Hứa Mộ Nhiên ngồi xổm trên giường, xoa đầu, ngẫm nghĩ, gia đình hắn là một gia đình giàu có, tài sản kết sùm, ba đời xài không hết, cha hắn là một Thượng tướng giỏi giang, được người người kính trọng, còn mẹ hắn là một tiểu thư nhà quyền quý, hiền thục, đoan trang, hắn là con út, rất được cha mẹ và anh trai cưng chiều.
Mọi thứ đều hoàn hảo, cuộc sống đẹp tựa giấc mơ, cả hai anh em từ nhỏ được cha dạy dỗ, nên có tính cách giống ông, muốn được làm quân nhân, cầm súng bảo về người dân, bảo vệ đất nước.
Hứa Đoản lớn tuổi hơn, được cho vào quân ngũ sớm hơn hắn, mẹ hắn mỗi tháng sẽ đến thăm anh một lần, những lúc như vậy hắn đều ở nhà ngoan ngoãn với cha.
Cuộc sống bình yên kéo dài không được lâu, cho đến khi hắn phát hiện cha mình ngoại tình, biết được bộ mặt thật của ông, một kẻ mặt người dạ thú.
Hắn bị ông phát hiện bắt đến quân doanh, nơi ông làm việc, lén lút tra tấn, quấn luyện hắn, khi ấy hắn còn nhỏ, lại được cưng chiều, bị giam nơi ngục tối nên rất sợ.
Cha của hắn lộ bản chất kẻ tàn độc, đích thân quấn luyện hắn, với một đứa trẻ ngây thơ lúc đó, những hành động tàn nhẫn đã hoàn toàn phá hủy một tuổi thơ, một đầu óc non nớt.
2 năm sau, hắn nhận được tin mẹ bị quân phản loạn bắt cóc và giết chết, đả kích tinh thần, cha hắn lại dùng chính đả kích ấy quấn luyện khắc nghiệt hơn. Hai năm nữa trôi qua, hắn hoàn toàn biến thành một cổ máy chết chóc, con quỷ máu lạnh, mưu mô và tham vọng, tâm lí của hắn bị móp méo, vặn vẹo.
Đặc biệt, từ vụ việc tận mắt thấy cha hắn ngoại tình, hắn biến thành kẻ không có cảm giác với phụ nữ, bước vào con đường cấm d.ục, chính thức gia nhập quân ngũ cùng Hứa Đoản giết địch. Cho đến khi anh gặp nạn, thất lạc, không còn người yêu thương bên cạnh, tâm lí hắn lại càng thêm biến tấu, chính tay hắn bày mưu, tiễn người cha giả nhân giả nghĩa kia xuống suối vàng để chuộc tội với mẹ hắn.
Kể từ đó, thời kì huy hoàng của hắn chính thức bắt đầu, Hứa gia bị hắn nắm trọn, trở thành một Đô đốc lạnh lùng, tàn khốc, người người đều khiếp sợ.
Những quá khứ đen tối đó, hắn luôn chôn vùi ở một góc tối trong trí não, rất hiếm khi hắn nhớ lại, mỗi lần như vậy hắn đều rơi vào trầm tư, như bản thân thật sự quay lại quá khứ ấy.
Hắn mệt mỏi, nhìn lên đồng hồ treo tường, thở một hơi thật nặng trịch, ra sofa phì phèo châm điếu thuốc, lúc này đầu óc hắn não nề, hể nhớ lại chuyện cũ sẽ ngủ tiếp được. Hắn đảo mắt một vòng trong căn phòng, ánh mắt vô tình va vào con hình nhân trên bàn.
" Hàn Tranh Nhi... " hắn lẩm bẩm, nhớ đến người phụ nữ duy nhất cho hắn cảm giác của một người đàn ông, hắn cầm con hình nhân lên, nhìn rất lâu.
Hai mắt nhỏ bỗng chóc nặng nề, rất buồn ngủ, biểu hiện này hắn chưa từng có suốt mười mấy năm qua, hắn thử quay trở về giường, tay cầm chặt con hình nhân nhân, nhắm hai mắt, thật sự rơi vào giấc ngủ lần nữa.
....
Hai tuần trôi qua, Hứa Mộ Nhiên bận bịu trong quân ngũ, chuẩn bị cho cuộc truy bắt quân phản loạn, hắn luôn ở đó suốt thời gian ấy, chưa hề về nhà dù chỉ một lần.
