Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 37



Trịnh Dư An thấy có lúc Yến Thư Vọng thật giống nhà thơ, nhưng có lẽ chẳng có nhà thơ nào lại cố chấp với việc mang chó theo như vậy.

Hai ngày sau khi anh đồng ý đi cắm trại thì có xuống Phòng Kinh doanh tầng Một để lấy hợp đồng. Đây vốn là công việc của Trần Lê nhưng cuối cùng Trịnh Dư An vẫn quyết định tự mình đi một chuyến.

Ngoài sảnh ngân hàng vào ca chiều sẽ có một lúc tương đối ít khách. Lúc Trịnh Dư An xuống tầng thì Lâm Duyệt đang làm việc riêng, trên quầy đặt biển còn người thì trốn ra phòng nghỉ phía sau ăn hoa quả.

Trịnh Dư An gặp cô thì nhướn mày kêu, “Cẩn thận tôi trừ điểm thành tích cậu đấy.”

Lâm Duyệt chẳng sợ, còn lè lưỡi với anh.

Cô Trương còn đang họp nên không lấy hợp đồng ngay được. Trịnh Dư An ngồi vào sau cửa kính, ngó ra ngoài chỗ khu ghế chờ. Lâm Duyệt ăn xong hoa quả thì sáp tới bên anh, chỉ vị trí trước quầy.

“Yến Thư Vọng lúc trước ngồi chỗ đó.” Cô bảo.

Trịnh Dư An phì cười: “Sao cậu cái gì cũng nhớ vậy?”

Lâm Duyệt: “Thì ai bảo anh ta cứ ngồi đúng mỗi chỗ đó, chỉ thiếu gắn cái biển “của Yến Thư Vọng” nữa thôi.”

Trịnh Dư An không nói gì. Vị trí đó anh biết, lúc trước vừa khéo ngay chính diện quầy của anh, chẳng qua là ở hàng hai, nếu hàng trên có người thì sẽ bị chắn tầm nhìn.

Chẳng qua bị chắn là tầm nhìn của người trong quầy, bên ngoài nhìn vào trong phòng kính thì vẫn rõ ràng.

Trịnh Dư An nhìn đăm đăm chỗ ngồi đó một lúc, không nhịn được hỏi: “Anh ấy luôn ngồi chỗ đó sao?”

Lâm Duyệt: “Đúng rồi, ấn tượng quá sâu đậm, muốn quên cũng quên không nổi.”

Trịnh Dư An không có kinh nghiệm đi cắm trại nên anh lên Wechat hỏi Yến Thư Vọng xem cần mang gì. Người kia bảo mang người là được rồi, không cần thứ gì khác nữa.

“Quần áo thay sau khi tắm thì sao?” Trịnh Dư An không yên tâm.

Yến Thư Vọng: “Em nghĩ chỗ cắm trại có phòng tắm sao?”

Trịnh Dư An: “Trời nóng thế này có thể không tắm sao?”

Yến Thư Vọng đáp: “Em mong manh quá đó.”

Bản thân Trịnh Dư An không hề nhận ra mình cũng rất soi mói. Anh thầm nghĩ rằng Yến Thư Vọng vậy mà lại không để ý chuyện tắm rửa, điểm này không gay chút nào!

Người ta bảo không cần mang gì, Trịnh Dư An cũng không thể thật sự nghe lời rồi mặc kệ. Dù sao đi những hai ngày, anh tính không tắm rửa thì cũng phải thay đồ lót nên những gì cần mang thì vẫn mang theo. Kết quả sắp xếp đồ đạc linh tinh lung tung cũng bỏ đầy một cái vali cỡ vừa. Lúc Yến Thư Vọng lái xe việt dã tới đón anh, biểu cảm khi nhìn thấy chiếc vali rõ ràng đầy ngụ ý.

“Em rốt cục mang những gì vậy?” Hắn cuối cũng không nhịn được nên hỏi anh.

Trịnh Dư An ngồi ở ghế phó lái. Đây là lần đầu tiên anh ngồi Land Cruiser[1], xe việt dã nhập khẩu từ Nhật Bản, dáng xe tuy hơi xấu nhưng các tính năng thì cực đỉnh. Yến Thư Vọng không hổ danh người đàn ông đam mê cắm trại, có thể đặc biệt mua con xe này chỉ vì thế.

“Em mang nồi cơm điện.” Trịnh Dư An vô cùng thành thực trả lời, “Còn mang cả DianMi.”

(DianMi – 点米 theo mình tra thì là một công ty cung cấp các dịch vụ kỹ thuật công nghệ, không có sản phẩm phù hợp với nội dung truyện. Có thể ở đây tác giả nói chệch của XiaoMi nhưng do không dám chắc nên mình sẽ giữ nguyên và để chú thích nhé)

Yến Thư Vọng: “……”

Trịnh Dư An xấu hổ: “Không được mang sao?”

