Trong tiếng trống trận rền vang, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt tiếp tục tiến về phía trước.
Không ai để ý tới bốn tên trọng trang bộ binh trúng tên nằm dưới đất, trên chiến trường là như vậy, giữa lúc hai bên giao chiến, tuyệt đối không có ai dừng lại cứu chiến hữu bị thương hay nhặt xác cho bọn họ. Mọi chuyện đều phải đợi sau khi chiến tranh kết thúc, đương nhiên là bên thua vĩnh viễn không có cơ hội nhặt xác cho chiến hữu của mình.
Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai bên đã không còn xa nữa, sắp sửa lọt vào tầm ngắm của cung tiễn thủ cả hai bên.
Mạnh Hổ vung tay lên, bọn khinh bộ binh đang đứng ở phía sau liền tản ra hai bên, chia ra thành hai đội hình trái phải rõ ràng, trên chiến trường lập tức xuất hiện một màn trông thật là kỳ dị: hai đội hình trái phải vừa lập ra của khinh bộ binh liên đội Mãnh Hổ đối lập với hai cánh khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt bên kia, còn trọng trang bộ binh ở trung quân của đế quốc Minh Nguyệt thì đối lập với một mình Mạnh Hổ.
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Sắc mặt của Thác Bạt Đảo thoáng chốc trở nên âm trầm, tên Mạnh Hổ này thật là quá mức cuồng vọng, thật sự muốn bằng vào lực của một mình mình mà chiến đấu với bốn ngàn trọng trang bộ binh hay sao?
Đứng trước trận của hai bên, Mạnh Hổ thản nhiên giơ cao đại thương.
Đội hình hai bên của bọn khinh bộ binh liên đội Mãnh Hổ liền nổi lên một chút náo loạn, bọn khinh bộ binh cầm đao đứng phía trước nhanh chóng lui về phía sau, để lộ ra một nhóm người vốn lúc nãy núp sau lưng bọn chúng, nhóm này cầm trong tay trường cung đoạt được trong đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Cung đã kéo căng, những mũi Lang Nha tiễn sắc bén đã nằm chờ sẵn trên dây cung, chĩa một góc xéo lên không, hướng của mũi tên không phải là trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, mà là khinh bộ binh ở hai bên cánh.
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Thác Bạt Đảo nở một nụ cười chế giễu, cho khinh bộ binh đổi chiến đao trong tay cầm lấy trường cung thì có thể trở thành cung tiễn thủ hay sao? Ý nghĩ đó thật là quá ngây thơ!
Nếu như dễ dàng luyện ra cung tiễn thủ như vậy, thì cung tiễn thủ sao có thể trở thành binh chủng tinh nhuệ nhất trên thế giới Trung Thổ?
Trường cung chế tạo cực kỳ khó khăn nhưng rất dễ hư hao, đương nhiên có một nguyên nhân nữa là cung tiễn thủ quá ít ỏi, nhưng nguyên nhân chính là muốn huấn luyện ra một tên cung tiễn thủ là cực kỳ khó khăn. Môn bắn cung dễ học nhưng khó giỏi, một người chỉ cần thân thể đạt chiều cao nhất định, lực tay đủ mạnh là có thể bắn cung rồi, còn như muốn trở thành một tên cung tiễn thủ tài giỏi, không trải qua vài năm huấn luyện tuyệt không thể được.
Huống chi, hàng ngàn tên cung tiễn thủ cùng lúc bắn tên trên chiến trường và một người bắn tên, đó là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Bởi vì cung tiễn thủ thường là ở giữa vòng bảo vệ của khinh bộ binh và trọng trang bộ binh, trước sau trái phải toàn là đầu người nhấp nhô chuyển động. Hoàn cảnh như vậy rất dễ làm cho rối loạn tầm mắt, không phải là lão binh thân trải trăm trận thì không có cách nào phán đoán chuẩn xác vị trí và khoảng cách của quân địch.
Khi đó phải nhờ vào kinh nghiệm của cung tiễn thủ, một tên cung tiễn thủ không có kinh nghiệm rất khó khống chế góc bắn cho thật tốt bằng cảm giác, mũi tên bắn ra sẽ sai lệch rất lớn, hoặc không trúng mục tiêu hoặc có thể rơi vào đầu người của phe mình.
