Lãnh Y nửa quỳ bên cạnh ổ hồ ly, lo lắng nhìn tiểu hồng hồ.
Bắt đầu từ tối hôm qua Hồng nhi liền sốt cao không rõ nguyên nhân. Lúc mới đầu Lãnh Y còn không để ý, tưởng là do thời tiết nóng quá, ai ngờ gần tới đêm, tiểu hồng hồ đã nóng tới mức cả người tỏa nhiệt. Lãnh Y đưa tay áp lên cái bụng hồng nhạt của tiểu hồng hồ, vẫn nóng bỏng như trước. Nàng ngẫm nghĩ, vẫn lo lắng vô cùng, ôm lấy tiểu hồng hồ đứng lên khỏi sô pha, mở cửa nhà, lên xe, phóng như tên lửa tới bệnh viện.
Đẩy cửa viện thú y, y tá trông cửa nghe thấy thanh âm liền ngáp một cái, buồn bã ỉu xìu ngẩng đầu nhìn Y Lãnh Y: “Tới đây –”
Lãnh Y ngượng ngùng cười cười, không cần chỉ dẫn, trực tiếp đi về phía phòng chẩn đoán.
Vào phòng, vị bác sĩ mập mạp cười ha ha nhìn Lãnh Y: “Sao lâu như vậy không tới? Viện thú y của chúng ta chỉ có thể dựa vào tiểu Hồng mà sống thôi. Thế nào, lần này lại ngộ độc thức ăn?”
“Không phải, là phát sốt.”
“Sốt?!” Bác sĩ mập ngẩn ra, lập tức đón lấy tiểu hồng hồ trong tay Y Lãnh Y lại nhìn kỹ: “Thật đúng là, ốm đến gầy đi.”
“……”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Đêm qua.”
Bác sĩ mập nhìn ra nỗi lo lắng của Lãnh Y, liền cười an ủi: “Đừng lo, tiêm một mũi hạ sốt là được.”
“Chi chi!!!”
Nghe được phải tiêm, tiểu hồng hồ trên giường bệnh rít lên chói tai kháng nghị, thân mình to tròn vặn vẹo qua lại, toàn bộ cái giường bị nó rung lắc đến vang lên kẽo kẹt.
Bác sĩ mập không chút để ý, vươn tay nhằm mông tiểu hồng hồ dùng sức nhéo một chút, cười to: “Thế nào mà lâu vậy không gặp lại vẫn nhát gan giống lúc đầu thế? Thịt cũng nhiều thêm!”
“……”
Lãnh Y không nói gì, còn nhớ rõ lần cuối cùng đưa Hồng nhi đến bệnh viện là lúc nó nuốt cá mà mình không để ý. Một cái xương cá to như vậy mắc ở cổ họng, không nhả ra nổi. Đến bệnh viện, bác sĩ mập phải cầm kẹp gắp ra giúp nó, không ngờ khuôn mặt béo lại bị tiểu hồng hồ cào thành như vằn trên trán con hổ, mà ngực cũng bị tiểu hồng hồ cắn mạnh một cái. Từ sau lần ẩu đả kia, bác sĩ mập không còn lòng thương sót gì với tiểu hồng hồ nữa, chỉ cần nó không chịu nghe lời liền trực tiếp đánh cho một trận. Tuy Lãnh Y đau lòng, nhưng vì muốn Hồng nhi có thể sớm khỏe một chút nên cũng chỉ có thể để mặc.
“Chi chi –”
Khoảnh khắc kim tiêm đâm vào mông tiểu hồng hồ, đôi mắt to đáng yêu của nó liền lộ vẻ hung ác. Tử miêu yêu, ta coi như hiểu rồi, ngươi bảo ta tăng nhiệt độ cơ thể lên cao giả bộ bị sốt là muốn để ta bị kim đâm, ngươi liệu mà rửa mông chờ ta đi!