Yến Thư Vọng: “Em mang cũng đã mang rồi, giờ tôi bảo em vứt đi sao?”

Trịnh Dư An nghĩ thấy cũng phải, trực tiếp liệt kê hết một lượt những gì mình mang theo.

Yến Thư Vọng nghe được nửa thì cắt lời anh: “Em còn mang cả táo?”

Trịnh Dư An: “Mang mấy loại hoa quả cơ, anh muốn ăn loại nào?”

Yến Thư Vọng vừa lái xe vừa cười nắc nẻ. Trịnh Dư An không rõ hắn đang vui chuyện gì, có chút không hiểu mô tê ra sao.

Khu trang trại trên núi mà Yến Thư Vọng chọn thực ra cũng không xa, là đất tư nhân, nửa mở cho người ngoài. Yến Thư Vọng báo một tiếng với người trông cửa ngoài trang trại là có thể thuận lợi lái xe vào trong.

“Đi uống trà trước đã.” Yến Thư Vọng đỗ xe xong thì lấy dụng cụ cắm trại từ cốp sau ra. Hắn thấy Trịnh Dư An bắt đầu tay xách nách mang đồ từ trên xe xuống, chợt bảo, “Chúng ta chọn một con chó.”

“?” Trịnh Dư An cả đầu đều là dấu hỏi ngẩng lên, “Thật sự có chó?!”

Yến Thư Vọng: “Ở đây có khu chó làm việc chuyên biệt.”

Trịnh Dư An: “……”

Yến Thư Vọng: “Có cả ngựa, trước khi lên núi em có thể cưỡi dạo vài vòng.”

Chủ trang trại là một người phụ nữ đứng tuổi, họ Thẩm. Yến Thư Vọng dẫn Trịnh Dư An qua gặp cô, gọi tiếng “Chị Thẩm.”

Chị Thẩm dáng người không cao, nhỏ nhắn hoạt bát. Trịnh Dư An không nhìn ra được tuổi tác cụ thể của cô. Đối phương thì cười híp mắt quan sát anh một lúc rồi quay qua nói với Yến Thư Vọng: “Đẹp trai đấy.”

Yến Thư Vọng cười cười, không đáp.

Chị Thẩm lại nói chuyện với Trịnh Dư An: “Lần đầu tiên Thư Vọng dẫn bạn tới đây, lúc trước toàn đi một mình thôi.”

Trịnh Dư An dí dỏm tiếp lời: “Còn một chú chó nữa mà.”

Chị Thẩm bật cười ha ha. Cô gọi nhân viên, qua một lúc thật sự dẫn một con chăn cừu Đức[2] tới.

Yến Thư Vọng có vẻ rất thích nó. Hắn gọi một tiếng “Bé Đậu”, chú chó chăn cừu Đức kìa bèn vô cùng ngoan ngoãn chạy tới nằm úp sấp bên chân hắn.

Trịnh Dư An ngồi xổm xuống, Bé Đậu ngẩng đầu lên, hai con mắt ươn ướt nhìn anh.

“Sao anh không mang về nuôi?” Trịnh Dư An hỏi.

Yến Thư Vọng bảo đây là chó làm việc, là nhân viên phục vụ chính thức, bình thường phải đi làm, hai ngày cuối tuần đi theo cắm trại là để thư giãn nghỉ ngơi.

Trịnh Dư An xoa xoa đầu Bé Đậu. Chú cún vì trời nóng nên lưỡi thè ra ngoài miệng quá nửa. Nó rất trung thành, đi theo Yến Thư Vọng nửa bước không rời.

“Chờ mặt trời xuống núi một chút rồi chúng ta lên núi.” Yến Thư Vọng sắp xếp xong xuôi đồ đạc. Hắn thả tóc ra, nhìn Trịnh Dư An đang lục túi.

“Em làm gì vậy?” Hắn vừa hỏi vừa buộc tóc lại.

Trịnh Dư An đầu chẳng thèm ngẩng, lấy ra một con dao gọt hoa quả, rất tự nhiên đáp: “Em gọt táo cho anh ăn.”

Sắc mặt Yến Thư Vọng lại trở nên cổ quái.

Trịnh Dư An gọt được nửa quả táo, không sao hiểu được nên hỏi: “Sao vậy?”

Yến Thư Vọng nghĩ nửa ngày vẫn quyết định nói ra: “Em không thấy mình cực giống vợ nhỏ lần đầu ra ngoài chơi với chồng sao?”

—–