Mạnh Hổ trong mắt Thác Bạt Đảo lúc này giống như một kẻ thiếu hiểu biết lại nghèo kiết xác cả đời, đột nhiên phát tài vì quá vui mừng lại đem ra khoe khoang với người khác. Cũng chỉ có một kẻ thiếu hiểu biết chưa từng thấy như vậy mới cho rằng khinh bộ binh chỉ cần ném chiến đao đi cầm lấy trường cung là có thể trở thành cung tiễn thủ mà thôi.
Giữa trận.
Mạnh Hổ đột nhiên vung đại thương lên, mũi thương chỉ hờ về phía trước.
Đám khinh bộ binh đã giương cung chờ sẵn liền rối rít buông tay, dây cung rung lên ong một tiếng, một đám tên tán loạn bay thẳng lên không, phóng về phía hai cánh khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang chậm rãi tiến tới. Đúng như Thác Bạt Đảo đã đoán trước, hiệu quả sát thương của đám tên này vô cùng nhỏ, tuyệt đại đa số chưa bắn tới khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt thì đã rơi xuống đất.
Mạnh Hổ vẫn không lộ vẻ thất vọng chút nào, lại giơ đại thương lên tiếp tục chỉ về phía trước, lại một đám tên nữa bay lên.
Lần này vì đã có cơ sở của lần bắn trước để điều chỉnh lại, hơn nữa khoảng cách của hai bên cũng đã gần hơn, hiệu quả sát thương so với lần đầu rõ ràng tốt hơn một chút, có khoảng bốn năm mươi tên khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt trúng tên kêu la thảm thiết giãy dụa trong vũng máu.
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Nụ cười chế giễu trên mặt Thác Bạt Đảo càng đậm hơn chút nữa, tên Mạnh Hổ này có đôi khi dũng cảm như một con mãnh hổ, có khi giảo hoạt như một con cáo già, nhưng cũng có khi ngu xuẩn như một con heo. Ở thế giới Trung Thổ, binh chủng chân chính quyết định sự thắng bại của cuộc chiến luôn luôn là trọng trang bộ binh, mà không phải là khinh bộ binh, nhưng tên này lại cho tên bắn vào khinh bộ binh ở hai cánh, thật là ngu xuẩn!
Hơn nữa, Mạnh Hổ đem gần ngàn cung tiễn thủ bày trận phía trước mấy trăm khinh bộ binh, miễn cưỡng vẫn có thể có tác dụng bảo vệ mấy trăm khinh bộ binh ở phía sau. Thế nhưng làm như vậy cũng có nghĩa là để cung tiễn thủ phơi trần dưới đao của đại quân đế quốc Minh Nguyệt. Một khi đại quân của đế quốc Minh Nguyệt giết đến trước mặt, đám cung tiễn thủ này sẽ trở thành cá nằm trên thớt, đúng là ngu xuẩn hết mức!
Thác Bạt Đảo thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh đại quân của đế quốc Minh Nguyệt chém giết cung tiễn thủ của địch quân vô cùng thê thảm.
Trường mâu của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt đồng loạt đâm ra, đám cung tiễn thủ của quân địch hoảng loạn đều bị đâm lỗ chỗ khắp người, ngã rạp xuống đất, nằm trên vũng máu rên la thảm thiết. Hai cánh khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang bọc ra mặt sau của quân địch, đánh ngược trở lại, quân địch đã trở thành cá nằm trong chậu, Mạnh Hổ cũng bó tay chịu trói…..
Gần hai trăm tên cung tiễn thủ còn sót lại của đế quốc Minh Nguyệt cũng đã bắt đầu bắn trả, thế nhưng đáng tiếc là, liên đội Mãnh Hổ đã rất giảo hoạt chiếm vị trí trên gió, còn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt thì ngược gió mà lên, những cơn gió Bắc ào ạt thổi đã ảnh hưởng rất nhiều đến đường bay của tên, chẳng những tầm bay xa bị rút ngắn lại, lực sát thương cũng giảm đi rất nhiều.
