Tranh Nhi muốn xoay mặt, bàn tay kia giữ chặt, chặt đến mức hai má cô đỏ lên, in từng dấu ngón tay của hắn, lưng cô bị hắn xiết đau, bầu ngực cũng bị ngực hắn ép đến khó thở.
" Đừng...Hứa...Mộ... " cô cất tiếng âm âm trong miệng.
" Ưmmmm "
Đoạn, Tranh Nhi dùng hết sức bình sinh vùng vẫy, sắp thoát ra khỏi tay hắn, thì lập tức đôi môi ẩm ướt kia liền bắt trọn lấy môi cô. Hắn hôn cô dồn dập, điên cuồng, mặc cho cô cắn vào môi hắn, mặc cho vết thương ở tay cô rỉ máu vì giằng co, hắn hôn càng lúc càng ác liệt hơn, hôn đến khi phần lưỡi của hắn chạm vào từng ngóc ngách trong khoang miệng của cô, hút sạch sẽ mật ngọt mới chịu dừng lại.
Hắn rời môi cô lưu luyến mang theo vài sợ chỉ bạc, cô kiệt sức thả người trong vòng tay hắn, hơi thở của cô hổn hển, đáng thương, trong mắt hắn hơi thở ấy lại là hơi thở phong tình vạn chủng, đôi mắt phượng của cô mị hoặc câu nhân, lần nữa thôi thúc hắn.
Nụ hôn thứ hai, nụ hôn khiến Tranh Nhi không kịp ứng phó, Hứa Mộ Nhiên đè cô ra đất, giữ chặt hai tay cô ở bên dưới, hể cô xoay đầu qua bên nào môi hắn dính chặt vào môi cô qua bên đó.
Những giọt nước mắt uất hận rơi không ngừng nghỉ, Tranh Nhi vô lực phản kháng, cả người cô bị hắn vắt kiệt sức, hai cánh tay đau không còn cảm giác, hắn buông bàn tay phải của cô ra, rồi lại bất chợt nắm thật nhanh, thật mạnh, hắn còn gồng cả phần cơ, làm hàng tá gân guốc nổi lên.
Tưởng chừng, hắn sẽ thừa cơ hội này, c.ưỡng bức cô, thế nhưng hắn chỉ hôn đủ thì dừng lại, hắn ở bên trên nhìn cô say đắm, không biết não hắn nghĩ gì mà lại thấy cô đẹp nhất khi cô bị hành hạ.
Đầu tóc cô bù xù, mặt lấm lem những thứ nước dơ bẩn của hắn, cô khóc, khóc không thành tiếng, hắn lại hả hê cười ở bên trên, như thể cô hiện đang là cá nằm trên thớt, hắn muốn cưỡng đoạt cô lúc nào cũng được.
" Sao ! Còn muốn chửi chồng mình không ? " giọng hắn cất lên gian manh vô độ.
Tranh Nhi bất mãn chẳng buồn đáp, quay mặt làm ngơ hắn, cô thua hắn đủ đường, ấm ức không thể bộc bạch.
Thực tế, cô hiện tại là vợ hắn, những chuyện thân mật hắn làm với cô, hoàn toàn không sai trái với pháp luật, chỉ sai ở chỗ hắn không nên làm chồng của cô.
Hắn dựa vào tờ giấy kết hôn, dựa vào con tin là Hàn Tuyên mà trói buộc cô, người thân bên cạnh chỉ còn duy nhất mình Hàn Tuyên, Tranh Nhi không nỡ vì bản thân mình mà hại cả anh trai.
Những giọt nước mắt bi thương ngược ra tới vành tai, Hứa Mộ Nhiên đón lấy chúng, lau nhẹ trên vành tai cô, xoa xoa giống với hành động gợi tình, hắn chúi đầu xuống khe khẽ vào tai của cô.
" Nào...hồ ly nhỏ...
Khi nãy cô mạnh miệng lắm mà...chửi lại lần nữa xem ! " hắn thách thức, dùng tay cường thế xoay mặt cô đối mặt với hắn.
Tranh Nhi bị hắn ép tới mức không thể nhịn, lớn gan phỉ nhổ hắn lần nữa, kinh tởm, dè bỉu hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...cưỡng ép một người phụ nữ đã có chồng có con như vậy đáng mặt đàn ông sao ?
Đô đốc cao cao tại thượng mà hành động hạ lưu thế ư ? " cô phùng mang trợn mắt, biểu thị không sợ hắn hôn cô lần nữa.
