Hoạt động team building của WE GO đã được tổ chức mấy năm, cùng với sự phát triển ngày một lớn mạnh của công ty, quy mô tổ chức đương nhiên cũng ngày một lớn. Lần này bên Nhân sự của bọn họ còn thuê hẳn cung thể thao của Đại học LWP để tổ chức hội thao.
Thứ Bảy, Chủ Nhật mà lại có không ít sinh viên tới xem. Yến Thư Vọng đứng mép sân, tóc buộc hờ, hơi cúi đầu nói chuyện với Chương Tấn.
Trịnh Dư An từ xa đã thấy mấy cô cậu sinh viên trẻ tuổi ngồi trên khán đài cầm điện thoại chụp trộm. Anh nhìn thoáng qua Yến Thư Vọng rồi đi sang.
“Các bạn này.” Trịnh Dư An người cao chân dài, anh mang khuôn mặt đẹp trai, giọng nói dịu dàng, “Không được chụp ảnh nhé.”
Đám sinh viên cũng không ngại vì bị bắt tại trận, có cô nhỏ to gan còn bắt chuyện với anh: “Vậy bọn em chụp anh nhé, anh đẹp trai.”
Trịnh Dư An bất đắc dĩ: “Chụp tôi cũng không được.”
Dù anh không phải kiểu đẹp phi giới tính như Yến Thư Vọng nhưng cũng vẫn đẹp trai. Đuôi mắt hơi rủ tự nhiên, hốc mắt sâu khiến nếp mí ở hai mắt anh đều rất rõ ràng, bộ dạng như thể nặng tình với bất kỳ ai.
Đám sinh viên tuổi trẻ nhiệt huyết như đang theo đuổi thần tượng, cũng chẳng sợ người lạ. Có mấy người cứ muốn tạo sự chú ý với Trịnh Dư An nhưng tầm mắt anh lại chỉ hướng về phía ngoài sân bóng. Yến Thư Vọng như cảm giác được mà ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn qua từ rất xa.
Chương Tấn gọi: “Tiểu Trịnh à.”
Yến Thư Vọng híp mắt. Hắn quan sát một lúc rồi bỗng đi qua.
Đám học sinh xung quanh xôn xao ầm ĩ, thậm chí có người còn hỏi “có phải nghệ sĩ không”.
Yến Thư Vọng đứng lại dưới khán đài, ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Trịnh Dư An cười: “Chẳng làm chi cả.”
Yến Thư Vọng lướt mắt qua những người xung quanh anh, bộ dạng có chút mất kiên nhẫn. Hắn đưa tay qua: “Xuống đi.”
Có cô nhỏ tiếc nuối: “Sắp bắt đầu rồi sao?”
Trịnh Dư An cười cười không đáp. Anh nắm tay Yến Thư Vọng nhảy xuống sân, lúc định buông ra thì người kia lại không thả tay.
Yến Thư Vọng nhìn lướt qua mấy người trên khán đài một lượt. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Có ai xin số điện thoại của cậu không?”
“Sao có thể.” Trịnh Dư An dở khóc dở cười, “Bọn họ chụp trộm anh đấy.”
Yến Thư Vọng cố ý hỏi: “Chụp trộm tôi? Sao lại không chụp cậu?”
Trịnh Dư An biết hắn đang trêu mình, cũng không tiếp lời. Hai người vẫn còn nắm tay, Trịnh Dư An cũng không ghét bỏ, mãi tới khi Chương Tấn với La Yên lại gần, anh mới lấy đầu ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay Yến Thư Vọng.
Yến Thư Vọng nhìn anh một lúc, cuối cùng mới thu tay về.
La Yên hôm nay mặc đồ thể thao, hoàn toàn không lộ tuổi. Cô chào hỏi Trịnh Dư An: “Tiểu Trịnh Tổng tới rồi sao.”
Trịnh Dư An gật đầu. Anh lịch sự có chừng mức quan sát La Yên, cười bảo: “Tôi từ xa nhìn lại còn tưởng bạn sinh viên nữ nào cơ.”
La Yên kêu lên “ôi chao”, lòng dạ phấp phới bảo: “Tiểu Trịnh Tổng khen cũng khác người thường, nói cứ như thật ấy.”
Nhắc tới kỹ năng làm vui lòng người thì có thể lấy Trịnh Dư An làm tiêu chuẩn, hiếm ở chỗ vừa đúng mức lại không quá nịnh nọt, hạ thấp bản thân.