Mọi việc trong Hứa gia, hắn đều phó thác cho Âm Tuyết Ánh và Hứa Đoản quản lý, Hàn Tranh Nhi không gặp mặt hắn, tinh thần của cô được nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng, được cái này thì mất cái khác, cô không đụng mặt hắn thì cũng đụng mặt hai người vợ Thương Lan và Thương Hà, do trước đó có xích mích với họ, ngày nào cô cũng bị họ gây khó dễ.
Thân cô là hạ nhân, anh cô cũng bị điều đến làm phụ bếp, hai anh em thấp cổ bé họng, cô lo cho Hàn Tuyên, không dám tranh cãi dù biết họ cố ý hành hạ cô.
Nếu may mắn, được Âm Tuyết Ánh hay Hứa Đoản thấy sẽ ra tay giúp đỡ, còn không cô phải nhắm mắt, ngậm đắng nuốt cay, nhịn nhục họ.
Biết, Hứa Mộ Nhiên đi vắng, chẳng rõ khi nào mới về, Tranh Nhi tranh thủ không có mặt hắn ở đây, thừa cơ mình được ra ngoài mua đồ, lén lút mua thêm một ít giấy tiền vàng mã.
Từ ngày Hoắc Tuấn mất, cô không thể để tang anh, làm ma chay, cũng chẳng đốt cho anh được nén hương nào, mỗi lần nhớ đến anh đều bị Hứa Mộ Nhiên đọa đày.
Bấy giờ, hắn vắng nhà, Tranh Nhi sẽ làm chút việc của người vợ mất chồng, cô đợi tới trời tối khuya, người người đều chìm vào giấc mộng, liền lén lút mang theo đồ, ra đến tận cánh đồng ngô.
Nơi này, đâu đâu cũng phủ kín cây cao, lại tối om, đốt giấy tiền cho người chết vô cùng hợp lí, Tranh Nhi nhanh tay đặt giỏ đồ xuống đất, ngồi xổm đốt nén hương, đốt thêm những gì mà cô đã chuẩn bị.
Giữa cánh đồng ngô bạt ngàn, len lỏi lên ánh sáng của ngọn lửa nhấp nháy, khói bay theo chiều gió đưa khắp tứ phương, Tranh Nhi thả xuống đất những tờ vàng mã, đôi mắt đượm buồn, lưu lại hình ảnh tro tàn cùng lửa bốc lên.
" A Tuấn...em xin lỗi...để anh ở đó lạnh lẽo, đói khát lâu như vậy...
Anh xem...hôm nay cuối cùng cũng có thể làm chút hương đèn cho anh rồi... " tay cô thả những tờ giấy tiền vàng mã, còn có bộ đồ giấy, và những trái ngô khô.
Đôi mắt phượng hiện rõ trong ngọn lửa, đang dâng trào dòng nước mắt cuồn cuộn, Tranh Nhi vừa khóc vừa hương khói cho chồng, miệng không quên luân phiên thì thầm với linh hồn anh.
" A Tuấn, anh đừng giận em nhé !
Đợi em...
Đợi sau khi em và anh hai được trả tự do...
Một lúc nào đó em sẽ đến bên cạnh anh tạ tội... " cô dùng khuỷu tay lau đi nước mắt đầm đìa, sụt sịt trong tiếng nấc nghẹn ngào.
" A Tuấn, chờ em nhé...
Sẽ không lâu đâu... ! " Tranh Nhi khóc xướt mướt, khóc đến nhạt nhòa, nước mắt của cô rơi xuống mang theo những kí ức, buồn vui có đủ.
Khói bay mịt mù làm hai mắt sớm đã cay lại càng cay hơn, Tranh Nhi dùng nhánh cây khô, gom những tàn trò, cô không hề biết rằng, cảnh này của cô luôn được Tô Ngọc Hồng theo sát, trông thấy hết.
Sáng nay, thấy Tranh Nhi lúc mua đồ trở lại, bộ dạng lấm la lấm lét khiến Ngọc Hồng sinh nghi, luôn âm thầm giám sát cô không rời. Đến tối thấy cô rón rén ra ngoài, Ngọc Hồng bèn lén theo sau theo dõi.
Tưởng rằng cô đang âm mưu bỏ trốn, ai ngờ lại chứng kiến cô đốt giấy cho người chết, Ngọc Hồng xót thương, không muốn phá chuyện của cô, đứng quay đi vào những bụi ngô, im lặng.
Tranh Nhi đốt xong, gom đồ chuẩn bị nhanh chân trở về, sợ bị phát hiện, cô còn dùng đất lấp lên chỗ vừa đốt.
* Sột soạt * tiếng rục rịch bất ngờ phát ra từ sau bụi những ngô làm cô giật mình, cầm chắt nhánh cây khô trong tay, nhìn chăm chú về phía phát ra âm thanh ấy.