Bận rộn với việc tiểu hồng hồ phát sốt như vậy, cũng đã đến giữa trưa. Lãnh Y đưa nó về nhà xong cũng không còn tâm tình đi tìm Hồ Mộ Y nữa, vào phòng bếp làm một đống thức ăn đủ các loại thịt, chỉ hy vọng tiểu hồng hồ mau chóng khỏe lên.
Tiểu hồng hồ thoải mái nằm trên giường, ngửi từng làn hương bay ra từ phòng bếp, lòng thầm cầu khẩn. Đại tỷ, những việc còn lại Hồng Nhi chỉ có thể dựa vào người.
***
Hồ Linh [nhị tỷ] ngồi trên sô pha, trong tay cầm cái chén, nhìn bài trí trong phòng từ trên xuống dưới.
Hồ Liễu vẻ mặt tươi cười đứng một bên: “Nhị muội, tỷ tỷ ta làm người cũng không tệ quá nhỉ.”
Hồ Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Vị Ương nịnh nọt ngồi xuống sán lại gần Hồ Linh, lập tức lại bởi vì mông đau đớn mà ngao một tiếng bật dậy, mà đã thế rồi còn không quên chiếm tiện nghi, xoa mông, cười hì hì giơ tay: “Muội tử, lần này tới có mang gì cho ‘tỷ phu’ không?”
Hồ Linh cười nhẹ, lắc đầu, lấy ra một cái gói: “Đây là Đào gia gia bảo ta đưa cho ngươi, cá Hàn Đàm.”
Vị Ương cười đến mắt híp lại, đoạt lấy, chạy về phía bếp.
Hồ Linh nhìn bóng dáng khập khiễng của Vị Ương, hỏi: “Là Hồng nhi cắn?”
“Đương nhiên, trừ Hồng nhi ra thì ai còn có năng lực cùng lá gan này.” Hồ Liễu cúi đầu nhìn thuốc trong tay, có chút buồn bực ngẩng đầu: “Lần này như thế nào mỗ mỗ lại đáp ứng sảng khoái vậy?”
Hồ Linh nhấp ngụm trà, cười khẽ: “Bà và Đào gia gia hợp lại.”
“Thật sự?”
“Ừ.” Hồ Liễu kinh hỉ. Ha ha, rốt cục cũng đẩy mạnh tiêu thụ tống tiễn được mỗ mỗ đi, bà cũng không còn không có việc gì lại ép buộc ba tỷ muội chúng ta. Cực kỳ cao hứng, Hồ Liễu cũng không xem nhẹ một mạt cô đơn trong mắt Hồ Linh.
“Linh nhi, nếu mỗ mỗ đi tìm Đào gia gia, ngươi cũng đừng một mình ở động Hồ Liên nữa. Dọn ra đi, dọn tới ở cùng ta.”
Hồ Linh lắc đầu: “Không, nhân gian phồn hoa luôn không thuộc về ta.”
Hồ Liễu nghe xong, có chút thất vọng, nhưng biết tính tình nhị muội nên cũng không nói thêm gì nữa.
“Nói chuyện gì thế? Nói gì thế?” Vị Ương bưng một khay cá lăn bột nhanh như chớp chạy ra từ phòng bếp, cái đầu to đùng chen vào giữa hai người.
“Ta muốn nhị muội ở lại, nàng không muốn.”
Vị Ương chớp mắt mấy cái, cũng không quản Hồ Linh còn ở đó, lôi kéo Hồ Liễu đi ra một góc: “Liễu nhi, chúng ta giới thiệu cho Linh nhi ai đó đi.”
Hồ Liễu trợn mắt lườm nàng: “Cái miêu đầu này của nàng lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì? Đừng lại làm trở ngại chứ không giúp gì nữa!”
“Sẽ không, sẽ không, nàng hãy nghe ta nói…” Vị Ương bộ dạng tiểu nhân thì thầm nửa ngày bên tai Hồ Liễu. Đôi mày nhíu chặt của Hồ Liễu chậm rãi giãn ra, ngẫm nghĩ, gật đầu.