“Không có chống lưng, mới ba mươi tuổi đã lên chức quản lý.” Chương Tấn ít nhiều gì cũng đã đề cập riêng với Yến Thư Vọng, “Trịnh Dư An thật sự rất thông mình, mà đặc biệt là cậu ta vừa thông minh lại vừa chu đáo. Tiếc là hệ thống ngân hàng quá chặt chẽ, không đã mời qua rồi.”
Yến Thư Vọng giọng đều đều: “Muốn mời thì đã mời từ tám năm trước rồi.”
Chương Tấn thở dài: “Vậy sao không mời, tám năm trước cậu ta còn là giao dịch viên, biết đâu lại có cơ hội?”
Yến Thư Vọng không đáp. Hắn đang nhìn Trịnh Dư An tham gia đua hai người ba chân với người khác trên sân. Đồng đội của anh rõ ràng không ổn, rất ngáng chân nhưng Trịnh Dư An lại không hề nóng nảy một chút nào, thậm chí cả quá trình còn giữ “bàn tay lịch thiệp”. Cô nàng được dìu có lẽ cũng ngại, đến vạch đích còn nhận lỗi với Trịnh Dư An, sau lại tất bật lấy nước đưa khăn cho anh.
Chương Tấn nhìn một lúc, không kiềm được cười bảo: “Tiểu Trịnh chưa có bạn gái nhở? Đúng là miếng bánh bao thơm phức.”
“Không sao đâu.” Trịnh Dư An đổi giày. Anh vừa buộc dây giày vừa nói với cô nàng đồng đội kia, “Chơi mà, quan trọng là tinh thần tham gia.”
La Yên ở bên cạnh phụ thêm: “Tiểu Thái em kết bạn Wechat với Trịnh Tổng đi, lần sau mời cậu ấy bữa cơm.”
Cô nàng tên Tiểu Thái có chút xấu hổ trước việc gán ghép của La Yên, vội vàng làm rõ: “Chị Yên nói gì thế, em có bạn trai rồi mà.”
Trịnh Dư An đang rất vui vẻ. Phần thưởng cho mấy trò này đều do ngân hàng JZ tài trợ nên Trịnh Dư An cũng không hứng thú mấy. Anh thu dọn giày xong, chào hai cô gái một tiếng rồi mới đi tới phòng thay đồ, lúc sờ áo khoác mới nhận ra không mang theo thuốc lá.
Trịnh Dư An lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi shipper giao một bao tới.
Anh lại sờ khắp áo khoác một lượt, móc ra được viên kẹo mận khô vẫn còn từ lần trước.
Kết quả vỏ kẹo mới bóc được nửa thì chợt có người từ ngoài đẩy cửa phòng thay đồ bước vào.
Điều kiện của LWP trước giờ đều tốt, phòng thay đồ ở cung thể thao trường đại học còn có buồng tắm đứng. Trịnh Dư An không tính tắm nên cũng không khóa cửa, lúc này nhớ ra mới nhắc một câu: “Có người.”
Tiếng động ở bên kia hơi ngừng lại, qua một lúc Trịnh Dư An nghe thấy tiếng khóa cửa.
Yến Thư Vọng đi qua hai dãy tủ, xuất hiện trước mặt anh với nửa người trên trần trụi.
Trịnh Dư An: “……..”
Yến Thư Vọng thả tóc. Da hắn trắng bóc, cơ bắp săn chắc nhưng không quá mức, đặc biệt là đường cong bả vai, đúng chuẩn như người mẫu đồ lót, tùy tiện vắt ngang trên đó một chiếc áo ba lỗ.
Trịnh Dư An mất hai giây bình tĩnh lại mới có thể nhìn thẳng phần từ ngực hắt lên của đối phương: “Kẹo.”
“Lại ăn kẹo?” Yến Thư Vọng nhướn mày. Hắn bỗng cười bảo, “Đúng là giống con nít.”
Trịnh Dư An cầm viên kẹo, làu bàu: “Thì tôi kém anh năm tuổi mà.”
Yến Thư Vọng không mặc áo vào nhưng cũng không tiếp tục cởi quần. Hắn đi qua Trịnh Dư An, sang phía bên kia của lớp cửa kính rồi mở vòi sen. Đàn ông tắm rất nhanh. Yến Thư Vọng cũng chẳng giữ gìn hình tượng cho bản thân. Hắn nhanh chóng làm ướt tóc, đổ dầu gội đầu rồi xoa xoa tạo bọt.
Trịnh Dư An lúc này cuối cùng cũng bỏ kẹo vào miệng.
Có lẽ cũng phải vài phút, Yến Thư Vọng quay lưng về phía Trịnh Dư An mới bắt đầu xả tóc. Bọt xà phòng trên đầu hắn như những đám mây, theo nước trôi dần xuống nền gạch men sứ, những đợt nước trắng như tuyết tụ lại bên miệng cống rồi tốc độ nước cũng dần chậm lại.
