Tối đó Đường Duẫn bị chuốc say, hoặc nên nói là anh muốn say, nếu không thì ai có thể chuốc nổi anh.
Trong phòng khách còn chồng chất cả đống quà chưa mở, anh cũng chả đủ sức mà làm, nằm sải lai trên giường giả chết, không nhúc nhích động đậy.
Tô Khởi thây kệ anh, tự mình ngồi trên bàn trang điểm tháo trang sức, tiếp đó rửa mặt, tắm táp chăm sóc cơ thể, tựa như cuộc sống hết sức thư thái vừa ý. Hơn nữa hiện giờ trong lòng cô đang phơi phới, tới tháng tám là đi làm ở Hoằng Tuyển, một bước tiến thật lớn, thật đáng mừng.
Lúc gần đến 12 giờ, cô đang ngồi đọc sách trên sô pha trước cửa sổ, cứ thất thần liên tục, ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Đường Duẫn sau khi xỉn rượu hết sức yên lặng, trong lòng cô vừa cô độc vừa trống vắng, khát khao có nơi thuộc về chừng như muốn nuốt chửng cô.
Trên giường bỗng vang tiếng soàn soạt, anh đột ngột bật người dậy, vọt vào toilet trong phòng ngủ. Tô Khởi đánh hơi được mùi bất ổn, anh hẳn là muốn nôn, tới đó không tránh khỏi vương mùi khó ngửi.
Vẫn ngồi tại chỗ không động đậy, nghe tiếng có vẻ như không ói ra được, chỉ có thể nôn khan mãi rồi ngừng. Kế đó tiếng nước vang lên, Tô Khởi không kìm được sinh nghi: Người say rượu còn phải tắm, có khi nào ngã lộn nhào trong đó không?
Không kìm được mà đưa mắt sang toilet, cửa mở toang, ánh đèn nhàn nhạt, bầu không khí gia đình đầm ấm.
Anh nhập vai cũng cừ lắm, tựa như hoà mình vào nhân vật, cất tiếng gọi cô: "A Khởi..."
Tô Khởi đang ngẩn người, không có đáp lại tức thời, Đường Duẫn lại gọi lần nữa, ngữ điệu vừa lưu manh vừa mềm mỏng.
"Sao đây hả?" Bất đắc dĩ phải đáp lại anh.
Đường Duẫn cất giọng ra lệnh, "Không có khăn tắm nè."
"Anh cứ mặc thẳng áo choàng tắm vào là được mà."
"Không được."
Đàn ông mãi mãi là em bé nhỏ, đàn ông say rượu thì càng là bé nhỏ trong bé nhỏ.
Tô Khởi xách khăn tắm bước vào, nhìn anh trần truồng đã không còn chút xao động. Đường Duẫn hãy còn lau mình lau mẩy, lẹ làng quấn khăn tắm quanh hông, nom dáng vẻ chả giống mấy gã say xỉn gì cả, đi đường vẫn vững vàng thế thôi.
Ngay lúc Tô Khởi cho rằng chuyện đã ổn thoả định xoay người ra ngoài, anh bỗng choáng đầu hụt chân, nhém nữa là té nhào. Tô Khởi vội vàng quay lại, đưa tay dìu anh.
Nhất thời cả hai đều thấy có chút sượng sùng. Anh hiển nhiên không phải say tới mức bất tỉnh nhân sự, chợp mắt nửa tiếng cũng tỉnh chút chút rồi, nên hiện giờ trong lòng ý thức được là mình ăn vạ quá.
"Ờm cái đó..."
"Hở?" Tô Khởi hỏi.
"Hè năm tới, cùng đi nghịch nước nữa chứ?"
Trời ạ, tóc anh còn ướt nhem dính giữa trán, trong nháy mắt Tô Khởi như xuyên thời không, tựa hồ trở lại thời học trò, nhận thiếp mời của bạn nam mỏi hết cả tay.
Song không thể không thừa nhận, thuở ấy đơn thuần biết bao.
Hiện giờ cả hai đều chẳng còn non trẻ gì, loại cảm giác này khó tránh mà lại vương chút sự thổn thức.
Cô chớp chớp mắt, ngữ khí tỏ vẻ ung dung, "Xem anh thôi."
Đường Duẫn coi như cô đáp ứng, nhức đầu muốn nổ bèn ngã lên trên giường.
