Viên cảnh sát chán ghét nhìn Tống Lương, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi đưa cho Tống Lương: “Đây là tin tức sáng nay, xem cho kỹ đi! Hãy quý trọng chút thời gian còn lại của mình!”
'Tống Lương nghỉ hoặc, nhanh chóng nhìn vào điện thoại.
Sau đó Tống Lương nhất thời chết lặng.
Trong điện thoại có tin tức nhà họ Tống đã bị sụp đổ rồi.
Hình ảnh và văn bản!
Rõ ràng nhất chính là cảnh ông nội Tống Hư Cốc bị còng tay.
Trong phút chốc, khí thế của Tống Lương biến mất, hắn ngơ ngác nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Không thể nào, điều này sao có thể thể, là giả, nhất định là giả...”
Viên cảnh sát không buồn giải thích với anh ta mà nói: “Có phải là giả hay không, đợi bị đưa đến pháp trường thì sẽ biết.”
“Pháp trường?” Tống Lương hoàn toàn ngơ ngác.
“Nói nhảm.” Viên cảnh sát nhìn anh ta như kẻ ngốc: “Dựa vào mấy việc cậu đã làm, mười phát đạn là đủ, cậu còn cho rằng mình có thể sống sót sao?”
Mười phát đạn...
Tống Lương nghe được lời này, toàn thân đột nhiên run lên bần bật.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có chợt ập đến điên cuồng. “Tại sao lại thành ra như vậy?”
Tống Lương nằm vật vã trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “Lâm Vũ? Là Lâm Vũ làm phải không?”
“Bốp!”
Vừa dứt lời, một cái tát lại giáng xuống mặt anh ta.
Viên cảnh sát lạnh lẽo nhìn Tống Lương, nghiêm nghị hét lên: “Lâm Vũ là để cho cậu gọi sao? Nếu còn dám vô lễ với Lâm tiên sinh, tôi sẽ bắn cậu ngay bây giời”
Tống Lương rùng mình, run rẩy hỏi: “Hắn... rốt cuộc là ai?”
“Chủ nhân của Lang Quân Bắc Cảnh!”
Cái gì?
Đồng tử của Tống Lương co rút dữ dội, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Sau khi rời khỏi trường học, Lâm Vũ bắt taxi về nhà.
Cách nhà họ Thẩm khoảng một cây số, đường đột nhiên bị ùn tắc. Đoàn xe kéo dài mãi không thấy điểm dừng.
“Quái lạ, sao ở đây lại bị tắc đường?”
Người tài xế taxi lẩm bẩm và nhìn về phía trước, rất khó hiểu.
Lâm Vũ cũng rất ngạc nhiên.
Sống ở nhà Thẩm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình trạng tắc đường ở chỗ này.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vũ vang lên. Là Thẩm Khanh Nguyệt gọi tới. Điện thoại được kết nối, Thẩm Khanh Nguyệt liền hỏi: “Khi nào thì anh về?”
“Sắp về đến nơi rồi” Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói đùa: “Sao vậy, mới mấy ngày. không gặp đã nhớ anh rồi sao?”
“Ai thèm nhớ anh!”
Thẩm Khanh Nguyệt tức giận nói: “Mau quay về đi. Tin tức đã công bố việc bắt giữ người nhà họ Tống. Người đến xin lỗi đã chặn đầy đường bên ngoài rồi.”
“Được, anh sắp về rồi.”
Lâm Vũ cúp điện thoại, nhìn đoàn xe đông đúc phía trước, lắc đầu cười nhẹ. Chẳng trách ở đây lại tắc đường!
Những người này đúng là gió chiều nào xoay chiều đấy!
Trong bữa tiệc của Tống Lương ngày đó, từng người đều tranh nhau bày tỏ lòng trung thành với anh ta.
Lúc này, ngay khi tin tức nhà họ Tống bị diệt, đám người đều nháo nhào đến nhà họ Thẩm để xin lỗi.
Thế nhưng nước đã tràn làm sao lấy lại được.
Bây giờ muốn nhận được sự tha thứ, e rằng chỉ một lời xin lỗi thôi là chưa đủ. Nghĩ đến đây, Lâm Vũ nói với tài xế taxi: “Tôi xuống xe ở đây.”
“Làm sao có thể như vậy!”
Nghe vậy, tài xế lập tức nói: “Người anh em à, không phải tôi làm khó cậu đâu, nhưng chúng ta nói rõ với nhau nhé? Tôi bị kẹt xe ở đây, không thể di chuyển được. Cậu nói xuống là xuống, cậu có thể tiết kiệm tiền, nhưng tôi thì lỗ chết mất!”