Trời quá tối, mắt cô vừa khóc xong, không nhìn được gì, còn cho rằng chắc là chuột đồng quậy phá, nào ngờ từ sau những bụi ngô ấy lại truyền tiếp tiếng cười ha hả của những tên đàn ông.
" Ai đó ! " Tranh Nhi lập tức đứng bật dậy, cầm cây chĩa về phía tiếng cười, cô sợ là người canh nông trường, phát hiện ra chuyện của mình, lòng cô nơm nớp, bất an.
" Cô em xinh đẹp, sao lại ở đây một mình thế kia ? " tiếng nói ghê rợn phát ra, cùng tiếng cười càng lúc càng lớn hơn, từ sau những bụi ngô có bốn người đi tới, người nào người nấy đều ăn mặc xộc xệch, lượm thượm, tướng đi nghênh ngang, còn xăm mình.
Rõ ràng, chúng là những tên côn đồ, Tranh Nhi trông thấy vừa sợ vừa hoang mang, tự hỏi, làm sao bọn chúng lại vào được nơi này ?
Tranh Nhi nhận thức được nguy hiểm, quay đầu chạy ngay, hai tên từ đằng sau nhanh chân đuổi theo, tóm được cô.
" Buông tôi ra !!! Các người muốn làm gì ? Buông ra ! " cô le hét, bị bọn chúng cưỡng chế kéo quay lại vị trí với hai tên kia.
Chúng đẩy ngã cô xuống đất, giữ hai tay cô lại, một tên có vết sẹo lớn trên mặt, bước ra trước, ngồi xổm xuống, còn có hành động xổ xàng, chạm vào cằm cô, bị cô hất mặt ra ngay tức thì.
" Mấy người là ai ? Buông tôi ra, sao các người dám ngang nhiên vào chỗ của Đô đốc ?
Có tin tôi la lên tức khắc các người bị bắt ngay không ! " Tranh Nhi lớn tiếng, mượn oai nghiêm của Hứa Mộ Nhiên hù dọa chúng.
" Hahaaaa, la đi, la đi " tiếng cười ha hả chói tai, tên mặt sẹo cố ý ghé sát vào mặt Tranh Nhi cười lớn, thách thức, rồi lại nhìn qua đồng bọn, chỉ trỏ vào cô, bỡn cợt.
" Đô đốc ? Đô đốc là cái thá gì chứ ?
Chỉ là một tên hống hách, ngạo mạn !
Bọn anh đây không sợ hắn đâu cô em à... " hắn bóp lấy cầm Tranh Nhi lần nữa, ánh mắt của kẻ ngu dốt, không biết trời cao đất dày.
Hai tên kia cũng hùa theo, nói " đúng, đúng " còn gật đầu liên tục, giữ chặt tay Tranh Nhi không cho cô vùng vẫy.
Tranh Nhi ứa nước mắt, nhìn hoàn cảnh hiện tại, lòng cô đoán trước được nguy hiểm, mượn oai nghiêm của Hứa Mộ Nhiên không thành, cô chỉ còn biết dùng lời nói cảnh cáo bọn chúng.
" Bọn côn đồ ! Mấy người mà làm bậy...Đô đốc biết được sẽ giết các người ! " cô phùng mang trợn mắt, tỏa ra mạnh mẽ nhưng cơ thể run lên bần bật tố giác cô.
Nghe những lời đó của cô, bốn tên kia càng cười lớn hơn, một tên giữ tay phải của cô, nắm tóc, giựt ngược đầu cô lên, đê tiện nói vào tai cô.
" Ôi sợ quá ! Con đàn bà ngu dốt...mày nghĩ ở nơi vắng vẻ như thế...
Đô đốc nào rãnh mà ra đây !
Ngoan ngoãn làm bọn tao vui, bọn tao còn nhẹ nhàng...
Bằng không thì... " hắn ghé vào tai Tranh Nhi, liếm nhẹ vào đó.
Tranh Nhi kinh tởm, phỉ nhổ, chửi mắng.
" Đồ cặn bã ! Tránh ra !!! Có ai...ưm ! "
* Bộp *
Tức thì, miệng cô bị bịt lại, bọn chúng sợ cô la lên kinh động, khống chế lôi cô sang chỗ tối hơn, Tô Ngọc Hồng ở xa, lúc này mới phát giác ra Tranh Nhi gặp chuyện, nhìn thấy bọn chúng lôi kéo cô, Ngọc Hồng đuổi theo đến đó, còn nhổ cả mấy cây ngô để làm vũ khí.