Trước khi chuẩn bị qua sinh nhật tuổi 30, Yến Thư Vọng có bỏ vài giây suy nghĩ về vấn đề tình cảm cá nhân của mình.
Nguyên nhân là từ một buổi hội nghị đầu tư, có đối tác không biết chuyện nên giới thiệu con gái cho hắn. Chuyện ấy đợt đó có kha khá người trong giới biết, cũng không ít người quay qua xem truyện cười của anh, khiến Tiết Thâm chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giúp anh ứng phó với mấy chú mấy bác.
Ngay cả đám bạn tồi Lâm Niệm Tường mang tiếng tới chúc mừng sinh nhật hắn, kết quả tới nơi đều hỏi hắn khi nào thì thoát kiếp FA.
“Cái người như ông đến cả đối tượng lăn giường cũng không có.” Lâm Niệm Tường cười, “Đúng là có lỗi với sắc đẹp này.”
Yến Thư Vọng liếc anh ta một cái, sắc mặt bình tĩnh: “Ba năm này WE GO phát triển, đừng nói đời sống tinh thần, đến cả thời gian ăn cơm tôi cũng phải tính toán.”
Lâm Niệm Tường cười “ha ha” thành tiếng. Nhóm bọn họ không ít người là bạn học của Yến Thư Vọng. Cho dù là lúc mài đít quần trên ghế nhà trường thì khuôn mặt của Yến Thư Vọng đã nổi tiếng rồi, thêm việc hắn rất khác biệt, từ sớm đã thẳng thắn về xu hướng tính dục, trai gái theo đuổi ai ai cũng cầm số thứ tự mang danh tình yêu mong được lọt vào danh sách để ý có giới hạn của Yến Thư Vọng.
Sự phát triển của ngành du lịch online không thể tách rời với sự tiến bộ thần tốc của mạng Internet trong mấy năm gần đây. Yến Thư Vọng lại là người nhạy bén trong việc phát hiện cơ hội kinh doanh, cũng rất liều lĩnh. Hồi mới khởi nghiệp cùng Tiết Thâm, họ thuê hai căn hộ thành phòng làm việc, năm mươi cô gái miệt mài gọi điện đặt khách sạn và vé máy bay cho khách hàng. Lúc Yến Thư Vọng mới phụ trách vấn đề tài chính còn chưa có loại danh xưng thời thượng như CFO, phòng làm việc bé xíu, hắn cũng chẳng có chỗ ngồi cố định, cùng mấy cô nhỏ gọi điện chen chúc trong những ô bàn ngăn cách để xử lý công chuyện.
Lâm Niệm Tường từng được chiêm ngưỡng khung cảnh ấy. Bốn phía đều là chuông điện thoại inh ỏi, tiếng nói ồn ào mất trật tự. Chỗ của Yến Thư Vọng lại cực yên tĩnh. Hắn đang ôm laptop lập kế hoạch phương hướng tài chính trong tương lai cho công ty, ánh sáng xanh bao trùm khuôn mặt tuyệt sắc, cả thần tiên cũng không dám lại gần quấy rầy hắn.
“Bạn trai cũ của ông cũng sắp xuống mồ rồi đấy.” Lý Thù cắt bánh gato mừng sinh nhật 30 tuổi của Yến Thư Vọng rồi chia cho mọi người. Gã ta không phải người xấu, chỉ là mồm miệng rất đáng ghét, “Lần trước đi gay bar, bao nhiêu cậu bot xin tôi số Wechat của ông đó, không xem xét thử sao?”
Yến Thư Vọng một tay đỡ đầu, giọng điệu không quan tâm: “Tôi không chơi tình một đêm.”
Lý Thù nghẹn lời, mắng hắn “bảo thủ”.
Lâm Niệm Tường lại hỏi: “Công việc dạo gần đây vẫn bận lắm hả?”
Yến Thư Vọng: “Cũng không phải.”
Lý Thù: “Đều trưởng thành cả rồi, theo nhu cầu đôi bên thôi, ông đừng tự quá trói buộc bản thân.”
Yến Thư Vọng có vẻ không muốn nói chuyện với gã. Trước mặt hắn có đặt miếng bánh ga-tô với số “30” dùng sô-cô-la ghép thành. Lâm Niệm Tưởng thở dài, kêu tính cách này của ông sao làm bạn được với Lý Thù vậy.
