Hổ Lang Chi Sư

Chương 41: Va chạm kịch liệt



Mạnh Hổ một lần nữa giơ cao tay trái, tiếng gào thét long trời lở đất giống như bị một đao cắt ngang lập tức ngưng bặt.

Ánh mắt lại quét qua từng người trong hơn hai ngàn tướng sĩ của mình, thanh âm Mạnh Hổ nghe lạnh đến tận xương:

- Ai sợ chết có thể bước ra khỏi hàng, cởi giáp xuống ngựa, đi theo bộ binh chiến đấu, bản trưởng quan lấy danh nghĩa của đế quốc mà thề, tuyệt đối không làm khó dễ người đó!

Hơn hai ngàn tướng sĩ im phăng phắc không một ai nhúc nhích, đừng nói đến chuyện bước ra khỏi hàn.!

Hoàng Nhâm, Hạ Khánh và Chu Tiến cùng trao đổi với nhau những ánh mắt kinh sợ, bọn họ hoàn toàn không biết rằng đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt bên kia đã gần như trống rỗng, nên đinh ninh rằng bọn tướng sĩ kia đi lần này là chết chắc không thể nghi ngờ, không ngờ lại không lùi bước chút nào. Dũng khí của họ quả thật to lớn, tên Mạnh Hổ kia có một lực hiệu triệu quá ư mạnh mẽ!

- Ha ha ha, tốt, rất tốt!

Vẻ lạnh lùng trên mặt Mạnh Hổ rốt cục đã được thay thế bằng hào tình hừng hực, hắn ngửa mặt lên trời cười to:

- Quả không hổ là quân của Mạnh Hổ ta, ai nấy đều là hảo hán tử đầu đội trời chân đạp đất! Người chết thì sao chứ, đầu rơi bất quá để lại vết sẹo to bằng miệng bát mà thôi, sợ con bà nó sao! Các huynh đệ, siết chặt binh khí, theo ta…

- Chờ một chút!

Triệu Thanh Hạm rốt cục đã không thể ngăn được dòng nước mắt chảy dài trên má, thế nhưng không hiểu nàng lấy dũng khí từ đâu, thúc ngựa chắn ngang trước mặt Mạnh Hổ.

Trong giờ phút đặc biệt này, thân là con gái duy nhất của Công tước Tây Bộ, là Tổng đốc Tây Bộ tương lai, nàng cảm thấy mình cần phải đứng ra nói vài lời, nàng không thể để cho những tướng sĩ anh dũng này cứ như vậy mà mang theo tiếc nuối, nhớ thương trên bước đường chinh chiến.

- Sao?

Mạnh Hổ ngạc nhiên nhìn Triệu Thanh Hạm đang chắn ngang trước ngựa của mình.

Triệu Thanh Hạm nhìn Mạnh Hổ nở một nụ cười tuyệt đẹp, nước mắt và nụ cười đan xen lẫn nhau nhưng lại hiện lên nét dịu dàng quyến rũ. Mạnh Hổ thúc hai chân vào bụng ngựa, chiến mã liền bước hai bước sang bên cạnh, Triệu Thanh Hạm lại nở thêm một nụ cười càng tươi hơn nữa, thúc ngựa tiến lên hai bước đứng ngay chỗ Mạnh Hổ vừa đứng khi nãy.

Theo bản năng, ánh mắt của tất cả tướng sĩ đều dồn hết vào người Triệu Thanh Hạm.

- Giống như trưởng quan của các ngươi, ta cũng không thể hứa rằng các ngươi sẽ sinh tồn!

Dưới trời đêm vang lên thanh âm thánh thót nhưng ngày càng mạnh mẽ của Triệu Thanh Hạm:

- Nhưng ta lấy danh nghĩa Tổng đốc tương lai cam đoan với các ngươi, tuyệt đối không để cho các ngươi mang theo nhớ thương tiếc nuối mà tử chiến sa trường. Nếu như các ngươi bỏ mạng, thân nhân của các ngươi sẽ được chiếu cố ổn thoả, vợ con các ngươi sẽ được lo ăn, lo học đến nơi đến chốn!

Trong ánh mắt của hơn hai ngàn tướng sĩ liền lộ vẻ hưng phấn và kích động.

Đối với bọn binh sĩ quê mùa này, đi theo Mạnh Hổ mà tử trận sa trường bọn họ không hề hối hận. Thế nhưng những lời vừa rồi của Triệu Thanh Hạm không nghi ngờ gì đã làm cho bọn họ không còn gì để tiếc nuối trong lòng. Nếu như vậy, cho dù là bọn họ tử trận, thân nhân của bọn họ cũng được chiếu cố ổn thoả, vợ con bọn họ cũng được lo ăn lo học đến nơi đến chốn, sẽ không giống như bọn họ vì không có ăn học mà phải chịu cảnh khốn cùng, so với cuộc đời bọn họ thật tốt đẹp hơn không biết mấy lần!