Sau đó anh lại đòi cô quà, Tô Khởi đưa cho anh một cái áo sơ mi, một cái áo sơ mi hoa hoè.
Đường Duẫn nằm đó thấy mắc cười, ngắm cô mở áo ra triển lãm cho anh xem, quả nhiên là style anh.
Nhưng cô đam mê giội nước lã, cố ý mồm mép, "Khỏi cám ơn, cà thẻ anh."
Đường Duẫn liếc cô một cái lạnh tanh, ra vẻ ngờ nghệt, giả đò bủn xỉn.
Tô Khởi không nhịn được liếc nhìn đồng hồ, chỉ chút nữa thôi là qua 12 giờ, dẫu cắn bờ môi đến đau thấu, song cũng không thể nói ra miệng được câu "Sinh nhật vui vẻ" kia.
Kim giờ, kim phút, kim giây đồng thời lướt qua con số 12, cô tựa như thở phào nhẹ nhõm --- là thời gian khiến cô bỏ lỡ, không phải do cô không muốn chúc.
Khi ấy Tô Khởi không tài nào biết rằng, đối với Đường Duẫn, kể cả không có câu "Sinh nhật vui vẻ" kia, thì hôm nay cũng đã đủ vui vẻ.
Anh say rượu, đau đầu suốt đêm, qua nửa đêm còn mê sảng nói say nói xỉn, Tô Khởi phải gồng hết sức để giữ phẩm cách thục nữ mới không đánh anh.
Đêm nay biến thành cô ôm anh vào lòng, móng heo dù có uống say cũng không quên mò ngực, cô vỗ vỗ mặt anh, không được chút phản hồi gì, chả rõ khi nào mơ màng chìm vào giấc ngủ cùng anh.
Đầu tháng tám, Tô Khởi đổi kiểu tóc mới. Vì sắp đi làm nên đặc biệt uốn tóc xoăn phồng trông cho chững chạc, trang điểm lại đậm thêm chút, ăn mặc theo hướng phụ nữ công sở, chính thức tiến vào Hoằng Tuyển.
Đường Duẫn không có vừa ý kiểu tóc mới của cô, nên lúc đi làm công khai tán tỉnh nữ thư kí, "Nhìn em như chị anh vậy, thế này sao anh làm em được đây."
"Vậy khỏi có làm. Anh có chị không?"
"Không có."
Thế còn không phải xong chuyện đó sao.
Trước khi tan tầm, anh báo cáo lịch trình với cô, ý không thể cùng nhau về nhà được.
"Hoằng Xã có chút việc, A Chính không quyết được nên gọi anh qua coi, em về trước đi."
Tô Khởi nghe vậy nhướng mày, ngó cái vỏ ngoài trí thức tinh anh khu Trung Hoàn hôm nay của Đường Duẫn, chuyện sắp làm đây dùng ngón chân cũng nghĩ ra: Hoằng Xã sao, buôn lậu ma tuý, trừng phạt phản đồ, tóm lại không chạy khỏi ba cái chuyện đổ máu tổn hại âm đức được.
Sếp sòng Hoằng Tuyển sau khi tan ca còn phải làm thêm việc khác, đều vì mưu sinh cả, vô cùng là cảm động sâu sắc.
Nhìn anh lái xe chở A Chính dần xa, Tô Khởi đeo kính râm lên, điệu thấp băng qua đường, vốn là định gọi điện hẹn gặp Chung Diệc Sâm --- sau khi đi làm rốt cuộc cũng chặt đứt được cái đuôi Bắc Tử này.
Ôn Khiêm Lương từ Cửu Long trở lại có đi ngang toà nhà Hoằng Tuyển, nhác thấy bóng dáng thân quen lập tức quành đầu xe, anh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm cô.
Tô Khởi nhìn Ôn Khiêm Lương bước từ ghế lái xuống, thậm chí còn lịch thiệp giúp cô mở cửa xe, nghiêng đầu cười nhẹ, thong dong ngồi trở vào.
Cô mở miệng trước: "Đường Duẫn có việc, em vốn định hẹn anh, không ngờ vừa khéo tới vậy."
Không biết anh có tin tưởng mấy câu này của cô không, có điều nụ cười không hề tắt đi, giọng điệu có phần thư thái: "Anh còn tưởng rằng em đã quên anh."
"Sao có thể quên Childe."
Hình như lâu lắm rồi cô chưa gặp anh, song cũng bởi chính vì đã cách lâu như vậy, cô càng thêm lí trí.
