Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 33: C33



Người của hai nhà Lâm - Triệu vốn thường tỏ ra hơn người, vào lúc này cũng không hơn gì lũ chó.

Nhìn đám người quỳ xuống, trong lòng Tuyên Vân Lam chợt thắt lại.

Bản chất của bà ấy vốn là người tốt bụng, không thích nhất là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Nhưng nghĩ đến chồng và ba chồng đã chết thảm, bà ấy lại không thể mềm lòng được.

Nếu bà ấy mềm lòng thì làm sao có mặt mũi để đi cúng bái chồng và ba chồng!

"Tiểu Vũ, nhớ kỹ... lời mà mẹ đã nói với con ở trên xe!"

Khóe miệng Tuyên Vân Lam hơi nhúc nhích, khó khăn nói ra một câu, sau đó quay đầu sang một bên.

Lâm Vũ khế gật đầu, nhìn Lâm Đông Lai, bỗng nhiên cao giọng nói: "Ông hai, hôm nay tôi sẽ dùng thanh kiếm này để tặng cho ông một món quà hậu hĩnh, ông, nhất định phải nhận lấy!"

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng lạnh lẽo bao trùm lấy hai anh em Lâm Văn Tùng và Lâm Văn Bách.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Một đống máu phun tung tóe ra. Lâm Vũ thu kiếm, thanh kiếm Vô Phong sạch sẽ như mới, không một vết máu. Hai cái đầu đắm máu chính xác rơi xuống trước mặt Lâm Đông Lai.

Khi đống máu phun ra, bốn vị Quân chủ ăn ý tiến lên, dùng thân thể chặn trước mặt Tuyên Vân Lam.

Máu bắn tung tóe gần như dính lên cơ thể của hầu hết mọi người. Chỉ có trên người Tuyên Vân Lam không có một chút vết máu nào. "Văn Tùng, Văn Bách!"

Hai mắt Lâm Đông Lai đỏ như máu, nhìn chằm chằm cái đầu trước mặt: "Con trai tôil"

Đôi mắt của Lâm Đông Lai gần như bật ra khỏi hốc mắt, tiếng khóc cực kỳ đau khổ.

Tuy nhiên, lọt vào trong tai đám người Lâm Vũ lại không hề có chút thương xót nào.

Mười lăm năm trước, khi bọn họ giơ con dao giết chóc về phía chỉ trưởng Lâm gia, lẽ ra họ phải nghĩ đến kết quả ngày hôm nay!

“Ông hai có hài lòng với món quà mừng thọ này không?”

Lâm Vũ cầm thanh kiếm dài trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Đông Lai mà không có một chút tình người.

"Hài lòng! Hài lòng!"

Lâm Đông Lai ngẩng đầu, vẻ mặt hung ác, cười điên cuồng: "Tao hối sao lúc trước lại nghe lời mụ già chết tiệt đó mà giữ lại mạng chó của hai con khốn Tuyên Vân Lam và Lâm Thiển! Lâm Vũ, nếu có kiếp sau, tao sẽ giết cả nhà mày!”

Lâm Đông Lai hối hận vì sai lầm của mình.

Lúc trước, chính là mụ già chết tiệt đó đã nói với ông ta, giữ lại hai mẹ con này, không sợ tên súc sinh Lâm Vũ không chui đầu vào lưới.

Bây giờ Lâm Vũ đúng là đã chui đầu vào lưới. Nhưng cũng đã trở thành con hổ chuyên ăn thịt người.

Chiếc lưới này căn bản không thể bắt được hắn!


Cảm thấy hối hận, Lâm Đông Lai đột nhiên xoay người đứng dậy, đập đầu vào cây cột trong phòng khách.

Ninh Loạn nhích người, đã đứng chắn ở trước mặt Lâm Đông Lai. Lâm Đông Lai tự sát không thành, loạng choạng ngã xuống đất.

Ninh Loạn lau máu trên mặt, cười lạnh như ác ma: “Mục Bắc Vương không cho ông chết thì làm sao ông có thể chết được?”

Tim mọi người đập kịch liệt, gần như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Thật độc đoán!

Ngay cả chết cũng không được phép chết! "Tên súc sinh, mày có gan thì giết tao đi!"

Lâm Đông Lai đã phát điên và không còn quan tâm đ ến bất cứ điều gì nữa, ông ta gầm lên với vẻ mặt dữ tợn.

"Tôi sẽ không giết ông!"

Lâm Vũ thờ ơ nhìn con chó điên trước mặt: “Tôi vẫn luôn phân rõ ân oán, ông nợ chỉ trưởng Lâm gia hai cái mạng, tôi đã lấy lại! Ông tha mạng cho mẹ tôi và Lâm Thiển, tôi cũng sẽ tha mạng cho ông! Tuy nhiên, thanh kiếm Vô Phong còn chưa có uống máu của ông, rốt cuộc vẫn không ổn lắm!”

Vừa dứt lời, Lâm Vũ đã rút kiếm ra.

Thanh kiếm lóe lên và hai chân của Lâm Đông Lai bị chặt tới đầu gối.


"Ah...

Lâm Đông Lai phát ra một tiếng hét thảm thiết đau thấu tim gan.

Cuối cùng, ông ta ngất đi vì đau đớn.

"Trường Phong!"

Thanh kiếm Vô Phong cắm xuống đất, Lâm Vũ khẽ hét lên: “Sau khi đưa Lâm Đông Lai đến bệnh viện, hãy giam ông ta trong ngôi mộ không xương! Nếu ông ta tự sát, tôi sẽ chỉ hỏi anh! Ngoài ra, mọi người trong Lâm gia, bao gồm cả vệ sĩ, tất cả sung quân đến Bắc Cảnh!"

"Tiểu Vũ!"

Tuyên Vân Lam nắm lấy cánh tay Lâm Vũ, nói: "Con đã hứa với mẹ là không giết người vô tội!"

"Vô tội?"

Lâm Vũ thờ ơ nhìn mọi người trong Lâm gia: “Toàn bộ Lâm gia, có người vô tội sao? Hai người đã bị nhốt trong ngôi mộ không xương mười lắm năm, sao. người của Lâm gia có thể không biết chuyện này? Nhưng có người nào nói thay cho hai người một câu nào, hay có người đưa cho hai người một chén cơm nóng không?”