Nghe Lâm Vũ nói vậy, vẻ ngơ ngác trên mặt Trần Học Hải cũng dần biến mất.
“Tôi vốn tưởng mình đã đủ thông minh, không ngờ rằng cậu còn thông minh hơn.”
Trần Học Hải cười bất đắc dĩ. Ông ta nghĩ là kế hoạch của mình rất hoàn hảo hóa ra đã bị nhìn thấu từ lâu. Lúc này, cho dù ông ta có tiếp tục phủ nhận thì cũng chẳng nghĩa lý gì.
Lâm Vũ cười nhẹ, khiêm tốn nói: “Nếu không phải tôi biết cái đỉnh ba chân của ông là giả, tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này.”
“Vi vậy người tính không bằng trời tính.”
Trần Học Hải thở dài, sau đó gật đầu nói: “Quả thật tôi tới đây vì ngọc Âm Dương.”
Ngọc Âm Dương?
Lâm Vũ có chút kinh ngạc.
Quả nhiên, Lương Trung Nguyên không nói thật với hắn! Cái tên cúc bán nguyệt này có lẽ là do ông ta tùy ý bịa ra.
Lâm Vũ nhìn Trần Học Hải: “Có thể cho tôi xem ngọc Âm Dương trong tay ông được không?”
“Tôi như cá nằm trên thớt, có thể không cho cậu xem được sao?” Trần Học. Hải cười tự giễu rồi lấy ngọc Âm Dương đưa cho Lâm Vũ.
Miếng ngọc có cảm giác lành lạnh.
Ngoài ra còn có một cảm giác nặng trịch khó tả.
Cả hai mặt của nó đều bóng mịn.
Lâm Vũ cẩn thận nhìn nó một lúc rồi trả lại cho Trần Học Hải. Trần Học Hải kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu... cậu không giữ nó sao?”
Lâm Vũ lắc đầu, buồn cười nói: “Đây là đồ mà ông dựa vào năng lực của mình có được, tôi lấy làm gì?”
Đồ ở chợ Quỷ Sương vốn không quan tâm thật giả, càng không bận tâm đến nguồn gốc.
Ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Một người dám chơi thì một người dám chịu.
Trần Học Hải có thể đổi hàng giả lấy ngọc Âm Dương này, đó là năng lực của ông ta.
Tuy rằng hắn có chút tò mò về ngọc Âm Dương nhưng cũng không cần lấy làm gì. Thấy Lâm Vũ nói vậy, Trần Học Hải yên tâm một chút, nghi hoặc hỏi: “Không
phải cậu nói Lương Trung Nguyên nhờ cậu giúp ông ta lấy lại nó sao?”
“Tôi đồng ý giúp ông ta lấy lại, nhưng không nói là nhất định có thể lấy lại được.
Lâm Vũ lộ ra nụ cười đắc ý. Nghe vậy, Trần Học Hải và Trần Dao đều sửng sốt. Đam Mỹ Trọng Sinh
Sau đó Trần Học Hải liền cười lớn.
Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi nói: “Hình như chất liệu của ngọc Âm Dương nhìn không giống ngọc lắm!”
Trần Học Hải gật đầu: “Ngọc Âm Dương là ngọc, nhưng thực ra không phải ngọc.”
“Vậy là cái gì?” Lâm Vũ tò mò hỏi. “Cái này...”
Trần Học Hải có chút xấu hổ: “Kỳ thật tôi cũng không biết ngọc Âm Dương làm băng chất liệu gì, chỉ biết rất cứng, còn cứng hơn cả kim cương.”
“Cứng hơn nhiều so với kim cương sao?”
Lâm Vũ và Lạc Trường Phong gần như đồng loạt kêu lên.
Không phải bọn họ chưa từng thấy qua thứ gì cứng hơn kim cương. Ví dụ như chiến đao Vô Phong của Lâm Vũ chẳng hạn.
Nhưng chiến đao Vô Phong cũng chỉ cứng hơn kim cương một chút mà thôi, không thể nói cứng hơn kim cương rất nhiều được.
Trần Học Hải cho rằng hai người không tin, liền lấy ngọc Âm Dương ra, nghiêm túc nói: “Hai người có thể thử phá hủy nó xem, liệu có được không?”
“Không phải chúng tôi không tin, chỉ là chúng tôi có chút ngạc nhiên mà thôi.”
Lâm Vũ xua tay, nói không cần thử, hỏi: “Vậy ngọc Âm Dương này rốt cuộc có tác dụng gì?”
Trần Học Hải đang định trả lời thì Trần Dao lại lặng lẽ kéo góc áo của ông.
Tuy động tác của cô ta rất nhỏ nhưng vẫn không thể tránh khỏi tâm mắt của Lâm Vũ và Lạc Trường Phong.
Trần Dao nghiêng đầu sang một bên, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Học Hải nhìn cháu gái, cười nhẹ: “Được rồi, đã nói đến mức này thì không cần phải giấu nữa.”
Trần Dao hơi có nghẹn, tức giận nhìn ông ta.
Trần Học Hải cũng không có để ý, tiếp tục nói: "Thật ra có hai miếng ngọc Âm Dương.”
“Hai miếng?” Lâm Vũ kinh ngạc nói: “Một âm một dương sao?” “Phải!”