Không rõ rằng do đã được bù đắp bằng chút ít thứ tương tự tình yêu từ Đường Duẫn, hay là do cô chung quy đã hoàn toàn tỉnh táo, nhận rõ rằng không hề có tương lai với Childe.
Lúc đi vào phòng trà Trân Lương, đáy lòng cô xúc động bồi hồi. Thuở hai người vẫn còn nhỏ, lần đầu tiên ăn một phần đồ ngọt ở phòng trà, tên món đã quên bẵng, song lại khắc sâu không quên mà cho rằng đồ ăn ở phòng trà là đệ nhất mỹ vị.
Ước hẹn cùng nhau rằng tương lai muốn mở một phòng riêng viết tên mình, còn vì 'Trân' hay 'Lương' trước mà tranh cãi không dứt. Kết quả đương nhiên là anh chịu thua trước, định ra "Trân Lương." Nhất định phải mở trên con phố sầm uất nhất, tấm biển vuông cao sang, chữ đề là thể Bắc Nguỵ, dứt khoát lưu loát.
Mười mấy hai chục năm trôi qua, chỉ còn mỗi mình anh giữ hẹn.
Sự thương cảm bị đánh tan bởi Bắc Tử gọi điện, cậu hỏi: "Chị dâu chị đang đâu?"
"Chị gặp bạn, đang uống trà, đợi lát tự chị về."
Bữa nay giọng Bắc Tử có chút ủ rũ sa sút, hơi nhuốm chút lạnh lùng lại lì lợm, "Vậy chị nói một tiếng với anh Duẫn đi, em về đây."
Cô bị cậu chàng cúp máy, mặt mày nghi ngờ, lưỡng lự trong giây lát vẫn là quyết định gọi một cuốc cho Đường Duẫn, nhìn Ôn Khiêm Lương với vẻ mặt trấn an.
Đường Duẫn bắt máy rất nhanh, âm nền là tiếng thét la của côn đồ, cô biết ngay anh không phải đi làm chuyện gì đẹp mặt mà.
"Có việc?"
"Em đang ở kế Ôn sinh."
Anh không nói lời gì, lại không gác máy.
Cô hạ giọng nhỏ nhẹ, trình bày thẳng thắn: "Vừa khéo chạm mặt thôi, chút xíu là về ngay, được không?"
Tựa như khẩn cầu, Tô Khởi tự nhận ngữ khí mình hèn mọn, Đường Duẫn cũng cảm nhận được y vậy. Còn Ôn Khiêm Lương vẻ mặt trầm tư, cõi lòng bị dày xéo vô ngần, cả ba người không hề dễ chịu, cũng chả rõ tình trạng thế này là tâm nguyện của ai đây.
Đường Duẫn lạnh giọng đáp: "Tuỳ em thôi, anh làm việc đây."
Cô ngước đầu nhìn Ôn Khiêm Lương cười hiền, tuy rằng anh cảm thấy đó giống cười giả hơn.
"Ảnh muốn em thẳng thắn thành khẩn, thì em sẽ thẳng thắn thành khẩn cho ảnh xem."
Ôn Khiêm Lương nói lời thật lòng: "Pearl, Hoằng Tuyển bình an vô sự, lẽ nào em phải toan tính đến mức gả cho tên đó mới có thể báo thù?"
Tô Khởi lắc đầu, giọng khẳng định, "Không đâu."
Cô đã biết được hàng không đưa ra sáng của Hoằng Xã là lấy danh nghĩa của Hoằng Tuyển, vở chính vừa mới mở màn, những câu này không thể nói với Ôn Khiêm Lương được.
"Childe, dù anh có tin hay không, em có dự cảm, mọi thứ rất nhanh sẽ kết thúc."
Ôn Khiêm Lương nói: "Đợi hết thảy kết thúc, anh đưa em ra nước ngoài?"
Tô Khởi đột nhiên hỏi dồn làm khó dễ: "Childe, tại sao anh luôn muốn em đi? Anh đang sợ chuyện gì?"
Mặt Ôn Khiêm Lương toát lên vẻ kinh ngạc, lại tựa như bị tổn thương, sau đó nói: "Anh sợ em gặp chuyện, muốn em an toàn, còn có thể có gì khác chứ."
Cô thay đổi quá nhiều, anh đã không tài nào đoán được cô.
