Lâm Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói với Lạc Trường Phong.
Trong lòng Lạc Trường Phong khẽ động, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, mỉm cười.
“Thanh YI”
Đột nhiên, một tiếng hét phấn khích đã cắt ngang tiếng cười của mọi người. Lâm Vũ và Lạc Trường Phong quay lại, nhìn về phía sau đám người.
Chợt nhìn thấy Đằng Nghĩa đeo mặt nạ, nắm lấy tay ai đó.
Mặc dù người này cũng đeo mặt nạ nhưng từ dáng người và quần áo có thể nhận ra đây là một người con gái mảnh mai.
“Thả tôi ra! Anh nhận nhầm người rồi!”
Giọng nói của cô gái lạnh lùng, cô ấy muốn hất tay Đằng Nghĩa ra, nhưng anh ta giữ chặt lại.
“Em không thể gạt anh được đâu!”
Giọng nói của Đằng Nghĩa khẽ run rẩy, đưa tay muốn tháo mặt nạ của cô gái xuống.
“Cút đi!” Cô ấy tức giận hét lên, chặn tay Đằng Nghĩa lại.
Đằng Nghĩa không cam lòng, muốn tháo mặt nạ của cô ấy một lần nữa.
Anh ta vừa đưa tay ra, Lương Trung Nguyên đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đằng Nghĩa: “Chàng trai, đây là chợ Quỷ Sương, không phải nơi để cậu gây chuyện!”