- Còn các ngươi…

Triệu Thanh Hạm đột nhiên xoay người sang các tướng sĩ của bốn liên đội còn lại, dùng hết sức lực của mình hô lớn:

- Các ngươi cũng vậy! Đế quốc sẽ không quên sự hy sinh của các ngươi, máu của các ngươi sẽ không đổ xuống một cách vô ích, các ngươi sẽ được tưởng thưởng xứng đáng! Nếu như các ngươi tử trận, tên các ngươi sẽ vĩnh viễn được khắc trên đài tưởng niệm liệt sĩ ở quảng trường Tây Lăng, sẽ được con cháu đời đời kính ngưỡng!

Mạnh Hổ không nhịn được liếc Triệu Thanh Hạm một cái với vẻ tán thưởng, thiên kim của Tổng đốc đã thật sự trưởng thành. Mạnh Hổ không lo lắng về tinh thần và ý chí chiến đấu của tướng sĩ thủ hạ của mình, nhưng hành động của Triệu Thanh Hạm rõ ràng là đã khiến cho lòng các tướng sĩ trở nên thoải mái vô tư hơn, khiến cho bọn họ không còn gì lo lắng trước khi bước ra chiến trường liều mạng cùng quân địch.

Hít một hơi thật dài, Mạnh Hổ kéo mặt nạ của mình xuống, sau đó hét to:

- Mở cửa quan….

Đám binh sĩ canh giữ cửa quan ùa lên, ra sức xoay bánh xe sắt, cơ quan xoay chuyển, cánh cửa quan nặng nề chậm rãi mở ra. Không đợi cho cửa mở ra hết, Mạnh Hổ đã thúc nhẹ chiến mã xông ra ngoài quan, hơn hai ngàn tướng sĩ vội vã kéo mặt nạ xuống rồi theo sát sau lưng Mạnh Hổ ùa ra khỏi quan …

- Địch tập kích!

- Địch tập kích!

- Quân địch xuất quan!

Ngoài quan, bầu trời đêm yên tĩnh bỗng vang lên những tiếng gào thét thê lương, có ba mũi hoả tiễn mang theo tiếng rít chói tai vọt thẳng lên, trên không trung xuất hiện ba đốm lửa đỏ sáng ngời. Chỉ trong khoảnh khắc, đại doanh của quân đế quốc Minh Nguyệt vốn đang yên ắng đột nhiên náo động hẳn lên, vô số đuốc được thắp lên làm cho cả đại doanh trong khoảnh khắc sáng rõ như ban ngày.

Trong ánh lửa sáng rực, cửa doanh bỗng nhiên mở rộng, trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đông nghìn nghịt như nước thuỷ triều cuồn cuộn xông ra.

Mạnh Hổ tay giơ cao đại thương, ngửa mặt lên trời thét dài.

Đám tướng sĩ theo sát sau lưng Mạnh Hổ vội vàng giục ngựa triển khai sang hai bên cánh, sau một lúc va chạm loạn xạ với nhau, khó khăn lắm mới triển khai được đội hình so le không chỉnh tề chút nào. Mạnh Hổ không nhịn được thở dài, thật sự cũng không thể quá nghiêm khắc với các binh sĩ của mình được, trừ ra kỵ binh là tinh thông cỡi ngựa, còn những người khác chưa từng cỡi ngựa qua, đại đa số cỡi ngựa lần đầu tiên trong đời mình. Nếu không phải đám chiến mã này đã trải qua sự huấn luyện nghiêm chỉnh trong quân đội, binh sĩ của mình thậm chí không thể nào cỡi ngựa đi thẳng được.

Mạnh Hổ giơ cao đại thương đen sì dẫn đầu, đám binh sĩ khó khăn lắm mới triển khai xong trận thế liền vội vã giục ngựa theo sau, trong thoáng chốc như nước cuốn vỡ đê, ùn ùn mạnh mẽ cuốn thẳng về phía trước, hướng về phía đám trọng trang bộ binh của quân đế quốc Minh Nguyệt, vó ngựa tung bay. Trong giờ phút này, chỉ thấy đất rung núi chuyển, gió cuốn mây bay….

--------------

Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Tư Đồ Duệ đang ra sức đánh trống đột nhiên cảm thấy gì đó, lập tức quay đầu lại.