Tô Khởi có chút hoài nghi, hoài nghi có phải anh đang lo lắng rằng mình sẽ ra tay với Ôn Chí Trăn.
"Childe, em bảo đảm sẽ không làm tổn hại chuyện của anh."
Ôn Khiêm Lương lại đưa cô lên lầu đến một gian phòng tận cùng bên trong, đương nhiên không phải để chiêu đãi khách, cô lần lựa rồi bước vào. Trong không gian không lớn không nhỏ, một mặt tường chất kín album của Châu Huệ Mẫn, cùng tên với bài hát đó --- "Yêu nhất".
Cô nhớ rõ trước đó A Chính điều tra anh, báo cáo cho Đường Duẫn là cậu cả Ôn mua hơn một ngàn cuốn album mới phát hành của Châu Huệ Mẫn, Đường Duẫn còn từng mỉa mai cha con họ Ôn ai cũng mê nữ minh tinh.
Giờ phút này tỉnh ngộ trong nhát mắt, hơn một ngàn cuốn, nhất định là 1206 cuốn.
1206 --- sinh nhật cô, ngày nhà họ Tô gặp chuyện, sau hôm Pearl và Childe cùng xem suất chiếu đầu tiên của phim "Yên Chi Khâu" năm 1987.
Bên cạnh còn có ngăn tủ, đưa mắt ngó sơ là biết được, bên trong bày album của Leslie hai người cùng nhau lưu trữ. Anh lại lấy ra một bản của Châu Huệ Mẫn cho cô xem, dịu dàng nói: "Năm 92, trước khi anh về nước, có hôm Bowen cầm album này từ ngoài về, kích động nói với anh giống Pearl thật."
Bowen, Tần Bác Ân, bạn chơi từ nhỏ của Ôn Khiêm Lương, Tô Khởi có gặp mấy lần, cả nhà anh chàng đã di dân sang Mĩ nhiều năm.
Cô cúi đầu nhìn bản album ấy, "Lãng mạn ngày đông", Châu Huệ Mẫn mặc váy ống trắng, đeo băng đô cùng màu, tóc suôn dài thả thẳng, rũ mắt nền nã.
" 'Winter Romance', anh giữa lại một bản cho bộ sưu tập."
"Thật ra chỉ có góc này là giống mà thôi."
Thế nhưng anh mua 1206 đĩa album tên "Yêu nhất"
Tô Khởi trầm mặc, nhớ cuối đến năm 92 ở Dư Lâu xem bộ "Đại Thời Đại", Đường Duẫn cũng chỉ vào Châu Huệ Mẫn rồi bảo hai cô nhìn giống nhau, song có lẽ cũng không giống đến mức đó, từ đấy về sau cũng không còn ai để ý chuyện này nữa.
Cô đặt đĩa "Lãng mạn ngày đông" kia về, dẫu khi nhìn cả ngăn bày đày đĩa của Trương Quốc Vinh có thể không chút dao động gì, nhưng đối với mặt tường khó tránh khỏi xúc động mãnh liệt, đành dời mắt nhìn nơi khác.
Bên cạnh bày một cây đàn piano cỡ lớn, trên thân có trạm chỗ hoa văn hình bướm, nét khắc rất nhỏ, cũng chẳng có nhãn hiệu gì. Làm sao mà cô nhận không ra cây đàn có lịch sử huy hoàng này, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Ôn Khiêm Lương.
Anh nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: "Thập niên 70 xứ Cảng, thầy Mai "Bàn tay Hồ điệp xuyên hoa" lừng lẫy một thời, cây đàn bảo bối số một lúc sinh thời, Pearl từ nhỏ đã có cặp mắt tinh tường, liếc mắt một cái là nhìn trúng."
Tô Khởi đưa tay lên vuốt ve, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, cô vốn không biết Ôn Khiêm Lương làm những chuyện này trong yên lặng.
Lúc trước Tô Thế Cẩn đưa Childe và Pearl đến nhà thầy Mai chào hỏi, Tô Khởi nhìn trúng chiếc đàn này, ánh mắt thiếu nữ sáng bừng lấp lánh sùng bái đến thế, song thầy Mai không muốn buông những thứ mình ưng, bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Mấy năm kế đó cô đều không kìm được nhớ thương, Ôn Khiêm Lương khuyên cũng đã khuyên, xin cũng đã xin, trước sau vẫn không có kết quả.
