Khi Mạnh Hổ vội vàng lấy đất dập lửa, chuẩn bị tiếp ứng đám Man nhân đang bị vây bên trong biển lửa, đám Man nhân bên trong phát hiện ra biển lửa không phải là bao vây bốn phía, chỉ cắt đứt đường lui lại và đường đi hai bên phải trái, phía trước vẫn là lỗ hổng. Không chờ Hổ Bào ra lệnh, đám Man nhân trong sự kinh hoàng chỉ biết làm theo bản năng cầu sinh, hò hét xông thẳng về phía lỗ hổng ngay trước mặt.
Tuy nhiên, đám Man nhân chưa kịp đến gần lỗ hổng, phía trước đã vang lên tiếng kèn hiệu chói tai.
Đội vận lương của đế quốc Minh Nguyệt vừa mới kinh hoàng chạy trốn lúc trước đột nhiên quay đầu trở lại, gần ngàn chiếc xe lương được niêm phong kín mít đột ngột mở toang ra, một đội trọng trang bộ binh được võ trang đầy đủ từ trong xe lương chui ra.
Trong tiếng kèn hiệu vang lên liên tục, gần ngàn xe lương rất nhanh đã xếp thành ba hàng, mỗi hàng hơn ba trăm chiếc, vừa đủ bít kín chiều rộng gần năm trăm bước của lỗ hổng.
Phía sau đội hình xe lương chắc chắn ấy, hơn vạn trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt triển khai đội hình bộ binh dày đặc, mỗi hàng hơn năm trăm người, trước sau hai mươi hàng.
Theo tiếng kèn hiệu mang tiết tấu nhất định, trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt nghiêm chỉnh tiến về phía trước từng bước, một rừng mâu nhọn hoắt dày đặc toát ra hơi thở tử vong ghê rợn.
Mấy trăm kỵ binh Man nhân mất đi lý trí gào thét xông tới, chiến mã va thẳng vào xe lương nặng nề, Man nhân cỡi trên lưng ngựa thoáng chốc bị bắn tung lên không, chưa kịp rơi xuống đất đã bị rừng trường mâu dày đặc đâm cho thân thể thủng lỗ chỗ như con nhím. Máu tươi theo những chiếc cán trường mâu chảy xuôi xuống như nước, tiếng kêu rên thảm thiết của Man nhân vang dậy cả một vùng.
Số Man nhân còn lại vội vã lui ngược về phía sau, Man nhân hung hãn không sợ chết, nhưng cũng không có nghĩa rằng bọn họ muốn chết.
Mỗi khi giao chiến với quân đội của thế giới Trung Thổ, Man nhân sợ nhất là gặp phải trận trường mâu. Đứng trước một mảng trường mâu dày đặc như rừng, Man nhân luôn luôn cảm thấy trong lòng sợ hãi, hồn phi phách tán. Con người bằng xương thịt tuyệt đối không thể nào chịu nổi trường mâu đâm thủng, trước một trận trường mâu sắc bén, Man nhân có hung hãn đến mức nào cũng phải chết không sai!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Tiếng kèn hiệu của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt hồi sau càng cao hơn hồi trước, cứ mỗi hồi, đội trọng trang bộ binh lại tiến về phía trước một bước. Tốc độ tiến tới mặc dù rất chậm rãi nhưng không hề dừng lại chút nào, đuổi Man nhân ngược vào trong biển lửa. hơn sáu ngàn Man nhân bị bao vây chen lấn xô đẩy thành một đám vô cùng náo loạn, thỉnh thoảng có Man nhân mất đi lý trí giục ngựa vọt thẳng tới phía trước, rất nhanh đã bị trận trường mâu đâm như con nhím.
Bức tường lửa bao quanh dài chừng vài dặm, nhìn qua rất lớn. Nếu lấy tốc độ ép tới như hiện tại, nhiều nhất chỉ mất thời gian không quá nửa giờ, hơn sáu ngàn Man nhân bị vây sẽ hoàn toàn bị xua vào trong biển lửa.
Bên ngoài tường lửa, Mạnh Hổ đang chỉ huy binh sĩ liều mạng lấy đất dập lửa, cố gắng lấp nên một con đường chạy trốn ngay giữa biển lửa.
