Nghe Lâm Vũ gọi Lâm Đông Lai như vậy, đám người lập tức đoán ra thân phận của hắn.
Trong chớp mắt, sắc mặt mọi người càng không tốt. Lâm Đông Lai cũng sững sờ hồi lâu, sau đó cất tiếng cười to: “Hóa ra là cháu trở về! Tôi đã nói rồi, làm sao con chó già Thẩm Vũ Nông kia có lá gan lớn đến mức cứu người mà Lâm gia giam giữ kia chứ!"
"Đúng là trở về rồi, còn mua một tặng một!" Lâm Văn Tùng cười to, giương
mắt nhìn cha mình: “Cha có hài lòng với món quà mừng thọ này không?”
"Hài lòng!" Lâm Đông Lai cười ha ha, nhưng lại đột nhiên thay đổi đề tài: “Nhưng còn thiếu cháu dâu của anh Triệu, cho nên cha chưa quá hài lòng! Chắc. anh Triệu cũng chưa hài lòng đúng không?"
Vừa dứt lời, Lâm Đông Lai cười nhìn về phía Triệu Đức Dung.
Triệu Đức Dung vỗ tay cười to: “Không sao cả, chúng đều ở chỗ này rồi thì chúng ta còn sợ không tìm thấy con tiện nhân nhỏ kia sao?"
Tiện nhân nhỏ?
Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia sắc lạnh.
"Vả miệng!" Hắn vừa ra lệnh một tiếng thì Ninh Loạn đã lao ra. Chát!
Một cái tát vang dội vang vọng cả đại sảnh Lâm gia.
Hai cái răng dính máu bay ra theo tiếng hét thảm.
Trong chớp mắt, Lâm gia đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Triệu Đức Dung không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn Triệu Đức Dung khóe miệng dính máu, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Thật to gan!
Dám đánh gia chủ Triệu gia ngay trước mặt đông đảo mọi người của hai nhà Lâm Triệu!
Đây quả thực là không coi hai nhà Lâm Triệu ra gì!
"Làm càn!"
Lâm Đông Lai quát to một tiếng rồi đột nhiên đứng lên: “Người đâu, bắt lại cho tôi!"
"Từ từ!"
Triệu Đức Dung che mặt đứng lên, dữ tợn mà nhìn mẹ con Lâm Vũ.
Lâm Đông Lai lập tức bảo vệ sĩ đang muốn tiến lên ngừng lại, trầm giọng hỏi: "Anh Triệu muốn xử trí chúng thế nào?"
"Nếu chúng đến chúc thọ thì bảo chúng chúc thọ cho chú em Lâm trước đi!" Triệu Đức Dung siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Đợi chúng dập đầu xong lại xử trí"
Dập đầu!
Đám người lập tức hiểu dụng ý của Triệu Đức Dung.
Cha và ông nội của Lâm Vũ đều chết trong tay Lâm Đông Lai, hiện tại còn muốn mẹ con Lâm Vũ dập đầu chúc thọ cho Lâm Đông Lai!
Đây là sỉ nhục trắng trợn! Trước khi giết còn muốn chà đạp! Chỉ có như vậy mới giải được mối hận trong lòng Triệu Đức Dung!
"Được! Đa tạ anh Triệu!" Lâm Đông Lai chắp tay về hướng Triệu Đức Dung rồi lặng lẽ ngoái nhìn mẹ con Lâm Vũ: “Còn không mau quỳ xuống dập đầu!"
"Quỳ xuống dập đầu!" Đám người trong đại sảnh cùng kêu lên. Tiếng ồn vang dội làm lỗ tai người ta phát run.
Tuyên Vân Lam chưa từng gặp phải tình cảnh này nên trong lòng lập tức bối rối, thân thể không khống chế được mà run lên.
"Quỳ cái đầu mẹ mày!" Đột nhiên, một tiếng gầm nổi giận lấn át hết âm thanh của tất cả mọi người, Ninh Loạn hất mặt lên trời, kiêu ngạo mà liếc nhìn bọn họ:
“Một đám ngụ, so ai lớn giọng hơn à? Không phục thì đánh đi!"
Ninh Loạn hô lên bằng chân khí nên lập tức bao phủ âm thanh của tất cả mọi người.
Mọi người đều chấn động, ngạc nhiên nhìn Ninh Loạn. Giọng anh ta lớn thật!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Mày là ai?" Lâm Đông Lai lặng lẽ nhìn chăm chú vào Ninh Loạn: “Dám gào. thét ở Lâm gia, muốn bị chôn cùng với thằng súc sinh này hay sao?”
"Ông đây tên Ninh Loạn, loạn trong họa loạn thiên hạ!" Ninh Loạn bày ra vẻ mặt khó chịu, thở hổn hển nói: "Một đám ngu dám so giọng với ông? Bà nội nó dám gọi bậy nữa thì ông băm tụi mày ra cho chó ăn!"
"Thằng nhãi vô tri, ăn nói ngông cuồng!" Lâm Đông Lai giận tím mặt: “Nếu mày muốn bị băm cho chó ăn thì tao thỏa mãn nguyện vọng của mày!”
"Thứ gì thế này?" Ninh Loạn móc móc lỗ tai, u oán nhìn về phía Lâm Vũ: “Lão đại, tôi muốn giết người."
Lâm Vũ lắc đã động vào."
“Người của Lâm gia và Triệu Đức Dung thì anh không được.
"Tôi hiểu."
Ninh Loạn cười hắc häc rồi hét lớn: "Người Triệu gia chết hết rồi chứ! Chưa chết hết thì kêu lên một tiếng nghe xeml"
"Bố mày chính là người của Triệu gia!"
Con trưởng của Triệu Đức Dung gầm thét một tiếng.
Xoát! Đột nhiên, một ánh sắc lạnh bỗng chém qua. Giây lát sau, đầu người bay lên.
Một mảnh sương máu bắ n ra tung toé...