Yến Thư Vọng ngẩng mặt. Nước nóng tạo sương, nửa che nửa chắn dung mạo hắn.
Trịnh Dư An trong vô thức đảo viên kẹo trong miệng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi vừa chua vừa ngọt.
“Rào” một tiếng, Yến Thư Vọng bỗng tắt vòi sen. Hắn cầm chiếc khăn bông sạch nhưng cũng không lập tức lau tóc, chỉ che một nửa, thuận miệng hỏi, “Cậu ăn kẹo gì vậy?”
Ánh mặt Trịnh Dư An không nghe lời mà nhìn xuống phần dưới cơ bụng của hắn. Yến Thư Vọng mặc một chiếc quần bơi không thấm nước, nhưng sau khi ướt thì vẫn bó sát cơ bắp như cũ, mơ hồ phác họa hình dạng nơi ấy.
“Kẹo mận khô,” Trịnh Dư An theo bản năng rời tầm mắt. Viên kẹo trong miệng anh đã sắp tan, chỉ còn vị chua của mận khô đọng lại cùng chút thịt kẹo mềm mềm. Anh bổ sung, “Vốn là để cho anh.”
Bàn tay đang lau tóc của Yến Thư Vọng khựng lại: “Cho tôi?”
Trịnh Dư An: “Lần trước chơi mạt chược tôi thấy anh thích, cố ý mua nhiều một chút.”
Anh như thể nhớ ra chuyện gì đó thú vị, không nhịn được cười bảo, “Tiếc là bị Tần Hán Quan cướp mất một viên rồi.”
Yến Thư Vọng ngước lên từ dưới lớp khăn. Hắn nói mà không rõ ý tứ: “Vậy sao.”
“Phải.” Trịnh Dư An gật đầu. Anh thấy tóc Yến Thư Vọng vẫn đang rỏ nước, đứng lên tính đi tìm máy sấy, “Tôi nhớ ở chỗ tủ đầu tiên….”
“Kẹo mận khô có vị thế nào?” Yến Thư Vọng chợt hỏi.
Trịnh Dư An ngẩn người: “Không phải anh ăn rồi sao?”
Yến Thư Vọng “À” một cái, hình như hắn suy nghĩ một lúc rồi mới lại bảo: “Tôi không nhớ lắm.”
Trịnh Dư An lại cười. Anh há miệng, có phần xấu tính: “Viên cuối tôi ăn mất rồi, chỉ đành chờ lần sau mua cho anh vậy.”
Yến Thư Vọng nhìn chằm chằm anh không nói lời nào. Khoảng cách giữa hai người không biết từ lúc đã rút ngắn lại. Tuy Trịnh Dư An đang đứng nhưng Yến Thư Vọng vẫn cao hơn anh một chút. Trong lúc nói chuyện, có giọt nước từ tóc mái của Yến Thư Vọng nhỏ xuống, rớt trúng cổ Trịnh Dư Anh. Anh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lẩm bẩm mấy từ “máy sấy”.
“Cậu đừng di chuyển.” Yến Thư Vọng cau mày.
Trịnh Dư An không dám động đậy nữa.
Yến Thư Vọng dựa lại rất gần. Khuôn mặt hắn như dải ngân hà được phóng to với chất lượng hình ảnh sắc nét, rực rỡ đến mức làm người ta không nỡ nhắm mắt.
“Tôi muốn nếm thử.” Hắn nói.
Trịnh Dư An còn chưa kịp phản ứng xem “nếm thế nào”, môi Yến Thư Vọng đã áp lên.
Đây không phải một “nụ hôn” chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng không mang quá nhiều dục vọng. Nhiệt độ ở môi Yến Thư Vọng giống như con người hắn, đầu lưỡi lúc luồn vào thì giống như trẻ con liếm kem.
Trịnh Dư An không thể tưởng tượng hắn thành một người con gái nào khác, cho dù là lông tơ bên mép của đối phương hay sức đàn ông khi cọ xát.
Lúc Yến Thư Vọng tách khỏi môi anh hình như có chút bất mãn. Hắn như đứa trẻ to xác không ăn được viên sô-cô-la trong ly kem, thậm chí còn tỏ vẻ tủi thân: “Kẹo đâu?”
Trịnh Dư An ngậm lưỡi mình. Anh nghẹn nửa ngày cũng chỉ có thể bực bội đáp: “Không phải đã bảo anh là tôi ăn rồi sao.”