Cung nhân hầu hạ bên người cũng phải có vài phần nhan sắc.
Vì thế trong cung có người truyền ta tùy tiện nuôi dưỡng nam sủng, thế là quyết tương kế tựu kế.
Lấy thân nữ tử nuôi rất nhiều nam nhân, vì thế người đời khinh thường.
Mà Bùi Cảnh cũng tin như vậy.
Cho nên ngay từ đầu lúc được ta mang theo bên ngoài, ánh mắt của người này ngoài sự sỉ nhục còn có cả sự chán ghét.
Thật ra ban đầu trong lòng ta cũng có vài phần khó chịu tủi thân, thậm chí còn muốn dạy bảo Bùi Cảnh một phen.
Nhưng lần đầu trong lúc dạy dỗ, thủ hạ ra tay không khống chế tốt được lực tay, để cho ta nhìn thấy vết sẹo kia trên ngực Bùi Cảnh.
Thế là ta không thể làm gì khác được là kêu dừng lại.
Không có cách, ai bảo người này thời niên thiếu đã cứu ta một mạng.
Cũng vì thế mà suýt nữa mất mạng.
A tỷ từng nói, tính mạng quan trọng hơn thể diện.
Thế là ta đành tạm thời nén giận, nghĩ sau này ở cạnh nhau lâu sẽ thấy rõ lòng người, biết đâu được tên ám vẻ nhỏ nhoi này sẽ thay đổi cách nhìn về ta?
Không chờ được đến lúc Bùi Cảnh thay đổi cách nhìn, thế mà chờ được y nói với ta một câu "Bẩn".
Loáng thoáng nhớ lại được vào lần sinh nhật kia của Bùi Cảnh, ta nhớ được đây là lần sinh nhật đầu tiên của y trôi qua bên cạnh ta, thế nên rất hăng hái khắc cho y một thanh kiếm gỗ nhỏ, chờ y bện cái tuệ kiếm màu đỏ.
Thực là muốn tự mình tặng quà, mà vì có chút việc nên trì hoãn.
Thế là ta kêu một cung nhân đưa qua.
Cung nhân kia cũng có mấy phần tư sắc, có lẽ khiến cho Bùi Cảnh hiểu lầm.
Sau thanh kiếm gỗ nhỏ kia cũng bị trả lại.
Cung nhân bẩm báo nói, Bùi Cảnh nói thân phận đê t.i.ệ.n không nhận nổi sự ban thưởng này.
Nhưng Tịch Lạc bên cạnh ta từ nhỏ lại tức giận giậm chân, ầm ĩ nói thẳng:
"Nô tài thấy rõ là thứ đồ chơi lòng dạ hiểm độc kia nói kiếm gỗ này dơ bẩn."
Đồ vật không bẩn.
Y chỉ là ghét bỏ chủ nhân chế tạo ra nó bẩn.
Ta cũng chỉ có thể cưỡng ép bản thân nghĩ đến vết sẹo trên ngực Bùi Cảnh, sau đó thì mạng sống chiến thắng thể diện.
Chỉ là sau lần đó, ta cũng không có tự tay làm cho Bùi Cảnh mấy món đồ nhỏ nhỏ nữa.
Nhưng ta vẫn đối tốt với Bùi Cảnh như cũ.
13
Vào lúc ban ngày Thẩm Huyên cũng chưa thành công đưa Bùi Cảnh đến chỗ ta.
Tuy ta biết nàng sẽ có hậu chiêu khác, lại cũng chưa bao giờ lường trước được nàng sẽ làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Mấy ngày sau ta nhìn thấy Bùi Cảnh được chuẩn bị ăn vận một phen đưa đến trong tẩm điện của ta, là ta đã quá coi thường Thẩm Huyên.
"Đường đường là nhất đẳng ám vệ của Ám Tư huấn luyện ra, thế mà lại cam tâm chạy tới chỗ bản cung làm món đồ chơi ấm giường?"
Ta lắc đầu chậc chậc, cũng không tới gần: "Nếu như bị thủ lĩnh nhà các ngươi biết, hắn nhất định sẽ cảm thấy ngươi chính là nỗi sỉ nhục của hắn."
Từ trước tới nay Bùi Cảnh luôn tôn kính vị thủ lĩnh Ám Tư kia.
Nhưng lần này ta lại đoán sai.
Trên mặt Bùi Cảnh không có lộ ra chút nào là bị sỉ nhục hay tức giận.
Chỉ là sắc mặt y nặng nề nhìn về phía ra, sau đó từ từ đi về phía ta.
Trên thân quần áo đơn bạc, trong lúc di chuyển thấp thoáng lộ ra vết sẹo kia, vết sẹo gần như đã phá hủy đi vẻ đẹp của tấm thân này.
Thế là ta giống như mong muốn của y, ánh mắt dừng lại ở vết sẹo kia, ý cười trên mặt cũng phai nhạt dần.
Ta thấy dường như Bùi Cảnh khẽ thở phào.
Y dường như đã gọt bỏ đi hết sự ngông nghênh và cả tôn nghiêm của chính mình, quỳ gối trước mặt ta, cố gắng bắt chước thủ đoạn lấy lòng ta từ những cung nhân mà trước đây y coi thường.
Y nói: "Điện hạ, thần không bẩn."
Lúc Bùi Cảnh nói ra câu này, giọng nói run run, nhưng lại mang theo sự điên cuồng khó phát hiện ra.
Thấy ta không lên tiếng, trong đôi mắt sáng của y, từng chút từng chút sáng rực lên.
"Nếu điện hạ cân, thần cũng có thể –"
Ta dùng đoản kiếm cắt đứt dây thắt lưng còn chưa thắt chặt của Bùi Cảnh cũng cắt ngang luôn lời y còn chưa nói xong.
Và thế, không còn gì che lấp, vết sẹo kia phơi bày trước mặt ta.
Ta ngước mắt nhìn Bùi Cảnh, sau đó mỉm cười nói với hắn: "Thật xấu!".
Bùi Cảnh sững sờ, dường như không dám tin.
Thế là ta lại mỉm cười, lặp lại một lần:
"Vết sẹo trên người ngươi, thật là xấu."
Vừa dứt lời, đoản kiếm trong tay ta nhanh chóng đâm vào ngực Bùi Cảnh, cách vị trí của tim có chỉ vài phân.
Đây là vị trí mà kiếp trước Bùi Cảnh đã bắn trúng.
Không một chút thương xót, tay ta cầm đoản kiếm đ.â.m vào sâu hơn.
M.á.u tươi ấm áp chảy xuống mu bàn tay của ta.
Thế là ta liếc mắt, hừ một tiếng: "Thật bẩn."
Lúc Bùi Cảnh bị đoản kiếm đ.â.m trúng sắc mặt không hề thay đổi, nhưng hết lần này tới lần khác nghe thấy hai chữ này vẻ mặt vừa lộ vẻ đau đớn lại vừa lộ sự điên cuồng.
Ta sát gần lại Bùi Cảnh, khẽ nói cho y nghe rõ ràng từng câu từng chữ:
"Bùi Cảnh, bản cung đã từng nói..."
"Nếu như có lần sau, bản cung sẽ tự tay lấy mạng ngươi."
Chỉ một câu nói này, cũng đủ khiến đôi mắt sáng của Bùi Cảnh c.h.ế.t lặng.
Y hơi ngửa đầu nhìn ta chăm chú, một lúc sau mới không thuần thục nhếch môi lên cười.