- Đó là…

Tư Đồ Duệ trước nay vẫn giữ phong thái núi lở không hề biến sắc đột nhiên giật mình mở to hai mắt, có cảm giác không thể tin được vào mắt mình nhìn vô số đuốc chiếu sáng cả một vùng hoang dã mênh mông. Một luồng khí lạnh bắt đầu từ lòng bàn chân của hắn chậm rãi lan tràn ra khắp toàn thân tứ chi bách mạch, làm cho hắn trong thoáng chốc cảm thấy như mình bị rơi xuống hầm băng…

- Trọng giáp thiết kỵ!? Chính là trọng giáp thiết kỵ!?

--------------

Trận chiến của hai bên.

Mạnh Hổ cất cao đại thương giục ngựa như bay, mặt đất dưới chân như nước thuỷ triều cuồn cuộn lui dần về phía sau, bụi đất bốc lên mịt mù theo vó ngựa, gặp gió thổi tới liền nhanh chóng tan biến. Giữa từng cơn gió thét gào lạnh như dao cắt, trọng trang bộ binh của quân đế quốc Minh Nguyệt như một bầy kiến khổng lồ vô cùng vô tận mang theo khí thế như muốn nghiền nát hết thảy đang từ từ ép tới….

Siết chặt đại thương trong tay, sát cơ lạnh lẽo trên mặt Mạnh Hổ ngưng đọng lại, cuồn cuộn hào tình từ dưới đáy lòng Mạnh Hổ dâng cao như lửa cháy, chiến ý mênh mông kích động điên cuồng trong lồng ngực. Cho dù quân của đế quốc Minh Nguyệt đang ở trước mặt là một khối thép vô cùng kiên cố, Mạnh Hổ hắn hôm nay nhất định phải quét bay hai khối!

Chỉ trong nháy mắt, quân của hai phe đã tiếp xúc với nhau.

Nhanh như chớp, đại thương trong tay Mạnh Hổ đã quét ngang ra, mười mấy cây trường mâu đang nhắm Mạnh Hổ đâm tới đã bị hắn đánh bay. Thoáng chốc Mạnh Hổ đã lao cả người lẫn ngựa vào giữa đội hình của địch, một tên tiểu đội trưởng trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đi đầu bị hắn va phải, lập tức cả người văng lên cao, mang theo một chùm hoa máu vương vãi trên không, người chưa rơi xuống đất đã tắt thở mà chết.

Mạnh Hổ hừ một tiếng, đại thương trong tay đâm ra nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đâm thủng bụng một tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, trong lúc máu tươi tuôn trào, Mạnh Hổ lại vẫy mạnh một cái, tên trọng trang bộ binh ấy kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bị hất văng về phía sau, một đoạn ruột theo miệng vết thương xổ ra ngoài vẽ trên không trung một đường máu đỏ...

Thế xông lên của chiến mã vẫn không hề giảm, mang Mạnh Hổ tiếp tục lao tới.

Liên tục có những tên quân của đế quốc Minh Nguyệt bị va chạm văng đi, thế nhưng cũng có thêm nhiều quân của đế quốc Minh Nguyệt áp sát về phía chiến mã của Mạnh Hổ. Mười mấy ngọn trường mâu sắc bén mang theo sát cơ lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng đâm tới, Mạnh Hổ dùng sức ghìm mạnh cương ngựa, chiến mã dùng hết sức vọt thẳng lên cao, cả người lẫn ngựa bay trên không trung thẳng về phía trước hơn mười bước mới nặng nề rơi xuống.

Đột nhiên, Mạnh Hổ phát hiện trước mặt hắn không còn bóng dáng một tên quân của đế quốc Minh Nguyệt nào nữa, hắn đã đột phá ra khỏi trận của quân đế quốc Minh Nguyệt.

Ghìm cương ngựa quay nhìn lại, đám tướng sĩ của Mạnh Hổ cũng đã theo sát hắn giục ngựa xông thẳng vào đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt.

Trận thế của cả hai bên lúc này người ngã ngựa đổ loạn cả lên, tiếng binh khí sắc bén chém vào da thịt, tiếng của binh khí đánh vào áo giáp, tiếng trầm đục của chiến mã va chạm vào người, còn có tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của binh sĩ cả hai bên vang lên thành một mảng âm thanh đặc thù của chiến tranh. Hàng trăm hàng ngàn sinh mạng vừa mới còn đầy nhựa sống trong nháy mắt đã tan thành mây khói, biến thành những đống thịt không nhìn ra được hình dạng gì.

Mặc dù chưa được trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng cánh quân "trọng giáp thiết kỵ" của Mạnh Hổ đã thể hiện tất cả khả năng của mình.