Chỉ trong thoáng chốc, mấy trăm tên binh sĩ nhồi đầy đất vào quần rồi ném vào biển lửa đã bắt đầu cảm thấy tay mình tê dại. Thế nhưng mấy trăm chiếc quần chứa lượng đất như vậy thật sự là quá ít, sau khi ném vào biển lửa không thấy có hiệu quả gì, thế lửa bốc cao đến tận trời đã nuốt chửng đất, không thấy có dấu hiệu gì là giảm bớt, nói chi đến việc lấp thành một con đường.
Mạnh Hổ thấy vậy trong lòng nặng trĩu, theo tiến độ như vậy, cho dù dùng hết tất cả quần và chiến bào cũng chưa chắc có thể lấp được một con đường thoát. Huống chi đến lúc đó, cho dù là đám Man nhân bị nhốt được đúc bằng thép ròng đi chăng nữa, có lẽ cũng đã bị nóng chảy thành nước thép mất rồi!
Theo tình hình này có lẽ phải nghĩ biện pháp khác mà thôi! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Mạnh Hổ còn chưa nghĩ ra được cách gì hoàn hảo, đột nhiên Đôn Tử được phái đi trinh sát quay lại, còn cách thật xa đã lớn tiếng la:
- Tướng quân, rất đông khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang men theo bên phải của biển lửa bọc trở lại đây!
Sắc mặt Mạnh Hổ đại biến, lớn tiếng quát hỏi:
- Có bao nhiêu nhân mã?
- Ít nhất cũng có bốn, năm ngàn kỵ binh!
Đôn Tử đã tới cạnh Mạnh Hổ liền ghìm cương, thở dốc:
- Hình như là đội kỵ binh hộ lương, bây giờ quay lại!
- Tướng quân…
Đôn Tử vừa dứt lời, Báo Tử cũng từ hướng khác giục ngựa vội vã quay về, cao giọng hét:
- Một phía của biển lửa vẫn chừa lại một lỗ hổng, các huynh đệ Man nhân bị vây cố gắng thoát ra từ lỗ hổng, lại bị đội hình xe lương và trận trường mâu của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt ép ngược trở về, tình hình không ổn!
- Cái gì? Lỗ hổng?!
Mạnh Hổ nghe vậy mừng vô kể:
- Thật tốt quá, đúng là trời không tuyệt đường người!
- Tướng quân!
Tất Điêu Tử bên cạnh tiến lên khuyên nhủ:
- Đây là trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, trọng trang bộ binh chính là khắc tinh của khinh kỵ binh, cho dù là hơn vạn khinh kỵ binh của tướng quân chưa bị vây, cũng chưa chắc có thể đánh bại hai ngàn tên trọng trang bộ binh đã triển khai đội hình nghiêm chỉnh, chưa kể là ngay chỗ lỗ hổng có tất cả bao nhiêu trọng trang bộ binh chúng ta còn chưa biết!
- Giờ phút này không nghĩ nhiều như vậy được!
Mạnh Hổ phấn khởi ném chiếc quần vừa được nhồi đầy đất, tung mình lên ngựa:
- Cứu người quan trọng hơn!
Tất Điêu Tử cũng nhảy lên ngựa, đi theo khuyên nhủ:
- Nếu tướng quân muốn tiếp ứng đám Man nhân bị vây, tất phải xuyên thủng đội hình trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang bít kín lỗ hổng, lúc đó quân của hai bên khó tránh khỏi quấn lấy nhau cùng một chỗ. Một khi trong quãng thời gian ngắn không kết thúc được trận chiến, mà viện quân của đế quốc Minh Nguyệt chạy tới, hậu quả thật là không dám tưởng tượng, tướng quân!
- Đại trượng phu có chuyện nên làm có chuyện không nên làm!
Mạnh Hổ mạnh mẽ giật cương, rít một câu qua kẽ răng lạnh lùng như băng giá:
- Ta chỉ tin rằng, tướng quân bỏ mặc binh sĩ trên chiến trường không phải là tướng quân tốt, trong tương lai đến một ngày nào đó, hắn cũng sẽ bị binh sĩ của hắn bỏ mặc trên chiến trường!
- Hắc hắc!
- Hống…….
Nghe thấy tiếng rống giận làm phấn chấn lòng người của Mạnh Hổ, Hùng Bá Thiên và Lang Hào múa may cánh tay thô ráp của chúng, nhìn Tất Điêu Tử từ đầu tới chân với ánh mắt đằng đằng sát khí. Xem bộ dạng của chúng, dường như lúc nào cũng có thể xông tới bóp nát xương cổ của Tất Điêu Tử, xong lấy thủ cấp của hắn xuống chơi đá cầu!
