xem ra cũng không có động tĩnh, Ôn Chí Trăn vẫn còn lòng dạ tham dự lễ khai máy phim, tựa như chả có đá động gì nhà họ Ôn.
Cho đến lúc A Chính tới, không chút khách sáo ngồi trên sô pha ăn trái cây Tô Khởi cắt sẵn, ngữ điệu thư thái.
"Anh Duẫn, tin nội bộ đây."
"Tô Thế Phố từ sở liêm chính về nhà bị giết trên đường, chết ngay tại chỗ."