Ai ngờ hiện tại nó lại ở nơi đây, Tô Khởi cưỡng ép không cho bản thân suy tư xem Ôn Khiêm Lương đã trả giá bao nhiêu, trả giá thứ gì.
"Muốn đàn một khúc không? Lần trước anh có chỉnh âm rồi."
Cô trần thuật một sự thật lạnh lùng: 'Childe, năm đó ngón tay em bị gãy xương, từ lâu đã không thể đánh đàn."
Trong quá trình đào tẩu bị thương, bỏ lỡ cơ hội điều trị chuyên môn kịp thời, hằng ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng vẫn chịu hạn chế hoạt động, đánh đàn trở thành mơ ước xa xỉ.
Đóng nắp đàn anh vừa nhấc lên xuống, cô vuốt ve con bướm hết sức sinh động kia lần cuối cùng, quay sang nhìn Ôn Khiêm Lương vẻ mặt xót xa, đề nghị, "Đi ra ngoài dạo thôi, ở đây ngộp quá."
"Được."
Hai người đi đến con đường đã từng cùng nhau nắm tay đi qua, Tô Khởi đeo kính râm, mặt mày lãnh đạm, Ôn Khiêm Lương hai tay đút túi, tựa như hai người xa lạ đi chung với nhau, cảm tình không thể nói thành lời chỉ có lẫn nhau hiểu rõ trong lòng.
Dạo thăm chốn cũ khó tránh khỏi lòng vương thương cảm, có điều may mắn nhất ở ngoài đang lộng gió, có hơi người, hô hấp thông thoáng hẳn ra. Cô cứ cảm thấy đã trở nên xa lạ với anh, bước lên một con đường như thế định sẵn sẽ ngày càng cách xa, đã hoàn toàn thông tỏ điều ấy trong mùa hè này.
Đi ngang qua nhà hàng Xà Vương Phân, Ôn Khiêm Lương chỉ vào tấm biển cười bảo: "Còn nhớ lần đó hai mình cùng trốn mưa, đành phải vào nhà hàng này, em nói đồ ăn nhìn ngon quá, cũng muốn ăn thử. Anh nói đó là canh rắn, rồi em không chịu ở lại một giây nào hết..."
Đúng thế, lúc đó cô đỏng đảnh thật, thậm chí có hơi ra vẻ quá mức, túm Ôn Khiêm Lương đi ra ngoài hứng mưa để tỏ vẻ chê bai canh rắn.
Từ Xà Vương Phân đến Lan Phương Viên cùng lắm là cỡ trăm mét, năm đó lần nào đi dạo phố anh cũng sẽ cùng cô đi mua một li trà sữa tất chân*. Tô Thế Cẩn không cho cô uống nhiều, cô chưa nghe vào tai bao giờ, Childe làm đồng loã, dù Daddy có nổi giận thì cũng không ai chạy thoát được.
*là do trà nấu lâu nên đậm màu, cái vợt pha trà giống màu vớ lâu ngày chưa giặt. Uống cái này mất ngủ hơn cà phê nữa :))
Hiện tại, không phải Pearl và Childe 17 tuổi, là Tô Khởi và Ôn Khiêm Lương sắp 30 tuổi. Anh vẫn như cũ mua một li cho cô, son môi tươi đẹp của Tô Khởi in lên trên ống hút, màu sắc như máu, tức thì mất hứng uống.
Tô Bảo Trân không dùng son môi.
Khi ấy tuổi đủ trẻ, tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất, không son không phấn cũng vẫn môi hồng răng trắng, bên trong sóng mắt đẩy đưa là phong tình thiếu nữ.
Lại nhìn qua Ôn Khiêm Lương bên cạnh, đồ tây phẳng phiu, cả người tựa như bị trói buộc ở dàn giáo. Rõ ràng năm đó mỗi khi kết thúc tiệc nhảy, cô luôn là giận điên người tự tay tháo nút áo anh, làm rối cà vạt.
Trường thành tàn nhẫn biết bao, thời gian là sát thủ lãnh khốc.
Câu nói dối lớn nhất của daddy mommy là câu nói khi cô và Bảo San cãi cọ khóc nháo ấy: Đợi mấy đứa lớn lên thì tốt rồi.
Bất tri bất giác đã đi đến cửa rạp chiếu phim, một rạp phim kiểu mới vừa mở ở Trung Hoàn, trên cửa còn treo poster "Kim Chi Ngọc Diệp", đang công chiếu.