Trong khoảnh khắc, Mạnh Hổ giơ cao trường thương trong tay, lớn tiếng quát:
- Đôn Tử!
Đôn Tử đang thở hổn hển vội giục ngựa tiếng lên, mau chóng đáp lời:
- Có!
Mạnh Hổ lạnh lùng:
- Suất lĩnh liên đội Mãnh Hổ tấn công bên cánh phải, công phá đám khinh kỵ binh đang tới!
- Dạ!
Đôn Tử ầm ầm đáp lại, giơ cao chiến đao trong tay, lớn tiếng thét dài:
- Liên đội Mãnh Hổ, giết!
Tiếng thét chưa dứt, Đôn Tử đã lập tức giương chiến đao tiến lên phía trước dẫn đầu, giục ngựa chạy như điên về phía cánh phải của bức tường lửa. Hơn ngàn tinh binh của liên đội Mãnh Hổ vội vã vứt bỏ quần chứa đầy đất trong tay, cả bọn quăng mông trần lên ngựa, rút chiến đao sáng loáng vung lên theo sau Đôn Tử ào ào tiến về phía trước.
Mạnh Hổ chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Hùng Bá Thiên và Lang Hào, lớn tiếng quát:
- Hùng Bá Thiên, Lang Hào!
Hùng Bá Thiên và Lang Hào bắt chước bộ dạng của Đôn Tử, vội vã tiến lên phía trước:
- Có!
Mặt Mạnh Hổ tràn đầy sát cơ bừng bừng, lớn tiếng quát:
- Dẫn tộc nhân của các ngươi theo ta đi cứu người!
Hùng Bá Thiên và Lang Hào nghe vậy vui mừng khôn xiết, lập tức gào thét như mãnh thú bị thương, tung người lên ngựa đồng thời lớn tiếng thét gọi tộc nhân của mình.
Nghe thấy tiếng thét của hai người, đám Man nhân vội vã lên ngựa, cả bọn đều lộ ra sát cơ hừng hực trên mặt, ánh lửa đỏ rực hắt vào đôi mắt của bọn chúng, tựa như có một đám lửa bên trong đang rừng rực cháy. Sát khí điên cuồng bạo ngược lan khắp đám Man nhân như cỏ dại sinh sôi, tràn ra khắp nơi, khiến cho không khí vốn đã nóng bừng giờ đây càng nóng nhiều hơn nữa…
- Giết!
Mạnh Hổ vung cao trường thương trong tay dẫn đầu, giục ngựa thẳng tiến về phía trước.
- Ngao cáp…
- Hắc….
- Hống ….
Hơn ba ngàn Man nhân dường như hiểu tiếng Trung Thổ của Mạnh Hổ, vội vã lớn tiếng gào theo, cả bọn giục ngựa xông về phía trước như điên dại. Chỉ trong thoáng chốc đã hội tụ thành một cơn lốc xoáy đến tận trời cao, cuốn thẳng dọc theo biển lửa.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Mạnh Hổ và hơn ba ngàn Man nhân nhanh chóng đi xa, trong mắt Tất Điêu Tử không khỏi hiện lên một tia ngưng trọng, lại có cả kích động rất mạnh. Tất Điêu Tử thì thào vài tiếng, đột nhiên cũng tung mình lên ngựa, vừa đuổi theo như điên một đám mông trần của Man nhân phía trước, vừa cuồng dại rống to:
- Đại trượng phu có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, hay, nói hay quá….
Đôn Tử suất lĩnh hơn ngàn khinh kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ mãnh liệt xông về phía trước, chỉ trong thoáng chốc, trước mặt đã xuất hiện khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến. Mặc dù khinh kỵ binh của địch khoảng chừng bốn, năm ngàn, binh lực gần như gấp bốn liên đội Mãnh Hổ, nhưng trong mắt Đôn Tử và toàn thể liên đội Mãnh Hổ không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Quân của hai bên tiến đến, thoáng chốc đã xáp vào nhau.
Đôn Tử hét lớn một tiếng, chiến đao vung cao xé không chém xuống, một tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang xông tới, từ vai trái tới eo phải thoáng chốc đã bị Đôn Tử chém xả thành hai đoạn, phần thân trên rớt phịch xuống đất, phần dưới vẫn bị chiến mã mang theo chạy như điên về phía trước. Máu tươi chảy ròng ròng cùng với ruột gan phủ tạng từ phần thân thể bị đứt rớt lòng thòng, thắm đỏ cả một vùng.