Khóe miệng của Hứa Mộ Nhiên giựt giựt liên tục, hắn đã cảnh báo mà cô cứ thích đối đầu, dám bẹo gan hắn hết lần này đến lần khác. Đúng là hắn không mạnh tay thì cô sẽ không chừa, bộ mặt thách thức của cô khiêu khích hắn thành công.
Hắn không nhiều lời, chỉ bật lên một tiếng " hừm " lạnh rợn cả tóc gáy, rồi bất thình lình khóa trụ hai tay cô lên đỉnh đầu, đè lấy nửa thân dưới của cô.
Cái miệng nhỏ kia vừa há, hắn liền hôn, hôn lấy hôn để, hôn đến cuồng si, một tay còn lại của hắn luồng qua lớp áo của cô, chạm vào bộ ngực căng mẩy, vần vò, bóp nắn thỏa thích.
Hắn hôn môi, rồi lại di chuyển xuống hôn cổ, còn không quên thì thào mấy lời dơ bẩn bên tai cô.
" Hồ ly nhỏ, tôi cho cô một bài học...
Nhớ kĩ đôi bàn tay của tôi !
Nhớ kĩ nó thưởng thức bộ ngực của cô như thế nào ! " hắn bóp không thỏa thích, còn ngắt nhẹ vào viên hồng ngọc của cô, khiến cô cất lên những tiếng kêu xấu hổ.
Cô uất ức mắng hắn, mắng hắn " là tên tiểu nhân, là kẻ hèn hạ ", càng mắng nhiều bao nhiêu, bàn tay hắn càng vô phép vô thiên bấy nhiêu, luồng lách xuống cả phía dưới.
Hắn chạm vào nơi tối tắm của cô trên lớp quần mỏng, khẽ cái giọng đê hèn vào tai cô liên tục.
" Hồ ly nhỏ, tôi sẽ không ăn cô vào lúc này đâu...
Tôi biết...cô nhất định sẽ tự sát...
Tôi sẽ khiến cho cô tự nguyện dâng mình cho tôi...
Ăn đến sạch sẽ không còn một mẫu xương... " mỗi một câu hắn thốt ra, giọng lúc to lúc nhỏ, thì thào không nghe rõ.
Tranh Nhi hay hắn không có ý định c.ưỡng bức cô vào lúc này, nhưng hắn lăng nhục cơ thể cô như thế chẳng khác nào hắn đã váy bẩn cô, thà cô chết đi còn hơn chịu nhục.
Cô tự cắn lấy lưỡi mình, sức lực không đủ, cắn không đứt, còn chảy máu đau dây dưa, khó chịu. Hắn phát hiện ra cô tự sát, liền nhét hẳn chiếc khăn tay của hắn vào miệng cô, cảnh cáo.
" Muốn tự sát ư...
Đừng có hòng...cô mà chết thì tôi sẽ phanh thây Hàn Tuyên ra muôn mảnh, để hắn chết một cách đau đớn...
Cả linh hồn của hắn và cô cũng đừng hòng siêu thoát với tôi ! " hắn hôn điên cuồng theo mỗi câu nói, bàn tay kia càng quá quắc, luồng qua chiếc quần lót, mò mẫn chỗ tư mật.
Hắn là lần đầu chạm vào thứ đó của phụ nữ, không kiềm chế được hành động, vuốt ve, theo bản năng.
Cái thứ tượng trưng cho đàn ông, sau lớp quần của hắn, trướng cao và thắt chặt tới mức bung ra khỏi khóa kéo quần, chạm vào ngay đùi của Tranh Nhi.
Cô sợ xanh xao mặt mày, cái thứ đáng ghét ấy lộ ra thế kia, hắn còn nói là không ăn thịt cô, làm sao cô tin cho được, cô cố vùng vằng, làm rơi khăn bịt miệng.
" Hứa Mộ Nhiên, anh hèn hạ...
Chẳng phải đã nói không...không làm gì tôi sao ? " cô quát tháo ngay lập tức.
Hắn nghe, cười khẩy trước mặt cô, đương nhiên hắn không có ý định ăn cô, nhưng nếu hù cô sợ thì hắn chắc chắn sẽ làm.
" Tôi nói là chuyện khác...
Còn thằng em của tôi làm lại là chuyện khác... ! " giọng hắn trầm thấp, thổi từng hơi thở nóng hổi vào vành tai nhỏ.
Tranh Nhi giựt nảy, sợ hắn làm thật, đến nước này cô không thể cứ tiếp tục chống đối, hạ mình xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...anh không được làm vậy !
Dừng lại đi ! Xin anh ! " cô hét lên, cuốn họng truyền đến cảm giác đau rát.