Đội hình của hơn hai ngàn "trọng giáp thiết kỵ" mặc dù lộn xộn không đồng đều, thanh thế cũng kém xa những kỵ sĩ đoàn chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng hiệu quả sát thương trong thực tế cũng không kém hơn bao nhiêu. Bởi vì sức mạnh chân chính của trọng giáp thiết kỵ không phải là nhờ vào kỵ binh trên lưng chiến mã, mà là nhờ vào những bộ áo giáp nặng nề của cả người lẫn ngựa.

Cánh quân "trọng giáp thiết kỵ" của Mạnh Hổ mặc dù chưa trải qua huấn luyện, nhưng đám chiến mã kia thì đã được trải qua huấn luyện.

Chiến mã nặng gần ngàn cân mang thêm trọng lượng mấy trăm cân của áo giáp và kỵ binh, lại lấy tốc độ kinh khủng lao thẳng về phía trước gần như là tự sát, sự va chạm kinh khủng như vậy, tuyệt đối không phải con người bằng xương bằng thịt có thể ngăn cản nổi.

Một số kỵ binh trên lưng ngựa chết dưới trường mâu của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt, hoặc vì va chạm quá mạnh nên chịu không nổi, gãy xương đứt gân mà chết. Tuy nhiên số lượng trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt chết dưới vó ngựa của bọn họ, chết vì bị "trọng thương" của họ đâm phải, với lại chết do sự va chạm khủng bố kia lại càng nhiều hơn gấp mười lần. Càng kinh khủng hơn nữa, có những kỵ binh đã tử trận, nhưng chiến mã của họ không hề hay biết "chủ nhân" đã chết, vẫn tiếp tục xông về phía trước…

Trừ phi chiến mã bị đâm chết hay bị sẩy chân ngã xuống, không thì trọng giáp thiết kỵ vẫn cứ lao về phía trước không ngừng.

Hơn hai ngàn "trọng giáp thiết kỵ" hình thành một trận thế kỵ binh lộn xộn giống như một thanh đao bén nhọn kỳ quái, hung hăng đâm thẳng vào giữa trận của quân đế quốc Minh Nguyệt. Bởi vì tốc độ quá cao nên đám trọng trang bộ binh không kịp dừng lại triển khai đội hình phòng ngự dày đặc, cả hai liên đội trọng trang bộ binh trong thoáng chốc đã bị đụng cho máu thịt tung bay, đội hình tan vỡ…. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

--------------

Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Hai tay Tư Đồ Duệ nắm chặt dùi trống, lòng thầm thở dài một tiếng.

Không ngờ chỉ trong một quãng thời gian ngắn, hai liên đội trọng trang bộ binh đang cố gắng ép về phía trước, bít cửa quan đã bị cánh quân "trọng giáp thiết kỵ" bất ngờ xuất hiện đánh cho thất điên bát đảo, không thể tập trung đội hình.

Kết quả xảy ra như vậy Tư Đồ Duệ cũng không cảm thấy bất ngờ, trọng trang bộ binh của hắn có thể dễ dàng chế trụ khinh bộ binh của đối thủ, cũng có thể dễ dàng chế trụ trọng trang bộ binh của đối thủ vừa mới thành lập, thiếu sự huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng không thể nào chế trụ được cánh quân trọng giáp thiết kỵ bất ngờ xuất hiện kia. Trọng giáp thiết kỵ vốn là vương giả trên chiến trường, chưa có bất cứ binh chủng nào có thể ngăn cản được thế tiến công như vũ bão của trọng giáp thiết kỵ. Cho dù là trọng trang bộ binh kịp bày thành đội hình phòng ngự dày đặc đi chăng nữa, dưới sự va chạm kinh khủng của trọng giáp thiết kỵ cũng sẽ chết thê thảm y như vậy, kết quả vẫn không thay đổi.

Cuộc chiến giữa mâu và thuẫn luôn luôn thảm thiết và tàn khốc nhất, đó hoàn toàn là phương thức lấy mạng đổi mạng để tiêu diệt địch.

Tư Đồ Duệ hoàn toàn không ngờ tới đối phương lại có một chiêu xuất ra cánh quân "trọng giáp thiết kỵ" giống như trò ảo thuật. Hai liên đội trọng trang bộ binh tiến lên với ý định vít chặt cửa quan rõ ràng đã không có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, cho nên với đội hình có vẻ rời rạc chống lại với sự va chạm thẳng về phía trước như vậy, vô tình đã trở thành những tấm bia thịt chờ đợi cánh quân "trọng giáp thiết kỵ" kia lao tới. Dưới tình huống như vậy, hai liên đội trọng trang bộ binh nếu như không thảm bại thì quả thật là kỳ tích!