Khoảng cách hai bên đã rất gần, gần như sắp đi vào tầm công kích của đội phóng lao.
Tiếng trống trận đột nhiên dồn dập hẳn lên, bước chân của đại quân đế quốc Minh Nguyệt cũng lập tức tăng nhanh theo tiếng trống, bắt đầu phát động tấn công. Đội phóng lao theo sát sau lưng trọng trang bộ binh đã lựa chọn khoảng cách thích hợp đứng lại, cả bọn giơ cao lao trong tay chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu chạy lấy đà. Cả một đại đội phóng lao, hơn một ngàn cây lao, không có cây nào ngoại lệ đều chỉ thẳng về phía trước, nơi có một chiếc bóng ngạo nghễ đứng sừng sững trông thật cô đơn.
Cơ mặt Thác Bạt Đảo khẽ giật vài cái, khoé miệng nhếch lên tạo nên hai nếp nhăn lạnh lẽo, dưới cả ngàn cây lao phóng tới dày đặc như mưa, Mạnh Hổ dù có thân thủ cao đến mức xuất quỷ nhập thần cũng tuyệt đối không có cách nào thoát chết.
Con người vẫn là bằng xương bằng thịt, tuyệt đối không thể ngăn được mũi lao sắc bén.
Khi Thác Bạt Đảo cho rằng đại cục đã định, trên chiến trường lại xảy ra biến hoá ngoài dự liệu của mọi người.
Mạnh Hổ giơ cao đại thương phất về phía sau một cái, xoay người bỏ chạy, đám khinh bộ binh hai bên vẫn còn đang giương cung bắn lập tức hô lên một tiếng, cũng xoay người bỏ chạy theo. Nhưng hướng trốn chạy của bọn họ hoàn toàn khác nhau: khinh bộ binh cánh trái chạy về hướng Đông Bắc, khinh bộ binh cánh phải chạy về hướng Đông Nam, còn Mạnh Hổ thì chạy thẳng hướng Đông.
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Thác Bạt Đảo trước tiên cảm thấy ngạc nhiên, sau đó vung quyền đánh mạnh vào thành chiến xa, đột nhiên có cảm giác muốn đánh bất cứ một người nào đó.
Thật là quá mức hèn hạ vô sỉ, bọn này quá nhu nhược, không ngờ lại không đánh mà chạy, không ngờ chạy như chó cụp đuôi!
Tiếng trống trận vẫn vang lên dồn dập, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt vẫn chỉnh tề đều bước tiến về phía trước, nhưng địch nhân của chúng đang chạy trốn về ba hướng khác nhau với tốc độ rất nhanh. Chuyện này làm cho đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang cuồn cuộn ép tới giống như đánh một quyền thật mạnh vào không khí, cảm giác hụt hẫng này quả thật là làm cho người ta vô cùng khó chịu!
Tên tham mưu trưởng vội vã bước nhanh lên trước chiến xa, tay lau mồ hôi trán, hỏi:
- Tướng quân, bọn hèn hạ này đã chạy như chó cụp đuôi, quân ta có đuổi theo hay không?
Theo lệ thường quân địch đã thua tự nhiên là phải đuổi giết, không nhân cơ hội ấy mà đuổi giết quả thật là ngốc nghếch!
Nhưng bọn địch trước mắt kia lại không giống như là "thua", cái "thua" của bọn chúng thoạt nhìn cũng không có vẻ thật sự là "thua". Mà lại có vẻ như là chạy trốn một cách có tính toán, làm cho người khác không khỏi không lo lắng, đối phương có phải có âm mưu gì hay không? Nếu cứ tiếp tục đuổi giết có thể trúng gian kế của địch quân hay không?
- Tất cả khinh bộ binh xuất kích, chia ra ba đường đuổi theo quân địch, tuyệt đối không buông tha một tên nào!
Thác Bạt Đảo lại không lo lắng địch nhân có âm mưu hay gian kế gì.
