"Có thể tới tham gia tiệc rượu của Tống thiếu thực sự là có phúc ba đời!" "Đúng đấy, chính là vậy..."
Đám người vừa khϊếp sợ vừa kích động.
Tống gia Lận An là một trong bốn hào môn đỉnh cao của Hoa quốc. Những hào môn của Giang Bắc còn không bằng cái rằm so với Tống gia! Khó trách lại chơi lớn đến mức dùng vàng làm thiệp mời!
Được mời tham gia tiệc rượu Tống gia tổ chức đủ làm rất nhiều người ở hiện trường khoe khoang cả đời.
Nếu có thể đi chung đường với Tống gia thì tương lai họ nhất định có thể lên như diều gặp gió!
Không ít người đều đang âm thầm suy tính, thiệp mời bằng vàng kia nhất định phải truyền xuống như bảo vật gia truyền!
Cũng có người cảm thấy nghỉ hoặc. Rốt cuộc người Tống gia mời họ tới tham gia tiệc rượu có mục đích gì? Nghe những tiếng hô to nói lớn đó, trong mắt Tống Lương lóe lên một tia cười nhạo.
Đám người tự xưng là xã hội thượng lưu này chỉ là đám nhà quê trong mắt anh ta mà thôi!
"Mọi người im lặng một chút!" Lúc này Cao Thừa Bỉnh đột nhiên cao giọng mà nói: "Đều đừng nói chuyện, nghe Tống thiếu nói đã!"
Khi lên tiếng, Cao Thừa Bỉnh còn đắc ý nhìn đám người Lâm Vũ một cái. Dáng vẻ kia như đang nói: Thấy ai mới thật sự là hào môn chưa hả!
Đón lấy ánh mắt của Cao Thừa Bỉnh, mọi người lại cười không nói gì. Khi tiếng nói của Cao Thừa Bỉnh vừa dứt thì hiện trường bỗng an tĩnh lại.
Đám người nhao nhao lấy lòng nhìn Tống Lương trên sân khấu, lộ ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
"Tống Lương rất hài lòng đối với biểu hiện của mọi người.
Anh ta tán thưởng nhìn Cao Thừa Bỉnh một cái rồi nói tiếp: "Hôm nay mời mọi người tới tham gia tiệc rượu là muốn tuyên bố với mọi người một chuyện! Từ hôm nay trở đi, Tống gia sẽ triển khai đả kích Thẩm gia toàn diện!" Oanht
"Tống Lương vừa dứt lời thì đám người lại vỡ tổ.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Thẩm gia.
"Thẩm gia xong rồi!"
"Đúng vậy! Chọc ai không tốt, sao lại chọc tới Tống gia!"
"Tôi nghe nói trong khoảng thời gian trước Thẩm gia thu được một số tài chính lớn, hiện tại đang rất được thế! Lần này sợ là không gương dậy nổi!"
"Ha ha, vui quá hóa buồn chính là đạo lý này." Đám người bàn tán ầm ï.
Có kinh ngạc, có nghỉ ngờ, cũng có tiếc hận, còn có không ít kẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Họ đều biết một chút về Thẩm gia. Thẩm gia đối kháng với Tống gia thì không khác gì kiến càng lay cây! Một đầu ngón tay của Tống gia cũng có thể dễ dàng đè chết Thẩm gia.
Nghe đám người bàn tán, Tống Lương lập tức nhìn về hướng bọn Thẩm Khanh Nguyệt với ánh mắt đắc ý. "Tống Lương đưa tay lên ra hiệu đám người ngừng lại rồi trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi ai dám giúp đỡ hay hợp tác với Thẩm gia thì chính là kẻ thù của Tống gia! Không chết không ngừng!"
Nghe Tống Lương nói vậy, bọn Lâm Vũ lập tức nhìn nhau cười một tiếng.
Thì ra đây chính là mục đích của Tống Lương.
Tuyên bố đả kích Thẩm gia trước mặt mọi người, triệt để cô lập Thẩm gia để họ không có cơ hội xoay người nữa.
"Về sau Thẩm gia chẳng những là kẻ thù của Tống gia mà cũng là kẻ thù của chúng tôi!"
"Đúng, chúng tôi sẽ theo sát bước chân của Tống thiếu, để Thẩm gia triệt để phá sản!"
"Trục xuất Thẩm gia khỏi Giang Bắc đi!"
Sau khi lấy lại tinh thần, lập tức có người bắt đầu thể hiện sự trung thành với "Tống Lương.
Không ít người cũng phụ họa theo.
Chỉ trong khoảnh khắc, Thẩm gia như trở thành con chuột người người kêu đánh.
Đánh bại Thẩm gia giống như trở thành một chiến dịch thống nhất.
Nghe những tiếng nói tỏ lòng trung thành đó, nụ cười trên mặt Tống Lương càng xán lạn, ánh mắt nhìn về phía bọn Thẩm Khanh Nguyệt cũng càng đắc ý.
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, nửa đùa nửa thật mà nói với Thẩm Ngọc Thư: "Cầm quyển sổ lại đây ghi lại tên những người này để sau này chúng ta tiện tính sổ.
"Được!"
Thẩm Ngọc Thư nghiêm túc gật đầu.
Không tìm được quyển sổ nên hắn ta lấy điện thoại ra, note lại từng người tỏ ý trung thành với Tống gia...