Leslie nhiều năm không đổi, vẫn phong trần tuấn tú như xưa.
Ôn Khiêm Lương đi qua mua vé, Tô Khởi thú thật không muốn xem.
Cô bảo: "Viên Vịnh Nghi với Lưu Gia Linh em đều không thích, không cần mua đâu."
Anh nói: "Cũng lâu rồi anh chưa vào rạp, hôm nay tình cờ gặp được em, hai mình lại cùng nhau gặp phim mới của Leslie, thiên thời địa lợi như vậy, thật sự không xem sao?"
Nhân viên bán vé làm việc cả ngày dài, nhìn ai cũng trưng cái bản mặt chằm dằm, "Có mua không đây? Mấy người?"
Ôn Khiêm Lương đưa tiền mặt qua, "Hai người, hàng cuối."
Tô Khởi đột nhiên nhận được cuộc gọi, còn tưởng rằng là Đường Duẫn, không ngờ được là Khang Gia Nhân. Tháng trước cô nàng vừa mua di động mới, lưu số lẫn nhau.
Bên kia giọng điệu nôn nóng, "Chị Khởi, chị tới bệnh viện Elizabeth liền đi."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chị Thi nhập viện hôm qua, không cho em nói với chị, bây giờ chỉ còn đang chảy máu, mà một hai đòi xuất viện. Y tá còn đang giúp em khuyên chỉ, em đang trên đường, chị cũng tới lẹ nha."
Cô nàng cúp máy lẹ quá, Tô Khởi không kịp hỏi nhiều, Ôn Khiêm Lương cầm hai tấm vé phim đưa mắt sang ra chiều nghi hoặc.
Tô Khởi nói: "Bây giờ em phải đi bệnh viện."
Nhắc tới bệnh viện, mạng người quan trọng, Ôn Khiêm Lương lấy xe đưa cô đi, tăng tốc nhưng vẫn bảo đảm sự ổn định, Tô Khởi thật an tâm.
Đến cửa bệnh viện Elizabeth, anh ngừng ở ven đường, cùng cô xuống xe, đối diện với cặp mắt đeo kính râm kia, không xác định được trạng thái của Tô Khởi ra sao.
Anh hỏi: "Bộ "Đông Tà Tây Độc" remake của Vương Gia Vệ sắp chiếu, Leslie chắc hẳn em sẽ vừa ý, đến đó cùng đi xem được không?"
Tô Khởi không thể đáp ứng khi chưa nắm chắc có thể giữ lời được không, chỉ có thể nói: "Đến đó rồi nói, được không?"
Ôn Khiêm Lương vỗ vỗ bả vai cô, nhìn theo Tô Khởi dần đi xa, xoay người lên xe.
Khi đó không biết, chỉ lờ mờ cảm thấy rằng, thật giống như nói lời quyết biệt cùng Childe.
Ai cũng không để ý tới hơn mười mét cách đó, có một chiếc xe bình dị đậu đấy mãi chẳng nhúc nhích. Nhìn thấy Tô Khởi đến gần, đi về hướng cửa bệnh viện, người đàn ông ngồi ghế sau đánh tiếng với tài xế, tài xế lập tức xuống xe.
Tô Khởi nhìn đến người đang chạy trối đằng trước là Khang Gia Nhân, đã bước lên cầu thang, cô vừa định bước mấy bậc đuổi theo, lại bị người vừa đến đằng sau vỗ vào vai.
Ngay khi cô ngẩng đầu muốn nhìn rõ mặt người đó, liền nghe được tiếng nói không xa lạ mấy, lễ phép dò hỏi: "Cho hỏi đây là bao tay cô rớt à?"
Đó là một bao tay trắng chuyên dụng của tài xế, đương nhiên không có khả năng là của cô.
Trọng điểm là người phát ra giọng nói ấy, mấy tháng trước Tô Khởi vừa mới gặp, người đến phố Miếu đón Khang Gia Nhân kia --- tài xế của Ôn Chí Trăn.
Bee: huhu sorry đã để mọi người đợi chờ, mới vừa trải qua tháng cô hồn phong ba bão táp nên khum edit được gì. Từ chương này có thể bản chuyển ngữ sẽ có sai sót về nghĩa do mình không tải được QT huhu sorry sorry. Mọi người thấy chỗ sai sót thì góp ý để mình check raw nhé. Loveeeeeee