Có thể có gian kế gì chứ? Chỉ bằng vào không tới hai ngàn khinh bộ binh nọ, ngay cả Mạnh Hổ cũng vắt giò lên cổ mà chạy, còn có thể xuất ra âm mưu gian kế gì?
Thác Bạt Đảo ra lệnh một tiếng, đám khinh bộ binh hai cánh của đế quốc Minh Nguyệt đang tiến về phía trước lập tức tăng tốc độ, trong tiếng hò reo long trời lở đất, gần vạn tên khinh bộ binh giống như ba cơn hồng thuỷ phá vỡ đê mà ra, chia làm ba hướng khác nhau mà đuổi theo. Bộ tướng tâm phúc của Thác Bạt Đảo là Tiêu Thiên cũng đích thân suất lĩnh hai ngàn khinh bộ binh đuổi theo hướng Đông, chính là hướng mà Mạnh Hổ bỏ chạy.
Chỉ trong chốc lát, tám ngàn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã truy đuổi đi xa, từ từ biến mất trong cánh đồng mênh mông hoang dã.
Thác Bạt Đảo nhíu mày có vẻ khẩn trương, sắc mặt âm trầm dường như bao phủ bởi một lớp sương mù. Chuyện Mạnh Hổ không đánh mà chạy đã vượt xa dự liệu của hắn, càng làm cho Thác Bạt Đảo cảm thấy nặng nề trong lòng hơn, nơi đây đã là ranh giới của hạp cốc Hà Tây, đi thêm mười mấy dặm nữa về phía trước chính là Thanh Vân sơn. Với thân thủ của Mạnh Hổ, một khi hắn chạy sâu vào trong núi, muốn bắt hắn tuyệt đối không dễ dàng chút nào!
Tuy rằng Tiêu Thiên đã dẫn hai ngàn khinh bộ binh đuổi theo, nhưng Thác Bạt Đảo căn bản không dám có chút hy vọng nào cả.
Về phần đám khinh bộ binh chạy hai bên trái phải có lẽ khó có thể thoát cảnh bị đồ sát cả bọn, nhưng muốn bắt một mình Mạnh Hổ lại rất khó khăn.
Trầm ngâm một hồi lâu, Thác Bạt Đảo mới thở ra một hơi thật dài, dẫn bốn ngàn trọng trang bộ binh trở về đại doanh, chuyện đến nước này, hắn chỉ có thể kiên nhẫn mà chờ đợi.
Đến xế chiều, đám khinh bộ binh do Tiêu Thiên suất lĩnh đuổi theo Mạnh Hổ đã trở về đại doanh, sự lo lắng của Thác Bạt Đảo cuối cùng đã trở thành sự thật, Tiêu Thiên cũng không thể bắt được Mạnh Hổ.
Sau đó không tới nửa giờ, bọn khinh bộ binh đuổi giết theo hướng Đông Nam cũng đã trở về đại doanh.
Ngoài dự đoán của Thác Bạt Đảo, đám khinh bộ binh này không ngờ lại về tay trắng, tên liên đội trưởng dẫn đầu bất đắc dĩ báo cáo, bọn địch quân bỏ chạy căn bản là đám trâu bò, thể lực kinh người, mặc cho bọn chúng ra sức đuổi theo đến thế nào đi chăng nữa, cũng không tài nào đuổi kịp. Sau khi vào đến Thanh Vân sơn, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng của quân địch.
Sau khi vào trong núi lục soát vu vơ một hồi, không còn cách nào khác đành phải thu binh trở về doanh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đám khinh bộ binh cuối cùng lại vẫn chưa có tin tức gì, cho đến khi mặt trời gác núi, sắc trời bắt đầu sẫm tối, cũng không có tin tức báo về. Thác Bạt Đảo cảm thấy có chuyện không ổn, cho dù là đuổi kịp hay không, đám khinh bộ binh kia cũng nên có tin tức báo về mới đúng! xem tại TruyenFull.vn
Te te te….
Thác Bạt Đảo còn đang lo lắng, đột nhiên ngoài trướng một hồi kèn hiệu rất dài vọng tới.
Tên tham mưu trưởng kinh ngạc nhảy dựng lên, vui mừng nói: