Rốt cục một đêm gian khổ đã trôi qua, chân trời phía Đông cũng đã le lói vài tia nắng.
Trong suốt đêm qua, Triệu Thanh Hạm, Ngô Quân Di và hơn trăm tên nữ binh Thanh Y vệ gần như không ngủ, cứ ngồi như vậy cho đến khi trời sáng. Thứ nhất là phòng giam này lạnh như hầm băng, thật sự là không ngủ được, thứ hai là các nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua uỷ khuất như thế, không có ai còn lòng dạ nào ngủ cả.
- Thanh Hạm tỷ, tên khốn kia thật sự quá ghê tởm…
Ngô Quân Di nắm tay lại thành quyền, tức giận nói:
- … Không ngờ lại dám bắt chúng ta, lại còn dám nhốt chúng ta lại ở một chỗ …. một chỗ như thế này, lúc trở về ta phải nói cho Triệu bá bá biết, để người thu thập tên khốn kiếp ghê tởm này mới được!
Triệu Thanh Hạm mặt mày xanh mét, tay mân mê đôi môi anh đào mà không nói gì.
Tên liên đội trưởng của sư đoàn số Bốn này thật là khốn kiếp, chưa nói đến việc hắn không chịu nghe nói lý, lại còn phô trương rầm rộ, biết rõ nàng là thiên kim của Tổng đốc còn dám bắt người, hắn quả thực dám coi thường quyền uy của Tổng đốc Tây Bộ hay sao? Từ nhỏ đến lớn, Triệu Thanh Hạm đã gặp qua rất nhiều loại người, nhưng chưa từng thấy nam nhân như vậy.
Phòng giam bỗng vang lên một trận tiếng bước chân hỗn loạn, Ngô Quân Di và hai tên nữ binh vội vàng đứng dậy tiến tới cửa sổ nhìn xem. Chỉ thấy bên ngoài sắc trời đã gần như sáng hẳn, một đội hoả đầu quân mang hơn mười nồi cháo loãng còn bốc khói, còn có hơn mười sọt lớn bánh bao vừa đi ngang qua phòng giam.
Dưới ánh mắt chăm chú chờ đợi của Ngô Quân Di và hai tên nữ binh, đội hoả đầu quân nọ đi ngang qua phòng giam, mang cháo loãng và bánh bao tới giữa giáo trường rộng lớn, sau đó đặt cháo và bánh bao trên mặt đất. Tên hoả đầu quân cầm đầu lập tức thổi còi, chỉ trong chớp mắt, tiếng còi chói tai vang lên đã xé toang sự yên tĩnh của buổi sớm mai.
Sau đó, Ngô Quân Di các nàng thấy được một màn khó có thể quên từ lúc sinh ra cho đến bây giờ.
Tiếng còi chói tai còn chưa dứt, quân doanh bốn phía xung quanh giáo trường đột nhiên sôi động cả lên, trong khoảnh khắc, vô số bóng người từ trong doanh mãnh liệt xông ra, tựa như thuỷ triều chen chúc xông đến giữa giáo trường, xô đẩy nhau cố gắng tiến về phía mười nồi cháo loãng và mười sọt bánh bao.
Đám binh lính này ai nấy mặt mày hung tợn, mắt lộ hung quang, giống như bầy trâu điên hùng hục xông về phía trước.
Có một tên lính rất dễ dàng tiến tới bên cạnh nồi cháo, vẫn chưa kịp ăn, đám binh lính phía sau đã chen chúc ùa tới, muốn gạt hắn sang bên cho trống chỗ. Lập tức tên lính kia nổi nóng, cầm cái bầu trong đó đựng đầy cháo loãng còn bốc khói nghi ngút, quay lại tưới lên đầu mấy tên hung hăng đứng gần hắn nhất, lập tức cả bọn kêu vang lên thảm thiết.
Cuộc chiến tranh đoạt bánh bao cũng nhanh chóng tiến vào hồi quyết liệt.
Một tên tân binh vọt tới đầu tiên đến giữa giáo trường, không nói gì nhiều lập tức ôm lấy một sọt lớn bánh bao rồi xoay người chạy như điên ra khỏi giáo trường. Thế nhưng rất nhanh hắn đã bị một tên tân binh khác lưu ý, lập tức kéo theo hơn mười tên khác đuổi tới. Mười mấy tên lính giống như đang săn thỏ, lập tức đã dồn được tên ôm sọt bánh bao kia vào một góc chết, một trận mưa quyền rơi tới tấp lên đầu hắn, sọt bánh bao bị trút hết ra ngoài mặt đất, sau đó bắt đầu tới màn tranh đoạt bánh bao.
Tên tân binh bị đánh nhừ tử gục trên mặt đất rên rỉ, cũng không đánh lại cái nào. Chờ cho đám kia ùa qua tranh đoạt sọt bánh bao hắn mới từ từ nhổm dậy, trên mặt lộ vẻ đắc ý nhìn bốn cái bánh bao đã bị đè bẹp dưới thân mình, khoé miệng lộ nét cười gian giảo rồi bắt đầu nhai ngấu nghiến.
Triệu Thanh Hạm cũng bị tiếng ồn ào làm cho kinh động, không nhịn được tò mò cũng đi tới cửa sổ xem thử, một tên nữ binh tự giác lui ra nhường chỗ cho nàng. Thấy được trên giáo trường diễn ra một màn như vậy, Triệu Thanh Hạm quả thật không dám tin ở mắt của mình. Nàng từ nhỏ sống trong nhung gấm lụa là, làm sao chứng kiến được những cảnh tượng tàn khốc đến như vậy?
- Thanh Hạm tỷ, đây là loại người gì vậy?
Ngô Quân Di thấp giọng kinh hãi nói:
- Cả bọn không khác gì lang sói cả, sao lại có loại binh lính như vậy?
- Không có gì kỳ lạ cả, có tên trưởng quan như vậy thì binh lính của hắn cũng như vậy mà thôi!
Triệu Thanh Hạm còn chưa dứt câu, hai tay đột nhiên nắm chặt lại, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Nhìn theo hướng ánh mắt ghê tớm của Triệu Thanh Hạm, Ngô Quân Di nhìn thấy tên khốn kiếp ghê tớm kia. Tên nọ dưới sự tiền hô hậu ủng của một đám binh lính như lang như hổ, ung dung cất bước đi lên đài duyệt binh, tiếng còi bén nhọn chói tai lại vang lên lần nữa, đám binh sĩ còn đang ăn cháo loãng bánh bao lập tức ngừng lại.
o0o
- Đàn dê kia, cho các ngươi biết một tin tức xấu!
Thanh âm lạnh như băng của Mạnh Hổ truyền khắp cả giáo trường, rót vào lỗ tai từng người rất rõ ràng:
- Quân đội của đế quốc Minh Nguyệt đang tới gần pháo đài, nếu như các ngươi không muốn chết, nhanh chạy đi lấy binh khí, rồi lên trên tường quan tập kết!
Mạnh Hổ nói xong xoay người bỏ đi, không ở lại thêm phút giây nào nữa.
Bọn binh sĩ trên giáo trường giải tán ngay tức khắc, nhanh chóng chạy tới kho binh khí, không khí cả toà quân doanh trở nên rất khẩn trương, trong không khí bắt đầu tràn ngập sát cơ lạnh lẽo.
Triệu Thanh Hạm bị giam trong phòng cùng bọn nữ binh Thanh Y vệ lập tức trở nên bồn chồn nóng nảy.
Pháo đài Hà Tây và pháo đài Thiên Lang được xưng là hai đại hùng quan ở biên giới phía Tây, nhưng bản chất hai cái lại khác xa nhau.
Pháo đài Thiên Lang là pháo đài chân chính, một người thủ vạn người công, pháo đài Hà Tây lại không giống như vậy.
Hạp cốc Hà Tây kéo dài hơn ba trăm dặm, chiều rộng từ Bắc chí Nam gần trăm dặm, trong hạp cốc còn có một cái khe chiều rộng mấy ngàn mét xuyên qua. Nếu như muốn xây một cái hùng quan hoàn toàn cắt đứt ngang qua hạp cốc, khối lượng công trình thật sự quá khổng lồ, hơn nữa, lượng quân đội đóng ở đây cũng phải rất nhiều, nếu không không thể bảo vệ cả toà pháo đài như vậy.
Bất đắc dĩ, đế quốc Quang Huy phải lùi một bước, xây một toà pháo đài chắc chắn ở chân Thanh Vân sơn phía Bắc hạp cốc.
Về mặt chiến lược, hiện tại pháo đài Hà Tây rất khó trở thành một tấm bình phong thực sự, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để cảnh báo trước mà thôi, bởi vì trên Thanh Vân sơn cứ cách mười dặm lại có một cái đài Phong Hoả, một khi đại quân của đế quốc Minh Nguyệt thật sự xâm lấn, có thể dùng phương pháp đốt lửa truyền tin nhanh chóng đưa tin tức tới Tây Lăng, thậm chí đến cả đế đô.
Cho nên, một khi đại quân của đế quốc Minh Nguyệt áp sát, pháo đài Hà Tây sẽ lâm vào vòng vây. Triệu Thanh Hạm các nàng đang lo lắng liên đội số Năm không thủ vững nổi pháo đài cho đến khi viện quân đến kịp.
Triệu Thanh Hạm đang lúc nóng nảy không biết làm sao thì sư đoàn trưởng Lôi Minh của sư đoàn số Bốn thần sắc đầy vẻ vội vã vừa chạy đến.
Chuyện tối hôm qua Lôi Minh cũng đã biết, nhưng hắn chỉ nghĩ là Mạnh Hổ bất quá đem quân đi đàn áp tư nhân vệ đội của cường hào nào gần đó mà thôi, cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Thế nhưng sáng ra mới biết không ngờ Mạnh Hổ lại bắt thiên kim của Tổng đốc cùng với Thanh Y vệ. Hắn biết đây không phải chuyện đùa, liền kinh hãi tất tả chạy nhanh đến thả người.
Bước nhanh tới trước phòng giam của Triệu Thanh Hạm và bọn Thanh Y vệ, Lôi Minh rống to:
- Còn không mở cửa cho mau?
Sư đoàn trưởng đã hạ lệnh, tên lính canh giữ phòng giam cũng không dám trái lời, bước nhanh tới mở khoá thả người.
- Ngươi chính là sư đoàn trưởng sư đoàn số Bốn?
Cửa sắt phòng giam vừa mở, Ngô Quân Di là người thứ nhất vọt ra, yểu điệu quát lên:
- Có biết đã gây ra đại hoạ hay không?
- Hiểu lầm thôi…. Hoàn toàn là hiểu lầm thôi!
Lôi Minh gấp đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra trên trán, luôn miệng giải thích:
- Chuyện tối hôm qua là hoàn toàn hiểu lầm, Mạnh Hổ hắn nhất định không biết thân phận của Thanh Hạm tiểu thư, nếu như hắn biết, tất nhiên sẽ không lỗ mãng như thế…
- Vậy thì ngươi lầm rồi!
Ngô Quân Di lãnh đạm nói:
- Tên kia căn bản vẫn biết thân phận của Thanh Hạm tỷ!
Lôi Minh cứng họng:
- Vậy….
- Đi thôi, chuyện tối qua sau này hãy nói!
Triệu Thanh Hạm tỏ vẻ không vui trợn mắt nhìn Ngô Quân Di một cái, hỏi Lôi Minh:
- Lôi tướng quân, quân đội Minh Nguyệt đế quốc thật sự đã đánh đến đây hay sao?
- Đúng vậy!
Lôi Minh trên mặt hiện lên một tia sầu khổ, ngưng trọng nói:
- Quân đội đế quốc Minh Nguyệt quả thật đã đánh tới, hơn nữa lại dùng đại quân tiếp cận.
Triệu Thanh Hạm nghiêm nghị nói:
- Lôi tướng quân, Thanh Y vệ cũng là quân nhân của quân đoàn Tây Bộ, nếu như có thể, chúng ta cũng muốn tham dự cuộc chiến bảo vệ pháo đài Hà Tây.
Lôi Minh vốn muốn từ chối, thầm nghĩ Triệu Thanh Hạm chính là con gái độc nhất của Tổng đốc Triệu Nhạc, vạn nhất nàng có bề gì ai gánh vác nổi trách nhiệm này đây? Nhưng nghĩ lại, nếu như pháo đài Hà Tây thất thủ, Triệu Thanh Hạm cũng không thể nào thoát được, liền gật đầu đáp ứng:
- Cũng tốt, bất quá các ngươi nên theo sát ta!
o0o
Mạnh Hổ sừng sững đứng trên tường quan, thần sắc lạnh lùng nhìn đại quân đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vang lên, quay đầu lại, Lôi Minh đã dẫn Triệu Thanh Hạm và bọn nữ binh Thanh Y vệ nhanh chóng lên trên tường quan. Thấy ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ, Triệu Thanh Hạm bực mình hừ lên một tiếng thị uy, trợn mắt nhìn lại hắn, Mạnh Hổ thì nở nụ cười nhàn nhạt đầy vẻ châm chọc.
Rất nhanh, Triệu Thanh Hạm đã không còn lòng dạ nào mà tức giận Mạnh Hổ nữa.
Sau khi thấy đại quân đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến, Triệu Thanh Hạm cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, nói:
- Quân của đế quốc Minh Nguyệt có binh lực khoảng chừng ba liên đội rưỡi! Một liên đội trọng trang bộ binh, hai liên đội khinh bộ binh, lại còn ít nhất ba đại đội cung tiễn thủ, lao binh*, cùng với quân vận lương.
(*: Lao binh: bộ binh nhẹ chỉ được trang bị sơ sài bằng lao dùng để phóng. Có nhiệm vụ quấy nhiễu quân địch khi trận đấu mở màn.)
- Trời ơi, binh lực kém quá xa!
Ngô Quân Di than khóc sướt mướt:
- Pháo đài Hà Tây chỉ có một liên đội khinh bộ binh của sư đoàn số Bốn, hơn nữa đều là tân binh, Thanh Hạm tỷ, giờ phải làm sao? Đều do tên khốn kia cả, nếu không phải hắn bắt chúng ta đem tới đây, làm sao gặp phải xui xẻo như vậy?
Ngô Quân Di dĩ nhiên là đang mắng Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như dao nhìn thẳng vào mặt Ngô Quân Di.
Ngô Quân Di đột nhiên nín bặt, không dám nói thêm nửa lời. Nhìn hung quang toát ra trong mắt Mạnh Hổ, nàng sợ nói thêm câu nữa sẽ bị Mạnh Hổ ném thẳng từ trên quan xuống dưới.
Lời nói không đúng lúc của Ngô Quân Di không khỏi gây nên nỗi lo lắng vô cùng mãnh liệt trong lòng các tướng sĩ.
Không khí khẩn trương thậm chí là tuyệt vọng bắt đầu bao phủ khắp pháo đài, gần như tất cả tân binh trống ngực đánh thình thịch. Bọn chúng mặc dù đã trải qua tiến hành huấn luyện quân sự hơn một tháng, nhưng tập luyện và đánh giặc là hai chuyện hoàn toàn khác xa. Thế trận trước mắt nhìn qua đã thấy không ổn, địch nhân chẳng những có cung tiễn thủ, còn có trọng trang bộ binh, hơn nữa binh lực lại còn nhiều hơn gấp mấy lần!
Là một lão binh, Mạnh Hổ đương nhiên hiểu được tâm tư hiện tại của bọn tân binh, hắn còn biết rằng, nếu như để mặc không khí khẩn trương như vậy lan ra khắp toàn quân, chỉ sợ không đợi được đến khi đại quân đế quốc Minh Nguyệt phát động tấn công, bọn tân binh này đã hỏng mất. Lập tức không chút do dự, Mạnh Hổ xoay người bước xuống tường quan.
Một lát sau, cửa quan từ từ mở ra.
Giữa mấy vạn ánh mắt nhìn chăm chú của binh sĩ cả hai bên, Mạnh Hổ đơn thân độc mã lượn ra khỏi quan, không chút sợ hãi nghênh ngang đi về phía đại quân đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến ngay trước mặt.