“Thế giới của người trưởng thành cũng không phải chỉ có đen và trắng.” Yến Thư Vọng nói với chất giọng đều đều, “Cậu ta không quản lý được cục thịt của mình không có nghĩa tôi không quản nổi.”
Lâm Niệm Tường: “Vậy tình yêu màu xám của cậu có tìm được mục tiêu nào ổn ổn không?”
Yến Thư Vọng im lặng. Trên mặt hắn lộ nét trầm ngâm, cầm thìa khoét nhẹ phần sô-cô-la số “30” trên miếng bánh.
Hai ngày sinh nhật cuối tuần trôi qua, thứ Hai La Yên muốn qua ngân hàng ghi sổ. Từ sáng sớm cô đã vào phòng làm việc của Yến Thư Vọng, chuẩn bị chờ chữ ký của lãnh đạo.
Yến Thư Vọng đang gọi điện thoại, thấy cô vào thì che phần míc, ánh mắt hiện hình dấu hỏi.
La Yên chỉ đống chứng từ, mấp máy môi thành chữ “ký tên”.
Yến Thư Vọng gật đầu. Hắn nói mấy lời vào điện thoại rồi móc từ trong túi áo ra một chiếc bút.
Ký xong mấy trang thì hắn cũng cúp máy.
“Đi bên nào?” Yến Thư Vọng hỏi.
La Yên: “Vậy là bên Chi nhánh Ngân hàng JZ ở Khu công nghiệp. Hôm nay Tiểu Trịnh ngồi quầy, đã báo với cậu ấy rồi.”
Tay đang ký của Yến Thư Vọng khựng lại, hắn hỏi: “Trịnh Dư An?”
La Yên tỏ vẻ có chút ngạc nhiên: “Sếp còn nhớ sao?”
Yến Thư Vọng nghĩ một chút, bảo: “Cậu ta đếm tiền rất nhanh.”
La Yên: “Đó là chuyện từ bao lâu rồi. Mấy lần sau đó chúng ta tới đều là cậu ấy xử lý hồ sơ, sếp còn ấn tượng chứ?”
La Yên cũng không phủ nhận: “Đẹp trai như vậy mà, tính tình tốt, miệng lại dẻo, rất có thiện cảm.”
Yến Thư Vọng không tiếp lời. Hắn ký xong chứng từ thì đứng lên lấy áo vest, bảo: “Tôi đi cùng chị.”
La Yên gật đầu, cũng không phải lần đầu lãnh đạo muốn đi cùng tới ngân hàng, với cô thì cũng không có gì khác biệt. WE GO giờ đây đã có thể coi là có chút quy mô, với thân phận như Yến Thư Vọng lại không thuê tài xế, đều tự mình lái xe dãi nắng dầm mưa.
Hai người vừa tới sảnh của Ngân hàng JZ thì đã có người hỗ trợ điền phiếu công tác. Họ muốn tới quầy khách hàng doanh nghiệp, không đông lắm nhưng cũng phải chờ một chốc.
Yến Thư Vọng không trực tiếp tới chỗ cửa sổ. Hắn ngồi ở hàng hai khu ghế chờ, nhìn La Yên đi vào trong phòng kính từ một khoảng cách không gần không xa. Người bên trong đứng dậy, khẽ cười rồi gật đầu chào, đưa tay làm tư thế “xin mời”.
“Lâu rồi không gặp, chị Yên.” Giọng Trịnh Dư An như dòng nước mát lạnh, lúc lọt vào tai người nghe sẽ có chút cảm giác dâng cao dịu dàng. “Gần đây bận lắm sao?” Anh hỏi han như những người bạn thông thường.
Yến Thư Vọng trong vô thức ngồi thẳng lưng hơn chút. Hắn nghe thấy La Yên đáp “Cũng tạm”, Trịnh Dư An vì vậy mà ngẩng đầu lên mỉm cười rồi lại nhanh chóng cúi xuống làm phiếu xuất nhập, khóe mắt hơi cong như hai mảnh trăng lưỡi liều.
“Hình như cậu ấy cắt tóc.” Yến Thư Vọng nhìn đỉnh đầu của Trịnh Dư An. Hắn nghĩ mà không chắc lắm, “Lần trước tới dài hơn hôm nay nhiều.”