“Linh nhi.”
“Ừ?” Hồ Linh đang ngồi ngây người ở sô pha quay đầu.
“Hai tỷ muội chúng ta lâu như vậy không gặp, ngươi ở lại vài ngày với đại tỷ đi.”
“Nhưng mà –”
“Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ đại tỷ?” Hồ Liễu chu môi, bày ra một bộ đáng thương.
“Không phải.” Hồ Linh rất nhanh phủ định.
“Tốt lắm, nghe đại tỷ, ở lại vài ngày.”
***
Lúc ăn cơm, Hồ Linh rốt cục hiểu được nguyên nhân đại tỷ muốn nàng ở lại.
Phía đối diện bàn ăn, trừ bỏ Vị Ương vẻ mặt cười cợt xấu xa ra còn có một người vẻ mặt tự đắc.
Hồ Liễu đắn đo ho khan vài tiếng, chỉ vào người nọ giới thiệu với Hồ Linh: “Linh nhi, đây là bạn tốt của Hồng nhi, con gái của Thiên Lôi và Lôi bà, Lôi Thiên Thụ.”
Vị Ương ở bên cạnh hùa theo: “Đúng đúng, người ta nhìn chính là phích lịch kiều oa”
(*thiếu nữ đẹp như bị xét đánh)
==!
Thiên Thụ đỏ mặt, có chút thẹn thùng nhìn chằm chằm Hồ Linh. Từ lúc còn rất nhỏ nàng đã từng thấy qua Hồ Linh, lúc ấy liền phương tâm ám hứa. Không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy mà Hồ Linh vẫn như trước khiến người ta có cảm giác băng thanh ngọc khiết, vô luận bao lâu. Mái tóc nâu dài xõa tung trên vai, hai má như ngọc, đôi mắt lạnh lùng lại xinh đẹp dị thường, thanh lệ thoát tục như thể đóa sen mới nở.
Hồ Linh nghe xong liền gật đầu, xem như chào hỏi, cúi đầu ăn canh.
Vị Ương dùng khuỷu tay huých Thiên Thụ, ý bảo nàng hăng hái biểu hiện.
Thiên Thụ tính tình ngại ngùng, đỏ mặt suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi nói: “Linh nhi, canh nàng uống là ta tự mình nuôi dế nhũi đun thành.” Nói xong, mặt càng đỏ hơn, ngượng ngùng cúi đầu. Vị Ương cùng Hồ Liễu ở bên cạnh nhìn, biểu tình méo mó, gắt gao nắm chặt chân nhịn cười.
Hồ Linh nhăn mặt chun mũi, có chút buồn nôn.
Thiên Thụ có chút quẫn bách, ngượng ngùng cười: “Không phải, ý ta là kỳ thật ta rất thích dễ nhũi nhà ta, nhưng ta càng thích nàng hơn.”
“……”
“Không phải, ý của ta là nàng quan trọng hơn dế nhũi.”
“……”
“Không phải, ý ta là nàng còn đẹp hơn dế nhũi.”
“……”
“Không phải, ý ta là –”
“Bốp!” Hồ Linh đập đôi đũa lên bàn, xoay người rời đi. Vị Ương cùng Hồ Liễu rốt cục không thèm kiêng kị, ôm nhau cười thành một đoàn.
Thiên Thụ buồn bực ngồi ở một bên thở dài, từ nhỏ cái miệng nàng đã không giỏi nói, thấy người mình hâm mộ từ lâu có thể mở miệng đã là không tệ rồi: “Ương tử, Linh nhi nàng –”
Vị Ương xoa ngực, lau nước mắt vì cười nhiều quá mà ứa ra: “Thiên, ngươi thực ‘trâu’! Lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên gương mặt trăm năm không đổi kia của Linh nhi!”
Thiên Thụ vô tội lắc đầu: “Nhưng mà ta nói đều là sự thật mà!”