Cơn giận vô biên lan rộng ra.
Một luồng sát khí đáng sợ bao trùm toàn bộ ngôi mộ.
Toàn thân hai anh em run lên, mọi h@m muốn của bọn họ đều biến mất ngay lập tức.
Khi quay lại, bọn họ nhìn thấy hai thanh niên đang đứng trước cửa mộ với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Đôi mắt của Lâm Vũ đỏ như máu, khóe mắt như muốn nổ tung.
Hai tên khốn này vậy mà muốn làm nhục mẹ ruột của hắn!
"Các người, là... là ai?"
Dư Long cố đè nén sự sợ hãi trong lòng, ngoài mạnh trong yếu mà hét lên: "Các người có biết hai cái này là mộ tổ tiên của Lâm gia không? Dám xông vào mộ tổ tiên của Lâm gia, các người nhất định chán sống rồi đúng không!"
"Tôi là Lâm Vũ!"
Lâm Vũ nắm chặt nắm đấm cứng rắn, đôi mắt rưng rưng, đằng đằng sát khí nói: “Tôi không chỉ muốn xông vào phần mộ tổ tiên Lâm gia, mà còn muốn nghiền xương cốt Lâm gia ra thành tro bụi! Nhưng trước đó, tôi sẽ khiến các người hối hận khi đến thế giới này!"
Mười lăm năm qua, Lâm Vũ chưa bao giờ tức giận như vậy.
Lúc này, hắn gần như tức giận đến phát điên!
Hắn thực sự muốn chặt đầu hai tên khốn này ngay bây giờ.
Nhưng lí trí còn sót lại của hắn nói với hắn không thể làm điều này.
Nếu để cho hai tên khốn này chết quá nhanh, hắn, không xứng làm con cái!
“Lâm Vũ?” Hai anh em hơi sửng sốt.
Dư Hổ là người đầu tiên phản ứng lại, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức tiêu tan, gã ta cười lớn và nói: "Ông đây còn cho rằng mày là ai? Hóa ra là đứa con hoang đã
trốn thoát năm đó! Ha ha, ông trời đối xử khá tốt với hai anh em chúng ta, chúng ta sắp rời khỏi nơi này, còn cho chúng ta một công lao lớn!"
"Em à, vẫn là đầu óc của em sáng suốt!"
Dư Long phản ứng lại, cũng cười lớn: "Nếu bắt được tên con hoang này đến Lâm gia để nhận thưởng, chúng ta chắc chắn sẽ được lợi!"
Lúc này, bọn họ không hề sợ hãi trước cái chết sắp xảy ra. Trước mặt bọn họ không có tử thần, chỉ có một đống tiền giấy đỏ rực! "Tìm đường chết!"
Cuồng đao của Ninh Loạn đã ra khỏi vỏ, anh ta định giế t chết hai tên này thì bị Lâm Vũ ngăn lại.
Ninh Lọan cho rằng Lâm Vũ muốn đích thân ra tay, liền cắn răng nói: "Giết bọn họ sẽ làm bẩn tay ngài! Hãy để thuộc hạ làm việc đó thay ngài!
"Giết bọn họ thì quá dễ dàng!" Lâm Vũ lắc đầu, giọng nói như âm hồn: "Tôi đã nói sẽ khiến bọn họ hối hận khi đến thế giới này!"
"Thuộc hạ đã biết phải làm gì!" Trong mắt Ninh Loạn hiện lên một tia lạnh lùng, ánh sáng từ cây đao lóe lên.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, nhưng hai người không cảm thấy gì.
“Ha ha, còn muốn giết bọn này sao?” Dư Hổ cười lớn: “Chỉ dựa vào hai tên khốn như các người thôi sao?”
Dư Long cũng không ngừng cười to, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
Tuy nhiên, cười một lát, nụ cười trên khuôn mặt họ dần dần đông cứng lại. Một cơn đau thấu tim phát ra từ trên đùi của bọn họ. Hai người vô thức cúi đầu xuống.
Khoảnh khắc bọn họ cúi đầu xuống, cơ thể của bọn họ không thể kiểm soát mà ngã xuống đất.
Máu phun tung tóe ra từ chỗ cảng chân.
Cảng chân vẫn còn ở tư thế đứng thẳng.
Tuy nhiên, nó đã được tách ra khỏi cơ thể của bọn họ.
"Ah...
Tiếng hét thảm thiết đặc biệt chói tai trong không gian hạn chế của ngôi mộ. "Cậu Lâm tha mạng, cậu Lâm tha mạng..."
"Cậu Lâm, chuyện này đều là do Lâm gia và Triệu gia làm ra, không liên quan gì đến chúng tôi..."
Hai anh em đau thấu tim gan, khóc lóc xin tha.
Lâm Vũ thờ ơ, không thèm nhìn hai người, hắn run rẩy đi về phía mẹ mình. Ngôi mộ bốc mùi rất hôi, trên người mẹ và em gái hắn cũng bốc mùi hôi thối. Nhưng Lâm Vũ lại không ghét bỏ.
Trong lòng chỉ có sự tức giận và thương tiếc khôn nguôi.
Nước mắt lại trào ra nơi khóe mi, Lâm Vũ để nước mắt rơi, ngồi xổm bên cạnh mẹ và em gái, nắm lấy sợi dây xích to cỡ ngón tay út của mình.
"Keng..." Một tiếng vang giòn, xích sắt trực tiếp bị bẻ gấy. Lâm Vũ dùng một tay bế mẹ, một tay bế em gái, đứng dậy đi ra khỏi ngôi mộ.