- Giết!
Một thanh chiến đao sắc bén mang theo khí thế khiến người sợ hãi chém xéo tới, Đôn Tử theo bản năng giơ tay trái lên ngăn đỡ. Choang một tiếng vang lên, một đao hung hãn của địch nhân đã chém vào hộ uyển (miếng sắt bảo vệ cổ tay) của Đôn Tử. Lửa văng tung toé, cả cánh tay trái của Đôn Tử bị chấn động mạnh đến nỗi gần như mất hết cảm giác, nhưng cánh tay phải của hắn không bị ảnh hưởng chút nào, thuận thế quay về chém ngang qua một nhát, nhưng viên tướng địch cũng đã tránh khỏi.
Hai con chiến mã đã lướt qua cạnh nhau, Đôn Tử lại đâm phải chém trái liên tục, đã có ba tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chết dưới đao của hắn.
Trong khoảnh khắc, trước mặt Đôn Tử không còn tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt nào, hắn giương mắt nhìn kỹ, không ngờ phía trước là một vùng hoang dã cô liêu, thì ra hắn đã đột phá đội hình của địch.
Hai cánh kỵ binh vừa chạm mặt đã giao phong nhanh như chớp nhưng vô cùng kịch liệt, rốt cục đã lướt qua cạnh nhau, cả hai bên đều chạy xa về phía trước mới đột ngột ghìm cương ngựa quay đầu nhìn lại. Sau đợt kịch chiến đầu tiên, vùng bình nguyên hoang dã giữa hai cánh quân đã nằm đầy thi thể, lại có những binh sĩ bị thương chưa chết đang nằm trong vũng máu phát ra những tiếng rên la thống khổ.
Liên đội Mãnh Hổ thương vong trầm trọng, lượt giao phong vừa rồi hơn trăm kỵ binh đã bỏ mình!
Đôn Tử thở hào hển, để nhiều huynh đệ tử trận như vậy, e rằng lúc trở về khó tránh khỏi bị tướng quân trách phạt.
Đột nhiên, Đôn Tử chậm rãi giơ ngang chiến đao, thè lưỡi ra liếm vết máu còn đọng trên lưỡi đao. Vị máu tanh nồng thoáng chốc đã thấm vào trong cổ họng, màu máu trong đôi mắt Đôn Tử càng nồng đậm hơn nữa, cả người nhìn như một con dã thú đang nổi cơn điên, lộ ra vẻ dữ dằn hung ác.
Phía sau Đôn Tử, bọn khinh kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ cũng đang thở hồng hộc như trâu, nhưng cánh tay cầm chiến đao của tất cả đều vững như bàn thạch. Trong mắt cả bọn đều rực cháy lên những luồng lửa đỏ, sát khí điên cuồng bạo ngược đang quay cuồng kích động trong lồng ngực. Trong giây phút này, bọn họ không phải là người nữa, mà bọn họ là sói!
Trong đội hình của đế quốc Minh Nguyệt, đồng tử Diêu Minh Viễn đang co rút lại.
Cánh khinh kỵ binh đối diện kia kiêu dũng vượt xa tưởng tượng của Diêu Minh Viễn, mặc dù khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, thế` nhưng qua một đợt giao thủ đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Mặc dù quân địch tử trận hơn trăm kỵ binh, thế nhưng khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt bỏ mình ít nhất ba trăm mạng. Nhìn binh sĩ của hai bên nằm rên la trên vũng máu giữa trận tiền, Diêu Minh Viễn thấy tim mình như nhỏ máu.
Thật ra, Diêu Minh Viễn hoàn toàn không cần cảm thấy giật mình với kết quả xảy ra trước mắt.
Mặc dù sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn là sư đoàn số Một của quân đoàn Định Châu đế quốc Minh Nguyệt, nhưng căn bản là không nằm trong số những sư đoàn tinh nhuệ nhất của quân đoàn Định Châu. Ngược lại, trong bốn sư đoàn của quân đoàn Định Châu, sư đoàn số Một là có trang bị yếu kém nhất, tố chất của binh sĩ tốt xấu lẫn lộn, huấn luyện cũng không được đầy đủ, đánh không lại bọn hổ lang bò ra từ đống xác chết của liên đội Mãnh Hổ là chuyện rất bình thường.