Sau tiếng nói đó, Hứa Mộ Nhiên vẫn không dừng lại, còn cởi luôn cả thắt lưng, Tranh Nhi kinh hồn, líu lưỡi van xin.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi xin anh đừng làm vậy ! " cô khóc lớn.
Đúng lúc này, hắn đột ngột dừng lại, cười đắc chí, rời khỏi người cô, thứ đáng sợ kia cũng thu vào.
Tranh Nhi sợ hãi lùi vào một góc, co ro ôm lấy hai chân run rẩy, Hứa Mộ Nhiên tiến lại gần, cô lập tức lùi tiếp, hắn giữ cô lại, kéo cô sát lại gần, hắn vén tóc cô qua tai, thỏ thẻ vào đó.
" Nhớ cho kĩ...Hàn Tranh Nhi...
Bây giờ cô là vợ tôi, anh trai của cô cũng đang nằm trong tay tôi...
Cô chống đối tôi...tôi để cho cô chống đối...
Nhưng...
Đến một lúc nào đó tôi chán rồi...thì nhất định cô phải thuộc về tôi... " hắn nói, mang theo vẻ man rợ, đầy ý nghĩ làm cả cơ thể Tranh Nhi mềm nhũn.
Hắn bóp lấy mặt cô, xoay về phía hắn, đôi mắt nhỏ toát ra sát khí cuồn cuộn, hắn đáu lưỡi trong miệng, hôn một cái lên trán cô, rồi quẹt đi nước mắt trên mặt cô.
" Cô cứ ngoan ngoãn ở đây mà dưỡng bệnh đi...
Đến khi nào hết bệnh thì hãy quay lại chấp nhận hình phạt...
Nhớ kĩ cho tôi...anh trai của cô đang nằm trong tay tôi ! " hắn chỉ vào mặt cô, dứt khoát buông mặt cô ra.
Tranh Nhi ngơ ngác không hiểu, hắn muốn đọa đày cô, hành hạ cô thừa chết thiếu sống, sao giờ hắn lại muốn cô nghỉ ngơi, chẳng phải đây là thời cơ tốt nhất để hắn nhìn cô thảm hại sao ? Tranh Nhi nghĩ mãi không thông.
Hắn hâm he cô xong, liền xoay rời đi, ít phút sau hắn lại quay vào, mang đến rất nhiều thức ăn, nào cơm trắng, rau xào, thịt thà, cá, tôm, mùi thơm tỏa khắp cả phòng.
Hai ngày rồi, cô chưa có gì trong bụng, nhìn số thức ăn đó bụng cô bất giác kêu lên cồn cào, Hứa Mộ Nhiên đẩy số thức ăn đến trước mặt cô, trực tiếp ra lệnh.
" Ăn mau đi, tiểu thiếp của tôi không được nhịn đói ! "
" Cô không ăn, tôi sẽ cho anh cô nhịn đói đấy ! " hắn lại đe dọa.
Tất nhiên, với tình trạng hiện giờ Tranh Nhi làm sao dám kháng lệnh, hai tay cô run rẩy cầm muỗng lên, múc không được, nước mắt lại rơi.
Hứa Mộ Nhiên " chật " một tiếng trong miệng, khiễng chân tới gần ngồi xổm xuống, bón giúp Tranh Nhi, hắn đưa tới muỗng nào cũng đầy ắp.
Bắt cô ăn xong, lại bắt cô uống thuốc, trông hắn cứ như đang chăm bệnh cho cô hơn là đến hành hạ cô, thấy người cô bẩn, hắn bắt cô thay đồ, sửa soạn sạch sẽ, buộc cô phải làm đúng theo mọi yêu cầu của hắn.
Trước khi hắn rời đi, hắn vẫn không quên cảnh cáo cô lần nữa.
" Hàn Tranh Nhi, nhớ cho kĩ !
Cô là vợ tôi !
Tôi là chồng hợp pháp của cô !
Còn so sánh, tôi chặt cánh tay còn lại của Hàn Tuyên xuống cho cô xem đấy ! "
Xong, hắn độc đoán quay lưng đi, Tranh Nhi ở trong phòng được một phen kinh hồn bạc vía, bị hắn tra tấn tâm lí đến chao đảo.
Cả người cô bị hắn làm bẩn, ấm ức khóc lóc, một mình vào phòng tắm ngâm mình, chà đến người ngợm đau rát, vừa chà vừa hối lỗi.
" A Tuấn, em không muốn...em không muốn đâu... ! " cô ngất đi lần nữa.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, Ngọc Hồng đang ở bên cạnh cô, may mắn người phát hiện là Ngọc Hồng, nên giúp cô yếm nhẹ chuyện đó, tránh Hứa Mộ Nhiên biết lại nổi cơn tam bành.